Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc nhận được điện thoại của Lôi Quân, Thẩm Vọng Tân vừa quay xong. Điện thoại vừa thông, giọng nói tràn đầy xúc động của Lôi Quân truyền tới, "Vọng Tân! Vọng Tân! Đề cử cho giải Kim Hạng năm nay của cậu được chấp thuận rồi! Chấp thuận rồi!
Đề cử bộ "Bóng dáng" của Thẩm Vọng Tân cho giải Kim Hạng năm nay cũng là nổi hứng nhất thời. Anh ta vốn nghĩ thử chút xem sao, ai dè đột nhiên lại được thông qua. Lúc Lôi Quân nhận được tin báo, việc đầu tiên chính là tay chân run rẩy móc điện thoại ra gọi báo tin mừng cho Thẩm Vọng Tân.
Chắc do quá kích động, giọng Lôi Quân cao hơn bình thường mấy tông, vậy nên Quách Kính Minh đứng kế bên cũng loáng thoáng nghe được gì đó. Đợi Thẩm Vọng Tân cúp máy, ông liền hỏi vài câu, Thẩm Vọng Tân cũng không giấu ý cười trên môi, "Quản lý của tôi vừa báo với tôi bộ "Bóng dáng" lọt vào danh sách đề cử giải Kim Hạng."Quách Trung Minh nghe xong, không khỏi sửng sốt, sau đó vỗ tay cười to: "Thật đấy hả? Vào danh sách đề cử rồi hả? Thẩm Vọng Tân! Cậu được lắm!"
Thẩm Vọng Tân cười đáp: "Đạo diễn, chỉ mới vào danh sách thôi."
"Chỉ cần lọt vào danh sách đề cử đã là sự khẳng định với cậu rồi. Đấy cũng là một loại vinh dự!" Quách Trung Minh vỗ mạnh vai anh, mắt tràn ngập niềm vui nói.
Hiếm khi thấy đạo diễn Quách có dáng vẻ kích động như thế, mọi người đều tò mò đi tới. Chờ khi mọi người biết chuyện bộ phim "Bóng dáng" của Thẩm Vọng Tân lọt vào danh sách đề cử giải Kim Hạng, cả tổ làm phim ai cũng mừng thay anh. Giải Kim Hạng đó ạ! Là một trong số ba giải thưởng phim danh giá nhất, hai năm tổ chức một lần, giống như Quách Trung Minh nói, không cần biết có được trao giải hay không, chỉ cần được đề cử đã vô cùng vinh hạnh rồi!
Hôm nay Tô Tinh Dã không cùng tổ quay với Thẩm Vọng Tân nên sau khi quay xong, đọc được tin nhắn Weixin của Thẩm Vọng Tân mới biết chuyện này. Chào hỏi nhân viên công tác cùng tổ xong xuôi, quần áo cũng không kịp thay, cô liền chạy một mạch tới xe bảo mẫu của Thẩm Vọng Tân, bỏ lại Tiểu Thuần không theo kịp ở sau.
Trong khoảng thời gian này, sáng sớm đi làm, hai người đều ai ngồi xe bảo mẫu của người đó. Nhưng đợi đến tối quay xong, trong mắt người ngoài thì là họ ngồi xe riêng rời khỏi tổ làm phim nhưng thực tế trong xe bảo mẫu của Tô Tinh Dã chỉ có A Uy lái xe. Còn Tô Tinh Dã và Tiểu Thuần đã ngồi xe bảo mẫu của Thẩm Vọng Tân rời đi từ trước.
Tô Tinh Dã thuần thục mở cửa xe bảo mẫu của Thẩm Vọng Tân lách người vào. Quả nhiên anh đang ở trong, tay còn cầm kịch bản.
Thẩm Vọng Tân nhìn khuôn mặt đỏ bừng do chạy nhanh, còn cả bộ quần áo chưa kịp thay của Tô Tinh Dã, bật cười nói: "Đi đâu mà vội vội vàng vàng đến quần áo cũng chưa thay như này?"
