Chương 7: - U linh

Xin Chào Ác Quỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sau khi nhìn bóng dáng Erik khuất dần dưới đồi, Thiên Ân cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị rút cạn. Cậu nằm xuống thảm cỏ, cười khổ, tất cả là do cậu tự mình lựa chọn không trách anh được.

Thiên Ân không còn hứng thú dự buổi cắm trại với lớp nữa, cậu đi xuống đồi, đi dạo quanh đồi cho đỡ đau lòng. Trường Aristocratic World vô cùng rộng lớn, nhưng cũng có rất nhiều khu vực cấm không cho sinh viên đến gần.

Vốn là người mù đường đi dạo quanh đồi một chút mà Thiên Ân không biết mình đi đến đâu rồi.

"Erik đáng ghét không thèm để ý đến anh nữa, Erik thật đáng ghét...."

Vừa đi Thiên Ân vừa lẩm bẩm mắng tên thất đức nào đó đã khiến cho cậu buồn thế này.

Đi mãi, đi mãi, đi đến lạc đường luôn, bụng có chút đói, Thiên Ân chợt nhớ ra từ sáng đến giờ cậu chưa có ăn gì cả, cậu định đợi Erik đến rồi cùng nhau ăn nào ngờ .... hazzzzzzz

Tâm trạng không tốt, bụng đói, còn bị lạc đường, Thiên Ân cảm thấy hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Giờ thì hay rồi, đi lạc đến không biết vị trí lạc của mình ở đâu luôn. Nơi đây khác với tất cả những chỗ mà cậu đã đi qua ở trường Aristocratic World. Nó không sang trọng, không hào nhoáng như thiết kế của trường, ở đây tạo cho người ta một cảm giác âm u đến đáng sợ.

Với trí thông minh của mình, Thiên Ân biết được cậu lại đi lạc vào khu vực cấm của trường rồi, phải mau rời khỏi đây thôi.

Nhưng sự thật phũ phàng là, với một người đã bị lạc đường rồi thì càng đi càng lạc. Đi rồi không biết trở về vị trí cũ như thế nào luôn.

"Thú vị thật, lần đầu thấy có người dám đi vào đây"

Thiên Ân giật mình, quay về phía giọng nói vừa phát ra. Đập vào mắt cậu là hình ảnh một chàng trai có vẻ rất hoang dã đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, trên người cậu ta mặc một bộ quần áo thùng thình, mái tóc để dài cột lại đằng sau, tất cả không tạo cảm giác ẻo lả mà ngược lại cho người ta thấy được phong thái ngông cuồng, hoang dã.

"Rất vui được gặp cậu"

Thiên Ân rất bất ngờ khi thấy được một sinh vật sống ở trong khu rừng này.

Phải nói là, với một người đang đi lạc thì khi nhìn thấy một người khác ở đây đó cũng như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy, ít nhất cậu cũng không phải đi lang thang một mình.

Timmy thấy bất ngờ trước câu nói của cậu ta. Đã bước vào địa bàn của hắn rồi mà còn ngây ngô, ngơ ngác nói chuyện với hắn như vậy nữa chứ, thú vị thú vị.

Thấy người đang ngồi trên cây ôm bụng cười, Thiên Ân cảm thấy hắn ta thần kinh chắc chắn có vấn đề, sao lại gặp ngay người như vậy trong hoàn cảnh này chứ. Nhưng cậu nhìn lại hoàn cảnh quanh mình, cây cối um tùm, âm u, nếu có người ở đây thì cũng không thể bình thường được.

"Cậu nhóc à cười vừa thôi không ngã xuống đấy"

Thiên Ân có lương tâm nhắc nhở cậu ta một câu, rồi tìm đường ra ngoài tiếp.

Có vẻ thấy người trước mặt quá thú vị Timmy nhảy từ trên cây xuống, đứng trước mặt Thiên Ân rồi nở một nụ cười đầy khiêu khích.

