Chương 30: Rút vốn

Vừa Gặp Đã Thương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tô Tinh Dã cảm thấy chỉ mới không gặp nhau một thời gian thôi mà chị Vân giống như đã biến thành một người khác vậy. Không chỉ trở nên cực kỳ nhiệt tình, mà còn rất chịu chơi, chẳng qua chỉ mới ăn một bữa cơm với đám Thích Chử thôi mà đã thân thiết với bọn họ rồi, mỗi tiếng “chị Vân” mà họ gọi nghe còn thân mật hơn so với cô. Người không biết còn tưởng rằng chị Vân là người đại diện của họ cơ.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, họ lại bắt đầu làm việc. Tô Tinh Dã bảo Dương Vân về khách sạn trước, nhưng Dương Vân lại không chịu, chị muốn ở lại đây chờ cô, xem cô đóng phim.

Thấy Dương Vân kiên trì như thế, Tô Tinh Dã cũng không nói thêm nữa. Lúc Tô Tinh Dã đi chuẩn bị, Dương Vân gọi A Uy tới, hỏi anh tình hình gần đây của cô. Anh nói mỗi buổi sáng họ sẽ đến phim trường cùng nhau, tới trưa và tối thì cùng tới căn tin ăn cơm, có khi sẽ đặt thức ăn ngoài, thay phiên mời cơm nhau. Buổi tối chờ đối phương diễn xong rồi cả nhóm cùng nhau đi ăn khuya, đôi khi cũng sẽ tụ tập trong phòng của ai đó để xem phim, chơi game, xem chương trình tạp kỹ, tập thoại với nhau hoặc nói chuyện phiếm….

Sau khi nghe xong, Dương Vân trầm mặc một lúc lâu, rồi lẩm bẩm: “Trước đây không hề có những việc thế này.”

Giọng Dương Vân không lớn, nhưng vẫn đủ để A Uy nghe thấy.

Dương Vân cúi đầu cười cười, sau đó nhìn về phía A Uy, nói: “A Uy, tôi sẽ ở lại đây mấy ngày, đúng lúc lâu rồi cậu chưa được nghỉ, nên tôi cho cậu nghỉ phép vài ngày đấy.”

Vốn dĩ A Uy muốn từ chối nhưng lại nghe thấy chị nói thêm một câu.

“Vừa lúc hôm nay là trung thu, về nhà sum họp với gia đình đi.”

Nghe đến đó, bấy giờ A Uy mới nuốt lời từ chối xuống, nói: “Cảm ơn chị Vân, nếu có chuyện gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

“Được, đi đi. Đợi Tinh Tinh quay xong, tôi sẽ nói với nó giúp cậu.”

A Uy cầm hộp bánh trung thu do Dương Vân tặng bước ra khỏi phim trường, ở bên ngoài đụng phải Đường Viên, cô cũng đang ăn bánh, thấy A Uy thì bước qua, thuận miệng hỏi: “Anh Uy, anh định đi đâu à?”

A Uy cúi đầu nhìn Đường Viên đang đứng trước mặt mình, đáp, “Về nhà.”

“Về nhà?” Đường Viên ăn nốt miếng bánh cuối cùng, rồi liếm vị bánh dính trên môi.

“Chị Vân cho tôi nghỉ phép vài ngày.” A Uy giải thích.

Đường Viên gật gật đầu, rồi nói: “Thì ra là thế. Vậy anh về cẩn thận nhé, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Đường Viên mới đi được vài bước, đột nhiên bị A Uy gọi lại: “Đường Viên.”

Đường Viên xoay người, khó hiểu nhìn anh, “Gì thế?”

A Uy đi tới, đặt hộp bánh vào tay cô: “Cho cô đấy.”

Đường Viên nhìn thoáng qua hộp bánh trung thu rồi lại dõi theo bóng A Uy đã đi xa, có chút buồn bực, sao anh Uy lại cho cô bánh vậy? Chẳng lẽ anh không thích ăn? Cô càng nghĩ càng thấy có lý, anh Uy là một người cường tráng như thế, có lẽ thật sự không thích ăn đồ ngọt. Có điều, anh không thích thì cô thích, dù gì bánh chị Vân tặng thật sự rất ngon đó.

Dương Vân rất am hiểu chuyện đối nhân xử thế. Mấy ngày cô ở đây, mỗi ngày ba buổi sáng trưa chiều đều mua Starbucks cho các diễn viên và nhân viên công tác của đoàn phim, hòa nhập với mọi người rất nhanh.