Tô Tinh Dã không trả lời câu hỏi của anh mà bổ nhào về phía anh, phấn khích hỏi anh: "Em đọc tin nhắn anh gửi rồi, anh được đề cử giải Kim Hạng thật hả?"
Thẩm Vọng Tân giang tay ôm cô vào lòng, nhìn cô vui vẻ đến mức mắt sáng rực, khuôn mặt nhỏ phơi phới niềm vui,không chút giấu giếm, tim chợt ấm áp. Anh cười, gật đầu, "Ừ, đúng vậy."
Đường Viên nhìn hai người ôm ấp ở ghế sau, rất tự giác mở cửa xuống xe đứng, vừa xuống xe liền nhìn thấy Tiểu Thuần đang chạy về hướng này, vẫy tay ra hiệu với cô ấy, "Qua đây."
Hai người đứng bên ngoài xe bảo mẫu nghe thấy một tiếng hét dù đã cố kìm lại vẫn vọng ra, len lén liếc nhìn bên trong.
Tô Tinh Dã quả là hưng phấn muốn chết, cô giữ vai anh lắc liên tục, "Anh đỉnh quá đi! Đỉnh quá đi mất!"
Thẩm Vọng Tân bật cười, "Sao em còn hưng phấn hơn cả anh vậy?"
"Còn phải nói à, anh là bạn trai em, em đương nhiên phải vui mừng cho anh rồi." Lúc Tô Tinh Dã vui mừng, gương mặt thanh tú bừng lên vẻ rạng rỡ, phấn khởi.
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt kích động của cô, ôn hoà hỏi: "Vậy em không định khen thưởng gì cho bạn trai à?"
Nếu là bình thường, Tô Tinh Dã nhất định không dám, nhưng hôm nay cô không nghĩ ngợi gì, sáp lại gần hôn lên môi anh. Hai bờ môi nóng rực tức thì dính chặt nhau, môi răng vừa quyến luyến dịu dàng lại không kém phần kịch liệt. Lưỡi chạm nhau, quấn quýt mãi không rời.
***
Lại nói có một chuyện rất tình cờ, ngày trao giải thưởng Kim Hạng và sinh nhật của Thẩm Vọng Tân vừa khéo cách nhau một ngày. Lễ trao giải giải thưởng Kim Hạng sẽ diễn ra vào ngày 27 tháng 12 tại Thượng Hải, còn sinh nhật Thẩm Vọng Tân lại là ngày 28 tháng 12. Tô Tinh Dã lấy danh nghĩa "tiểu thiên kim" theo thông lệ quyên góp ủng hộ quỹ sinh nhật của Thẩm Vọng Tân. Cũng như hàng năm, số tiền quyên góp chủ yếu là cho các hoạt động công ích từ thiện, ngoài ra, cô còn bỏ tiền mua quảng cáo ngoài trời ở toà tháp đôi Thượng Hải.
Các Lượng Tân Tân cũng chẳng nghĩ nhiều về chuyện bỏ tiền quyên góp mua quảng cáo ở toà tháp đôi Thượng Hải, chỉ nghĩ "tiểu thiên kim" nhà bọn họ đúng là fans siêu cứng của anh trai. Trong hội fans Lượng Tân Tân gội cạo, cô ấy chắc chắn chính là người đứng đầu. Đương nhiên, hoạt động quảng cáo ở tháp đôi Thượng Hải năm nay cũng là hoạt động vui nhất đối với các Lượng Tân Tân ở thành phố Thượng Hải và các thành phố gần Thượng Hải. Hoạt độngủng hộ sinh nhật năm nay, fans gần Bắc Kinh đều đến Bắc Kinh, gần Thượng Hải đều đến Thượng Hải, vé cũng bán hết sạch.
Chỉ sau mấy ngày, danh sách đề cử cho giải Kim Hạng năm nay được công bố ra ngoài, các Lượng Tân Tân bất ngờ phát hiện, bộ phim "Bóng dáng" của anh trai nhà mình thông qua đề cử rồi!! Sau khi đề cử được thông qua, anh trai nhất định sẽ đến Thượng Hải tham gia lễ trao giải giải Kim Hạng! Nhất thời bất kể là fans ONLY hay fans COUPLE, thậm chí cả fans qua đường đều vui đến phát điên! Thế nhưng nhảy múa vui mừng xong, họ chợt nhận ra một điều.
