Đăng vào: 12 tháng trước
Hồ Cửu nhìn hai người họ Mộc kia, cảm thấy vô cùng kinh tởm biết bao.
Lúc Dung Vị còn phong quang chính họ tự chủ động tìm đến cậu ấy, hứa hẹn bao nhiêu.
Giờ thì sao chứ?
Vội phủi sạch cho quan hệ với Dung Vị.
“Vậy xem ra tôi nhầm sao?” Hồ Cửu muốn xem bọn họ lươn lẹo tới khi nào.
Mộc Lãng từ trên bước xuống gần Hồ Cửu, ghé sát Hồ Cửu đe dọa.
“Mày khôn hồn thì biến đi.
Ít nhất giờ tao có thể cho mày chút tiền.”
Ông ta cho rằng Hồ Cửu hiện tại chỉ là muốn đến gây sự, cuối cùng là vì tiền mà thôi.
Dung Vị lúc trước bao nhiêu tiềm năng, ông ta nhìn thấy hết, chỉ là trách cậu ta quá xui xẻo bị người hãm hại mà phải rớt đài.
Ai trong thành phố Gia này không biết bọn họ hãm hại chứa? Chỉ là biết thì sao chứ? Hai người họ cũng đã không còn trở mình được.
Hồ Cửu nhích người qua Mộc Lãng.
“Hai mươi tỷ là hai mươi tỷ.
Nếu không ai đấu giá thì theo quy tắc món đồ kia là của tôi.”
Mọi người xung quanh cảm thấy Hồ Cửu là đang kiếm chuyện với Mộc gia.
“Anh nên biết điều một chút.
Hai mươi tỷ không phải chuyện anh có thể làm.” Mộc Thúy Lan tỏ ra tốt bụng nhắc nhở.
Nghe vậy, Hồ Cửu đi thẳng lên khán đài, Mộc Lãng sợ anh làm liều nhanh chóng gọi bảo vệ.
“Bảo vệ đâu? Chết đâu rồi.
Lôi nó ra.” Mộc Lãng gào lên.
Một đám bảo vệ mặc đồ đen chạy vào vây kín khán đài, một tốp khác lại vây lấy Hồ Cửu.
“Tôi nhắc lại.
Quy tắc đấu giá tôi thực hiện đủ.
Các người nếu ra tay trước thì đừng trách tôi.” Hồ Cửu vừa nói xong thì nhíu mày chặt lại.
Anh nhìn thấy Lục Thạc, cảnh tượng máu me này anh không muốn cô thấy.
“Hay là… thử xem tôi có đủ hai mươi tỷ không hãy động tay chứ? Mộc gia vô lý vậy sao?” Hồ Cửu chợt đổi lời.
Anh không muốn Lục Thạc thấy anh đánh nhau, anh nhớ nhiều năm trước từng hứa với cô sẽ không gây sự với ai trước mặt cô.
“Sao? Sợ? Cần nhiều lời với mày sao? Một thằng con rể ăn bám vợ, lấy đâu ra hai mươi tỷ?” Mộc Lãng gằn giọng hỏi.
“Tôi có thể bảo lãnh cho anh Hồ.
Hay ông Mộc muốn tôi chồng đủ hai mươi tỷ rồi mới thôi?” Hào Danh Đạt đứng lên nói.
Mọi người lại càng cảm thấy khó hiểu, Hào tổng sao lại có thể bênh vực Hồ Cửu chứ.
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh là Lục Thạc, mọi người dường như hiểu sai gì đó.
Họ nghĩ có lẽ vì Hào tổng để ý đến Lục Thạc mà đứng ra giúp Hồ Cửu, đây cũng quá cẩu huyết rồi.
Lục Thạc lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu với ánh mắt soi mói của mọi người, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.
Hồ Cửu nhìn thấy vợ mình chạy đi cũng rất muốn đuổi theo, nhưng anh còn chuyện phải làm.
Anh không thể cứ thế bỏ mặc.
Nghĩ vậy, anh quay sang Hào Danh Đạt gật đầu tỏ ý cảm ơn, Hào tổng cũng là người thông mình.
Hiểu ý Hồ Cửu muốn anh đi theo bảo vệ Lục Thạc cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Lòng anh ta vô cùng dậy sóng, anh ta thực sự không muốn nhận cái nhiệm vụ đi dỗ phụ nữ nha, thự sự muốn ở lại xem tới cuối cùng nha.
“Hào tổng đi rồi, mày lấy đâu hai mươi tỷ chứ.
À, hay mày bán vợ… nhìn một chút thì vị Lục tiểu thư kia…”
“Chát”
Mộc Lãng còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Cửu dùng một tốc độ kinh hồn tát lệch mặt.
“Mày… mày…” Mộc Lãng đau dớn ôm mặt, ông ta không ngờ Hồ Cửu dám làm thế với ông ta.
Dương Minh Thành lúc này không nhìn được nữa mà đứng dậy can ngăn.
“Hồ Cửu, dù gì bác Mộc đây cũng là người lớn, cậu ra tay đánh người là không nên.” Hắn ta hợp tình hợp lý giải thích.
“Ồ, vậy xin hỏi Phó chủ tịch Dương, nhục mạ vợ người khác thì được sao?” Hồ Cửu nhíu mày, khí thế áp bức Dương Minh Thành phải lùi lại vài bước.
Hồ Cửu lúc này cũng không còn giữ thái độ hòa nhã, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Mộc Thúy Lan, rất nhanh đi lên phía trên.
Đám vệ sĩ chuẩn bị xông vào đánh anh, thì bị anh đá văng từng người, tốc độ kinh hoàng, sức lực vô cùng lớn làm cho đám người bên dưới náo loạn.
Ai cũng sợ mình bị vạ lây.
Hoàng Đàn nhìn thấy động tác của Hồ Cửu thì vô cùng sững sờ.
Hắn luôn tự tin bản thân có thể xếp vào hàng nhất nhì của thành phố Gia.
Nhưng nay lại thấy một kẻ mạnh như vậy, xem ra đây là đối thủ đáng gờm của hắn trong tương lai rồi.
“Hồ Cửu, anh muốn gì?” