Đăng vào: 12 tháng trước
Dịch bệnh bên chỗ Ân gia chưa bớt thì bên Long rồng cũng xảy ra biến cố tương tự. Không biết từ đâu xuất hiện mấy cái xác Long rồng cả người đều bị nhiễm độc xanh lét rồi bị ném cách chỗ ở của bọn chúng tầm 200m.
Thấy sự việc đáng ngờ Jason đã cho mang mấy cái xác đó rời ra xa chỗ định cư của Long rồng, cho một mồi lửa hỏa thiêu, không cần biết đó là cái gì chỉ cần qua tay U linh bọn chúng đều nâng cao đề phòng.
Nhưng tính xa, tính gần cuối cùng độc được nhiễm trên người mấy tên Long rồng đó phải được hỏa thiêu thì độc tính mới được phát tán tốt đa. Vì vậy bên Long rồng cũng loạn thành một đống. Mấy long rồng được phụ trách đưa xác đi thiêu đều cả người không thoải mái, và khả năng biến đổi của bọn chúng cũng bị ảnh hưởng. Giờ đây vài Long rồng biến đổi chỉ được một nửa, hoặc lưu lại cái đuôi hoặc có vài lớp sừng cứng ở vài nơi trên cơ thể.
Nhìn hình thù nửa người nửa thú của mình mấy con Long rồng không khỏi nước mắt ngắn, nước mắt dài. Không biết khi tiểu đồng bọn Vampire nhìn thấy bọn chúng như vậy sẽ gọi bọn chúng là gì đây, lúc trước biến hình được gọi là siêu nhân, giờ chắc thành yêu quái quá.
Nhưng đúng là bọn chúng lo nghĩ xa xôi, mấy tiểu Vampire sau khi thấy tiểu Long rồng hình người trên mình có vài lớp vẩy cùng chiếc đuôi màu bạc lấp lánh thì hai mắt tỏa sáng, chỉ hận không thể mang ngay mấy tiểu Long rồng này về nhà nuôi.
Nhưng sau đó biết được tiểu Long rồng đang bị nhiễm độc bọn chúng vô cùng lo lắng mà vác Albert đang ngâm bồn nước nóng đến đây.
Albert khóc không ra nước mắt, mấy cái tên tiểu Vampire não tàn đáng chết này, hắn mới giải độc xong cho người bên Ân gia, đang tính nghỉ ngơi thư giãn thì lại bị vác đến chỗ Long rồng. Nhân quyền Vampire ở đâu, sự kính ngưỡng đối với người già ở đâu. Đúng là ở đây một phút cũng không được thả lỏng, hắn chỉ muốn ôm tiểu gà con tắm một trận thôi mà cũng xa xỉ như vậy sao.
" Albert anh thấy mấy Long rồng này bị sao vậy" Arthur thấy Albert đến, đi lại chỗ hắn rồi hỏi.
Albert tâm trạng không tốt nói " Phải quan sát qua thì mới kết luận được, Jason đâu rồi mà chú lại ở đây một mình thế này"
Nghe thấy Albert nhắc đến Jason mặt Arthur lại đen đi vài phần. Chả là có một cậu bé Long rồng ái mộ Jason suốt ngày lẽo đẽo theo Jason muốn được học hỏi linh tinh cái gì gì đấy, nhìn đã thấy không ưa được rồi, may mà Jason vô cùng lãnh đạm không để ý đến cậu nhóc đấy, nhưng Arthur vẫn cảm thấy khó chịu.
Lần này phát hiện ra mấy cái xác đó cũng là cậu nhóc ấy phát hiện được, cuối cùng cũng bị nhiễm bệnh luôn, đang yên đang lành Jason nhà hắn lại phải ở lại an ủi cái tên Long rồng đáng ghét kia. Hắn đành phải cầu anh trai yêu quý Albert mau nghĩ ra cách trị khỏi cho mấy tên Long rồng này trả lại Jason cho hắn. Đúng là một phút cũng không thể lơ là mà.
Sau khi Albert xem qua tình trạng của mấy Long rồng, hắn hơi cau mày nói với Jason.
" Tình trạng này lần đầu tôi mới thấy được, có thể là loại độc mới của U linh tạo ra, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghiên cứu kỹ bệnh này rồi sẽ tạo ra thuốc ức chế".
" Cảm ơn anh" Jason cúi đầu cảm ơn Albert. Hiện nay mới có vài người trong gia tộc cậu bị nhiễm chất biến đổi này. Cũng may lúc trước nhờ hấp thụ năng lượng đá cẩm thạch nên giờ đây tất cả Long rồng trong gia tộc của hắn mới có khả năng miễn dịch cao như vậy. Chỉ vài người đi hỏa thiêu xác Long rồng nhiễm bệnh mới bị mất khống chế biến hình thôi, còn lại cũng chỉ cảm thấy khó chịu một chút.
" Không có gì đâu người một nhà cả, Có tin gì tôi sẽ báo cho cậu"
Nói xong Albert đi vào trong phòng chuẩn bị vài thí nghiệm hắn vừa nghĩ ra, thử phản ứng của thứ thuốc U linh tạo ra. Tuy nói là không tình nguyện đến nhưng với một thần y việc có một căn bệnh lạ cần điều trị đúng là gây kích thích không nhỏ, nhất là mấy trăm năm nay hắn chưa được nghiên cứu mấy loại thuốc rồi, cảm thấy vô cùng nhớ nghề, tay chân muốn hoạt động rồi.