Vào giờ nghỉ trưa, Du Thư Yên vừa uống Starbucks vừa nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, chị Vân thật sự là người đại diện của em à?”

Tô Tinh Dã gật đầu, “Vâng.”

“Vậy thì người đại diện của em quá tốt với em luôn đó.” Du Thư Yên cảm thán, bọn họ không ngốc, dĩ nhiên biết vì sao chị Vân lại đối xử tốt với bọn họ như vậy, đơn giản là vì họ có quan hệ tốt với Tiểu Tinh Dã thôi.

Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra chị Vân không chỉ là người đại diện của em.”

“Hửm? Nói vậy là sao?” Du Thư Yên nhìn cô.

“Có thể nói, chị Vân không khác nào người nhà của em cả.”

Chỉ một câu này của Tô Tinh Dã cũng đủ khiến Du Thư Yên hiểu. Hóa ra chị Vân không phải là người của Truyền thông Hạo Nguyệt, mà là người do cô tự mang theo. Hơn nữa, nếu nói vậy thì những chuyện trước đó cũng có thể lý giải, đặc biệt là những lúc chị Vân nhìn Tiểu Tinh Dã, ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ, đây đâu phải là ánh mắt khi một người đại diện nhìn nghệ sĩ của mình chứ.

Hai người đang nói chuyện, thì Khương Nghị ở cách đó không xa giơ loa nhỏ lên gọi các cô: “Tinh Dã, Thư Yên, hai đứa mau chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo là đến hai đứa đấy.”

“Vâng, đạo diễn.” Du Thư Yên đáp lại một tiếng.

Khương Nghị gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi kiểm tra lại thiết bị một lần nữa thì nghe thấy phó đạo diễn Ngô gọi mình: “Lão Khương, ông lại đây một chút.”

Khương Nghị nhìn qua, thấy sắc mặt ông ấy không tốt lắm thì nói với người phụ trách bên cạnh: “Cậu đi kiểm tra trước đi, tôi qua đó một chuyến.”

Nói xong, Khương Nghị bước qua chỗ phó đạo diễn Ngô, sau khi đến gần ông mới hỏi: “Có chuyện gì à? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Phó đạo diễn Ngô nhìn ông một cái: “Vào rồi nói sau.”

Khương Nghị khó hiểu, nhưng vẫn đi theo phó đạo diễn Ngô vào phòng nghỉ dành cho tổ đạo diễn. Vừa đóng cửa lại, ông hỏi: “Có thể nói rồi chứ?”

Phó đạo diễn Ngô trầm giọng nói: “Vừa rồi Giám đốc Ngô mới gọi cho tôi.”

“Thế à, ông ta nói gì?” Khương Nghị hỏi.

Hàng chân mày của phó đạo diễn Ngô nhíu chặt đến mức sắp kẹp chết một con ruồi, “Ông ··· ông ta yêu cầu đổi diễn viên.”

“Cái gì?” Khương Nghị ngẩn ra một chút, thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, “Đổi diễn viên? Đổi ai?”

“Đổi Vọng Tân và Tinh Dã.”

“Đm bố nó chứ!” Khương Nghị không nhịn được chửi bậy.

“Tên Ngô Bân kia điên rồi hả? Chúng ta đã khởi quay lâu như thế rồi mà bây giờ ông ta lại đòi đổi diễn viên, lại còn là nam nữ chính nữa, bộ muốn đổi là đổi hả?” Khương Nghị tức đến xanh mặt.

Phó đạo diễn cũng rất đau đầu, lúc vừa nhận được điện thoại của ông ta, nghe được yêu cầu đó, ông cũng sững người, “Lão Khương, ông nghĩ xem liệu có phải là vì bữa cơm tối hôm trước không?”

Khương Nghị lắc đầu, “Chắc chắn không phải, chuyện bữa tối đã qua lâu rồi, nếu ông ta có ý định này thì đã sớm đề ra rồi, sẽ không chờ tới bây giờ đâu. Chắc ông ta đắc tội với ai đó, chẳng qua chỉ lấy chuyện bữa tiệc ra làm cái cớ thôi.” Không thể không nói, với một người đã sinh tồn ở trong giới nhiều năm như Khương Nghị thì chỉ cần một chút cũng có thể nói trúng chân tướng.

