Chương 87: - Âm mưu phía sau thây ma

Xin Chào Ác Quỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Có thể do Vampire và Long rồng ngăn chặn, cũng có thể do Timmy chưa thèm động đến con người, hiện tại cuộc sống của con người vẫn diễn ra bình thường không thể bình thường được hơn.

Thiên Ân cũng Erik trở về Ân gia, việc đầu tiên Thiên Ân làm là đưa đội quân tiền sử tiến về thành phố chính, đề phòng khi U linh có động tĩnh thì đội quân tiền sử sẽ được đưa lên vòng đầu, giảm thương tổn cho con bọn họ đến mức thấp nhất.

Đồng thời Thiên Ân cũng cho người thăm dò mọi động tĩnh của các gia tộc lớn và tầng lớp chính trị cao tầng.

Sau khi Thiên Ân đưa ra các chỉ thị tiếp theo cho Hoàng Anh xong, cậu lười biếng duỗi eo nằm trên ban công sưởi nắng. Khác hẳn với phong thái làm việc đại boss vài phút trước, sau khi không có người ngoài lập tức hiện nguyên hình thành một con heo lười biếng.

Erik ngồi bên cạnh không ngừng đút hoa quả cho cậu, hình ảnh hòa hợp đến không thể hòa hợp được hơn.

Giờ này Arthur và Allen mà nhìn thấy bọn họ nhàn nhã như vậy, chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết. Đúng là một kẻ thì công việc túi bụi, một kẻ thì nhàn nhã hưởng thụ, bất công đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.

" Anh nghĩ bọn chúng sẽ làm gì tiếp theo" Thiên Ân cắn miếng dưa Erik đưa đến rồi vừa nhai vừa hỏi hắn.

Erik lấy khăn lau nước dưa dính trên khóe miệng của Thiên Ân rồi nói.

" Chắc chắn Timmy muốn đánh nhanh thắng nhanh, chiếm được long rồng trước sau đó sẽ dành toàn lực đấu với Vampire" Erik nói rồi nhếch mép cười lạnh.

Nhìn thấy hình ảnh đó thiếu chút nữa là Thiên Ân chảy nước miếng, chồng hắn đẹp trai quá mà, thật muốn hôn một cái. Vẻ đẹp băng sơn mỹ nhân này làm cho người ta không thể rời mắt được.

Thấy Thiên Ân vẻ mặt ngu ngốc nhìn mình Erik búng lên đầu cậu một cái. " Tất nhiên tôi sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích, mà chắc chắn Long rồng cũng không dễ bị đánh đổ như vậy" đặc biệt khi có Arthur ở bên Jason, hắn để cho Arthur qua bên Long rồng cũng không phải chỉ với mục đích tác hợp uyên ương cho Arthur với Jason, mà còn để đối chiến với U linh. Có Arthur ở đó chắc chắn U linh sẽ không dễ gì đạt được mục đích của mình.

" Hiện tại U linh sẽ không làm gì con người, em không cần lo lắng"

Erik nói rồi xoa xoa đầu của Thiên Ân.

" Tất nhiên em biết hắn sẽ không động đến con người, con người có số lượng dân cư đông nhất hiện tại, cũng là kẻ chiếm giữ nhiều đất đai và tài nguyên nhất. Trước khi đánh bại được Vampire và U Linh chắc chắn Timmy sẽ không đi khiêu chiến với cả con người".

Thấy ánh mắt tự tin của Thiên Ân, Erik cười nói " Đúng vậy"

Nhìn Thiên Ân nhiều lúc cà lơ phất phơ như vậy, nhưng đầu óc cậu rất nhanh nhạy và biết rõ thế cục.

" Hiện tại tuyệt đối Timmy sẽ không để cho con người biết đến sự tồn tại của bọn chúng, hắn sẽ không để con người có sự chuẩn bị trước khi hắn tấn công, như vậy sẽ giảm bớt hiệu quả đánh nhanh thắng nhanh của hắn" Thiên Ân nói " Nhưng việc này không có nghĩa là U linh sẽ không tìm đến con người, hiện giờ để có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch Timmy nhất định sẽ liên hệ với mấy kẻ làm Chính trị, hoàng gia cùng các gia tộc lớn. Lôi kéo bọn chúng làm việc cho mình như vậy mới là lực chọn tốt nhất"

" Vì vậy em mới cho người theo dõi mấy gia tộc lớn cùng tầng lớp cao tầng" Erik hỏi cậu.