Thấy Albert đi rồi, Arthur ôm Jason vào lòng. " Không nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi một chút, mấy hôm nay em cũng mệt lắm rồi"
" Umk" Jason nhỏ giọng đáp rồi dựa vào người Arthur.
Thấy người yêu ngoan ngoãn dựa vào người mình, bao nhiêu bất mãn, khó chịu về cái tên Long rồng nhỏ khi cũng tan biến hết. Hắn nâng cằm Jason lên rồi hôn xuống, kẻ này của hắn, ai cũng không thể cướp.
" Đồ dấm chua" ánh mắt Jason hiện ý cười rồi cắn nhẹ môi Arthur.
Ở một nơi khác.
" Erik em muốn ăn chân gà, cả đùi gà nữa, còn có cánh gà nướng cũng rất ngon, còn muốn ăn tổ yến sào, cả bò hầm sốt vang nữa, có thêm chè hạt sen thì tuyệt vời, bánh bao gạch cua em cũng muốn ăn..." Thiên Ân nằm trên giường miệng liếng thoắng liên hồi.
Erik bên cạnh cảm thấy vô cùng nhức đầu, không phải người bệnh thường rất kén ăn sao, không phải người bệnh mệt mỏi sẽ nói rất ít sao. Sao đến khi tiểu yêu tinh nhà hắn bệnh thì còn nói nhiều hơn lúc chưa bệnh vậy, đã thế sức ăn căn bản so với ngày thường chỉ có hơn chứ không có kém.
" Em có thôi đi không, có người bệnh nào đòi ăn liên tục như em không"
Erik kéo chăn lên đắp lại cho cậu.
" Nhưng từ sáng đến giờ em mới được ăn có 3 bát cháo...trắng. Là cháo trắng đó" Trắng đến nỗi chỗ nào cũng chỉ có một màu trắng có biết không.
Một bàn tay thon dài trắng muốt của Thiên Ân xòe ra trước mặt Erik. Chữ cháo trắng được cậu nhấn mạnh một cách thảm thương.
Erik đè lại 2 ngón tay của cậu nói " đây mới là ba bát"
Thiên Ân hơi ngơ ngác rồi nhéo tay Erik. Anh có biết trọng tâm trong lời nói của cậu không chứ.
" Mấy ngón không quan trọng, quan trọng là em muốn ăn thịt, là thịt đó"
Thấy Thiên Ân bất mãn, hai má phùng lên hồng hồng, Erik cười cười nói.
" Được rồi, buổi tối sẽ cho em thêm một chút thịt vụn vào trong cháo"
Nghe vậy Thiên Ân thực sự muốn hôn mê luôn, đây là ngược đãi bệnh nhân có biết không.
" Em muốn ăn thịt, nếu không em sẽ thành bệnh nhân bị bỏ đói đáng thương nhất vũ trụ, KHÔNG THỊT KHÔNG VUI"
Nhìn người nào đó tức giận trùm chăn kín không chịu chui đầu ra, Erik cảm thấy buồn cười mà nhéo nhéo bên trong chăn của cậu. Một lần nữa lại được nghe cậu nói cười, léo nhéo bên cạnh thật hạnh phúc biết bao.
" Được rồi, ngoan nào, em muốn ngột chết trong đấy sao" Erik nhẹ giọng dỗ trẻ nhỏ.
" Không, có chết cũng không ra, không có đùi gà sẽ không ra, Nếu là cánh gà cũng có thể miễn cưỡng ra, nhưng ít nhất phải ba cái cánh gà."
Thiên Ân rất vì bản thân mình mà đấu tranh, đúng là rất đáng được tuyên dương một phen.
Nghe cậu nói vậy Erik phì cười ra tiếng, tiểu heo con này.
" Em mới ốm dậy không được ăn nhiều đồ dầu mỡ, phải ăn thanh đạm, ngoan đến lúc khỏe lại tôi cho em ăn một bàn thịt, muốn bao nhiêu thịt có bất nhiêu, được không"
Thiên Ân chùm chăn kín khó chịu, hở ra đôi mắt với chiếc mũi. Nhìn cả mặt cậu đều bị chùm nóng đến hồng hồng vô cùng đáng yêu, Erik cúi xuống hôn cậu một cái.
" Không cho hôn, đồ ngược đãi người ốm" Thiên Ân dấu mình dưới chăn chỉ lộ đôi mắt trong veo, lông mi dài chớp chớp, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
" Được rồi, cho em một cái cánh gà, cùng cháo thịt vụn" Cuối cùng Erik cũng đầu hàng, để cậu ăn như vậy cùng lắm là xoa bụng cho cậu cả đêm là được, tránh để tiêu hóa không tốt.
"3 cái'' Thiên Ân giơ bàn tay 5 ngón của mình lên.
Erik đè tay cậu xuống " một cái"
" 2 cái" Thiên Ân vẫn tha thiết trả giá.
" Một cái" Hoàng tử Erik vẫn không chịu nhượng bộ.
" Được rồi một cái thì một cái, nhớ là cháo phải cho thêm thịt đấy" Sau khi đạt thành thỏa thuận Thiên Ân hài lòng ngáp một cái rồi lăn ra ngủ tiếp trước lúc ngủ không quên nói với Erik khi nào ăn nhớ gọi cậu dậy.
Erik mỉm cười hôn lên trán cậu. Tiểu heo con.
p/s: ahihi ta muốn ăn cả thế giới...