"Tiểu thiên kim" năm nay bỏ tiền quyên góp sinh nhật mua quảng cáo ngoài trời ở tháp đôi Thượng Hải?!
Phải rồi, sao cô ấy lại mua quảng cáo ngoài tời ở toà tháp đôi mới, hơn nữa còn tình cờ ở Thượng Hải nữa?!
Ngay lập tức, hội nhóm fans bàn tán sôi nổi, mọi người đều nhao nhao đoán là "tiểu thiên kim" có lẽ là người trong giới! Nói không chừng cô ấy vì biết trước chuyện anh trai nhận được đề cử giải Kim Hạng mới đề xuất mua quảng cáo cổ động ở tháp đôi Thượng Hải, nếu không sao có chuyện tình cờ như vậy được?
Nhưng mấy ồn ào quanh chuyện "tiểu thiên kim" có phải người trong giới không chẳng ảnh hưởng gì tới "tiểu thiên kim". Người ta giờ đang ngâm mình cả ở phim trường quay phim kìa, ngay đến Chung Đình ôm một bụng tò mò gửi tin nhắn cho cô ấy cũng không nhận được lời đáp ngay. Về sau, Tô Tinh Dã đọc được tin nhắn riêng của cô ấy cũng chỉ ậm ờ cho qua.
Tiểu Thuần ngược xuôi mãi mới giành được hai vé vào cửa lễ trao giải Kim Hạng từ tay chị em gái trong hội fans. Tinh Dã một tấm, cô một tấm. Cô đưa một vé cho Tô Tinh Dã, thắc mắc: "Chị muốn đi thì cứ bảo anh Thẩm đưa vé cho là được, anh Thẩm là người được đề cử, thể nào chẳng kiếm được vé."
Tô Tinh Dã nâng niu nhận lấy vé vào, "Chị không thể hỏi anh ấy, với lại chị cũng không định nói chuyện chị đến dự lễ trao giải với anh ấy.”
Tiểu Thuần trợn to mắt, nói: "Thế chị định lén đi tới đó hả?"
Tô Tinh Dã "Ừm" một tiếng coi như đáp.
Tiểu Thuần bất đắc dĩ nói, "Chị còn muốn đi, 8 giờ tối bắt đầu, chị chắc chắn mình đến kịp không?""Chắc là được, 8 giờ khai mạc. ít nhất qua 9 giờ mới tới lễ trao giải của anh ấy. Chị quay xong lúc 7 giờ thì bay thẳng qua đó luôn, chắc sẽ kịp." Tô Tinh Dã đã nghĩ xong xuôi lịch trình cả rồi, dù sao một tiếng đầu thấy không thấy Thẩm Vọng Tân cũng chẳng quan trọng lắm.
Ngày 27 diễn ra lễ trao giải Kim Hạng hôm đó, những chị em mua được vé đều lên máy bay bay tới Hạ Môn, còn những người không mua được vé chỉ còn nước ngồi nhà xem truyền hình trực tiếp.
Trước mắt còn chưa đến giờ chính thức bước lên thảm đỏ, Thẩm Vọng Tân đứng một mình một góc, trên tay cầm điện thoại, hàng mày như vẽ khẽ nhíu lại. Anh đang chờ tin nhắn của Tô Tinh Dã. Như bình thường thì giờ là lúc ăn tối của bọn họ, nếu cô ấy nhìn thấy tin nhắn của mình phải nhắn lại mới đúng. Nhưng chẳng có tin nào cả. Đang định gọi cho Tiểu Thuần thì vừa lúc một giọng nữ từ phía sau vang lên.
"Anh Thẩm"
Thẩm Vọng Tân quay đầu lại, trông thấy Tiết Đan đang đi về phía mình, anh bấm tắt màn hình điện thoại, nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn.