" Đúng vậy" Thiên Ân đắc ý nhìn Erik, trên mặt hiện rõ dòng chữ nhanh-khen-em-đi.

" Giỏi lắm" Erik cười xoa đầu cậu.

Đúng như Thiên Ân dự đoán tầng lớp cao tầng đã có vài người có biểu hiện khác thường, rất nhanh mấy người đó đã được người của Ân gia giám sát nhất cử nhất động, có bất thường gì một chút sẽ được báo ngay về cho Thiên Ân.

Hiện tại chỗ Long rồng không được nhàn nhã như bên Ân gia. Việc ổn định lại tinh thần của đội quân Long rồng là việc Jason đang rất quan tâm.

Dù bên ngoài bọn tiểu Long rồng không tỏ ra vấn đề gì nhưng trong thâm tâm ai cũng đang rất bất mãn và dằn vặt. Việc nhìn thấy Long rồng bị biến thành thây ma và phải trực tiếp xuống tay với bọn họ làm lương tâm của đám Long rồng đang bất ổn cùng khó chịu.

Jason đã tổ chức vài buổi nói chuyện với bọn họ nhưng hiệu quả cũng chỉ được lúc đó thôi, khi chiến đấu tình trạng mất tập trung cùng việc không nỡ xuống tay của Long rồng vẫn diễn ra như thường. VÌ vậy thương tích cùng thiệt hại của Long rồng cũng tăng lên đáng kể. Điều này làm Jason đau đầu rất nhiều. Thấy người yêu mình như vậy tất nhiên Arthur không thể ngồi yên, người trong cuộc thường u mê, người ngoài cuộc rõ ràng. Vì vậy hắn đi tìm Albert để xem có bất thường gì trong đám Thây ma đấy không.

Albert cũng cùng suy nghĩ với Arthur nên nhanh chóng bắt tay và nghiên cứu việc này.

" Đám thây ma kia có vấn đề" Jason nhướng mày hỏi lại Albert.

" Đúng vậy" Albert trả lời " trong thời gian tôi quan sát, chắc chắn trên người đám thây ma đã được tẩm một chất làm cho Long rồng mất tập trung khi chiến đấu và khơi gợi tình đồng bào. Việc này rất khó phát hiện vì thường người ta sẽ nghĩ đây chỉ là do không nỡ xuống tay với đồng đội cũ, không ai nghĩ đến việc bị hạ độc.

" Nếu như thế đội Long rồng sẽ không đánh mà tự bại" Arthur bên đứng bên cạnh Jason nói.

" Có cách giải độc không" Jason hoang mang hỏi Albert.

" Thuốc giải thì hiện tại chưa có nhưng cách thì có thể thử" Albert chống tay nói. " nhớ loại cây mà lúc trước tôi nói với cậu không cây mà trồng quanh chỗ Long rồng sẽ giúp tập trung, giúp an thần đó. Chúng ta có thể thử từ nó. Hiện giờ đầu tiên cứ sắc thuốc đó cho đám tiểu long rồng uống, xong khi chiến đấu phơi khô nó mang theo bên người, như vậy sẽ cải thiện hơn một chút, tôi sẽ quan sát thêm, Arthur cậu và em dâu cứ về trước đi, để tôi nghiên cứu thêm một chút có gì sẽ báo cho 2 người sau"

Albert nói rồi quay về phòng thí nghiệm của mình, bận rộn đến không thể bận rộn được hơn.

" chúng ta trở về để anh đi sắc thuốc cho em" Arthur cầm tay Jason kéo về nhà của mình.

" Bọn U linh hèn hạ" Jason bức xúc nói, giọng nói có chút run rẩy đầy bất mãn.

Arthur ôm cậu vào lòng an ủi " không sao, chúng ta phát hiện ra sớm có thể sớm giúp đám tiểu Long rồng trở lại bình thường, không để bọn U linh đại được mục đích, nhất định tôi sẽ giúp em đánh tan đám U linh đó"

Jason yên lặng để Arthur ôm, thật sự hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thật tốt khi lúc này có một bờ vai để tựa vào.

Cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn vì đã luôn bên cạnh em, giúp đỡ em...

Jason vòng tay ôm lấy Arthur, có anh thật tốt.