“Nhưng cả Vọng Tân lẫn Tinh Dã đều không giống loại người sẽ đắc tội với người khác. Huống chi suốt thời gian qua bọn họ đều ở đoàn phim, làm sao đắc tội với người ta được chứ?”

“Không đúng.” Khương Nghị tạm dừng vài giây rồi mới nói tiếp: “Ông nghĩ lại xem trên Ngô Bân là ai, nếu không có lão già đó bày mưu tính kế, thì chưa chắc Ngô Bân đã dám làm vậy.”

Phó đạo diễn nhìn Khương Nghị, “Ý ông là Tổng giám đốc Vương?”

Vương Dương, Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đồng thời cũng là Nhà sản xuất, Ngô Bân chính là cấp dưới của ông ta.

“Sao lại thế được? Rõ ràng lúc trước Tổng giám đốc Vương cũng rất xem trọng Vọng Tân và Tinh Dã mà, chắc không phải vậy đâu.”

“Nếu không phải, vậy thì chỉ có thể nói rằng bọn họ đã đắc tội với người mà ngay cả Tổng giám đốc Vương cũng không dám đắc tội rồi. Thái độ của Ngô Bân như thế nào? Kiên quyết à?”

Phó đạo diễn Ngô trầm mặc một hồi, rồi gật đầu, “Ngô Bân nói, hoặc là đổi người, hoặc là rút vốn.”

Khương Nghị dùng sức thở ra một hơi, “Thật sự kiên quyết như vậy?”

“Ừ.”

Khương Nghị không lên tiếng, ông quen tay rút một điếu thuốc ra, cả phòng nghỉ trở nên yên tĩnh. Hai người mỗi người ngậm một điếu thuốc, hít vào nhả ra, chưa được bao lâu mà trên mặt đất đã có không ít tàn thuốc.

“Lão Khương, ông nghĩ thế nào?” Cuối cùng phó đạo diễn cũng lên tiếng.

Khương Nghị ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân nghiền nát. Ông hít sâu một hơi, thốt ra hai chữ: “Không đổi.”

Phó đạo diễn mở miệng: “Tổng giám đốc Vương là Nhà đầu tư chủ chốt, bộ ông không biết nếu ông ta rút vốn thì đoàn phim của chúng ta sẽ rơi vào cảnh gì à?”

Quyền Mưu tốn hơn bảy tháng kể từ lúc tập luyện cho đến khi chính thức quay, kinh phí của bọn họ vốn đã hạn hẹp, mà Tổng giám đốc Vương lại là Nhà đầu tư lớn của bộ phim, nếu ông ta rút vốn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những nhà đầu tư khác. Chỉ cần những người đó cũng rút vốn theo thì quá trình quay sẽ bị trì hoãn. Nhưng Quyền Mưu là tâm huyết của ông, hai diễn viên chính cũng do ông tự mình chọn. Trong quá trình quay cũng chứng minh sự lựa chọn của ông là đúng, nên ông dám cam đoan rằng dù có phóng mắt khắp giới giải trí này cũng sẽ không có diễn viên nào thích hợp hơn so với bọn họ.

Có thể là vì hút khá nhiều thuốc nên giọng Khương Nghị hơi khàn: “Tôi biết chứ, nhưng không có Nhà đầu tư này vẫn có thể tìm người khác, nhưng nếu như bộ phim bị hủy hoại thì không có cách nào cứu vãn cả. Cho dù họ có bỏ tiền ra để chúng ta quay tiếp thì nó cũng không còn là thứ chúng ta mong muốn nữa rồi. Ông có còn nhớ mong ước khi chúng ta làm bộ phim này không?”

Phó đạo diễn Ngô thì vẻ mặt kiên quyết của Khương Nghị, hai người đã làm việc với nhau nhiều năm, sao có thể không hiểu tính tình của đối phương, ông đành thở dài một hơi: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Khương Nghị quay đầu nhìn về phía phó đạo diễn, áy náy nói: “Lão Ngô, xin lỗi.”

Phó đạo diễn duỗi tay đấm ngực ông một cái: “Đã làm bạn nhiều năm rồi còn nói mấy lời này làm gì chứ?”