Tiết Đan nhìn Thẩm Vọng Tân đứng cách đó không xa, dáng người cao lớn, khoác lên bộ vest màu xám khói toát lên vẻ hoàn hảo mà tinh tế. Khuôn mặt góc cạnh, kiên nghị chẳng hề thay đổi, ngay cả nụ cười mỉm trên môi cũng quen thuộc như trước. Sự quen thuộc đúng mực, quen thuộc mà xa lạ. Tính ra bộ "Bóng dáng" được công chiếu mới qua vài tháng mà trông khí chất thành thục khó diễn tả thành lời kia ở anh đã ngày càng rõ nét hơn. Cô đi tới trước mặt anh, cố tỏ ra tự nhiên, cười nói: "Anh Thẩm gặp tôi chắc rất ngạc nhiên nhỉ?"
Thẩm Vọng Tân cười: "Sao có thể?"
"Còn chưa đến chúc mừng anh Thẩm, được đề cử giải Kim Hạng."
Thẩm Vọng Tân đáp: "Cảm ơn."
Tiết Đan nói: "Phải rồi, anh Thẩm, ban tổ chức sắp xếp hai chúng ta cùng đi lên thảm đỏ đấy."
Thẩm Vọng Tân gật đầu, nói: "Chúng ta đều là diễn viên trong phim "Bóng dáng", sắp xếp đi cùng cũng là điều bình thường."
Tiết Đan nghe anh nói xong, đôi mắt hơi cụp xuống giấu đi chút thất vọng dù đã dự liệu từ trước.Tình cờ Lôi Quân đứng cách đó không xa gọi anh một tiếng, Thẩm Vọng Tân quay đầu nhìn, sau đó nói với Tiết Đan: "Quản lý gọi tôi rồi, tôi xin phép đi qua đó, lát gặp lại trên thảm đỏ."
Tiết Đan nhìn anh quay người, nhớ lại lời anh nói ngày đó, cuối cùng vẫn không kìm được gọi anh lại, Thẩm Vọng Tân quay người nhìn cô, không nói gì, chờ cô lên tiếng.
Tiết Đan nhìn khoảng cách một mét giữa mình và Thẩm Vọng Tân, "Anh Thẩm, chúng ta… sau này còn làm bạn được không?"
Thẩm Vọng Tân cười nhẹ, hỏi ngược lại: "Chúng ta không phải vẫn luôn là bạn à?"
Lôi Quân quay đầu liếc thấy Tiết Đan đứng đó, vẻ mặt dường như hơi thất thần, hỏi: "Cậu vừa nói chuyện gì với người ta đấy?"
Thẩm Vọng Tân lắc đầu, "Cũng không nói gì."
"Thật không?"
"Nếu không thì gì?"
"Phải rồi, lát nữa cậu sẽ đi cùng cô ấy lên thảm đỏ đấy, biết không?"
"Uhm, vừa nghe nói rồi."
Lôi Quân liếc anh một cái: "Cậu dù sao cũng có vợ rồi, tự mình để ý chút đi."
Thẩm Vọng Tân quay đầu nhìn anh ta, "???"
"Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ không phải hả?"
Thẩm Vọng Tân bật cười, đáp lại: "Dạ dạ dạ, đương nhiên là đúng rồi."
Tiết Đan thậm chí không nhớ hồi nãy mình đã trả lời như nào, cứ vậy nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, mãi đến khi anh và người quản lý đi xa dần. Một lúc sau cô mới dần dần phản ứng lại, phải rồi, vẫn luôn là bạn. Trong cái giới này, bọn họ chính là vậy, người nào cũng có thể làm bạn, bản thân cô cũng hiểu rõ điều này. Sau cái ngày cô mở lời bày tỏ đó, giữa bọn họ lại càng chỉ có thể là kiểu bạn bè này, không quan tâm cũng chẳng có qua lại. Nghĩ tới đây, nụ cười của cô dần trở nên miễn cưỡng.Cô lại nghĩ, ngày đó nếu như cô biết bày tỏ tình cảm với anh sẽ bị từ chối, liệu cô có hối hận không?
Thực ra cũng chẳng có gì mà hối hận, ít nhất nó cũng giúp cô đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương không có kết quả này.
...