"Cậu là ai, sao lại vào được đây"

Giật mình khi thấy có người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Thiên Ân đẩy cậu ta ra xa mình, rồi nói.

"Tôi đang đi dạo thì đi vào đây, bây giờ tôi đang đi ra ngoài"

Tất nhiên với một người không mấy quen biết, Thiên Ân sẽ không nói ra mình đang đi lạc, như vậy rất mất mặt.

"Vậy sao, đi lạc à, cậu không biết khu vực này một khi vào sẽ không ra được hay sao, đây là khu vực cấm của trường"

Timmy ngắt nhánh cây bên cạnh rồi ngậm vào miệng, ánh mắt cậu ta lóe lên.

--------------------------------

Sau khi từ trên đồi trở về Erik vẫn đứng trong phòng lặng lẽ nhìn về nơi xa kia, khu rừng âm u không một chút ánh sáng.

"Cậu chủ, có tin vừa báo cậu Thiên Ân vừa tiến vào khu rừng U linh"

Sau khi nghe tin báo, hai hàng lông mày của Erik nhíu lại, một cơn gió nhẹ lướt qua, người quản gia biết cậu chủ của mình đã rời khỏi phòng, ông lui ra ngoài rồi nhẹ đóng cửa lại.

------------------------------------

Chết tiệt, cậu ta muốn gì đây, chê mạng mình dài quá hay sao mà hết lần này đến lần khác chạy đến những nơi nguy hiểm vậy.

Không khó khăn gì để Erik có thể tìm đến nơi Thiên Ân đang đứng. Khi nhìn thấy cậu đang nói chuyện với một u linh mắt của Erik tối đi vài phần.

Thiên Ân cũng rất bất ngờ khi Erik xuất hiện ở đây, không phải anh trở về rồi sao. Nhìn thấy Erik đột nhiên xuất hiện, Thiên Ân cảm thấy tâm trạng mình lại u buồn thêm.

"Lại đây"

Câu nói của Erik lúc nào cũng như vậy, có vẻ anh đã quen ra lệnh cho người khác. Thiên Ân rất muốn, chạy đến bên anh, nhưng khi nhớ lại mấy lời anh nói trên đồi, cậu không muốn đến gần anh nữa.

Thấy ánh mắt mâu thuẫn của Thiên Ân, cùng với việc cậu ta đang đứng cạnh một u linh làm cho nhiệt độ quanh người Erik lạnh đi vài phần.

"Lại đây, đừng để tôi nói lại lần nữa"

Thấy Erik có vẻ mất kiên nhẫn, Thiên Ân bất mãn đi đến bên cạnh anh, rồi vòng tay ôm lấy cổ của Erik, cắn mạnh vào cổ anh một cái, bao nhiêu ủy khuất lúc sáng bây giờ cậu trả hết lại cho anh.

Thấy hành động của Thiên Ân, Erik cũng không bất ngờ gì, anh vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong lòng mình.

Timmy từ nãy đến giờ vẫn đứng yên chứng kiến toàn bộ màn kịch trước mắt, nó lôi cuốn hơn cậu tưởng.

"Vui thật, ở đây bây giờ xuất hiện thêm một Vampire, thật không ngờ, quan hệ của con người và Vampire từ bao giờ lại thân thiết như vậy"

Thấy được ý giễu cợt từ lời nói của Timmy, nhưng Erik cũng không mấy quan tâm.

"Xin lỗi đã làm phiền, bây giờ chúng tôi phải đi"

Erik không muốn dây dưa quá nhiều với dòng tộc này, tuy U linh là một trong ba gia tộc đã thành lập ngôi trường, nhưng U linh là dòng tộc quái đản và đáng sợ không kém gì Vampire, Erik cũng chưa bao giờ nghi ngờ sức mạnh và năng lực của những người thuộc dòng tộc này.

"Vampire, anh nghĩ nơi này muốn đến là đến, muốn đi là đi sao, coi thường nhau quá đấy"

Nụ cười lạnh xuất hiện trên môi của Timmy

--------------------------------------------------------------------