***

Ngô Bân vốn tưởng rằng Khương Nghị sẽ đồng ý chuyện đổi diễn viên, nên ngay cả diễn viên mới ông ta cũng chọn xong cả rồi. Đó là một nghệ sĩ nhỏ đã theo ông ta khá lâu. Xinh đẹp, nghe lời, kỹ năng giường chiếu cũng không tồi, nên nhân dịp này cho cô ta một chút ngon ngọt luôn. Nhưng điều ông ta không ngờ tới là Khương Nghị lại không đồng ý với yêu cầu của mình.

Lúc ông ta gọi cho Vương Dương, ngay cả Vương Dương cũng kinh ngạc: “Bọn họ thật sự không đồng ý đổi diễn viên à?”

“Không sai.” Ngô Bân do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Vương… vẫn quyết định rút vốn à?”

Vương Dương ở đầu kia cũng rất rối rắm. Ông rất xem trọng kịch bản Quyền Mưu, ngay cả hai diễn viên chính ông cũng đánh giá cao, nhưng ai mà ngờ được rằng… Vương Dương không ngừng đánh đầu gối mình, ông do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nói: “Một khi đã như vậy thì rút vốn đi.”

Ngô Bân nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng ông ta vẫn phản ứng lại rất nhanh, vội đáp: “Vâng, tôi biết nên làm gì rồi. Tổng giám đốc Vương, ngài cứ yên tâm làm việc đi.”

Vương Dương ở đầu kia trầm giọng “ừ” một tiếng rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Ngô Bân cũng không phải đặc biệt vui sướng. Tuy rằng trước đó Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã làm ông ta mất mặt, nhưng nói thật, diễn viên trong giới giống họ không phải không có, nhưng cũng chưa có ai ầm ĩ tới mức khiến Nhà đầu tư phải rút vốn như vậy bao giờ. Huống hồ ông ta cũng chỉ là một Nhà làm phim thôi, tuy có quyền tuyển diễn viên, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người làm công mà thôi, điển hình là trên đầu còn có một Nhà đầu tư đấy.

Ông ta nghĩ, nếu Khương Nghị có thể thỏa hiệp mà đổi người thì cũng không tồi, nhưng bây giờ lại ầm ĩ tới mức phải rút vốn thật sự khiến ông ta có chút bực bội. Tuy ông chỉ thích đắm chìm trong hoa thơm cỏ dại, nhưng dù gì cũng đã làm Nhà sản xuất nhiều năm, ánh mắt hà khắc của một Nhà làm phim không phải ông ta không có. Kịch bản Quyền Mưu rất phong phú, chẳng những giàu văn hóa mà cốt truyện còn rất hay. Hơn nữa fan nguyên tác rất đông, và càng hiếm có chính là fan nguyên tác rất hài lòng với bản chuyển thể lần này.

Ngô Bân tuyệt đối sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tổng giám đốc Vương làm vậy là vì mình, bởi vì hai diễn viên kia làm mất mặt mình nên ông mới tức giận rồi quyết rút vốn. Ông ta tự biết vị trí của mình, chẳng qua chỉ là cái bia mà thôi. Xem thái độ do dự vừa rồi của Tổng giám đốc Vương là biết có thể hai người kia đã đắc tội với một nhân vật to lớn nào đó, là một người mà ngay cả Tổng giám đốc Vương cũng phải chừa vài phần mặt mũi.

Rất nhanh sau đó, bên phía Khương Nghị nhận được thông báo rút vốn của Vương Dương. Vương Dương là Nhà đầu tư chính của Quyền Mưu, vì ông bất ngờ rút vốn, đã vậy còn kéo theo những Nhà đầu tư nhỏ khác nên tài chính của đoàn phim liền rơi vào cảnh khó khăn. Mấy ngày nay Khương Nghị vì chuyện này mà bận đến sứt đầu mẻ trán, toàn bộ việc ở phim trường đều giao cho phó đạo diễn Ngô lo liệu. Ông phải nhanh chóng tìm Nhà đầu tư mới vì số tiền còn lại đã sắp hết rồi.

Về chuyện rút vốn này, ngoài Khương Nghị, phó đạo diễn, biên kịch Trần và mấy người trong tổ đạo diễn ra thì các diễn viên và nhân viên công tác đều không biết gì cả. Họ chỉ cảm thấy kỳ lạ khi gần đây đạo diễn Khương thường xuyên đi ra ngoài, có điều phó đạo diễn Ngô rất nghiêm khắc trong quá trình quay phim nên mọi người cũng không có lòng mà nghĩ đến chuyện khác.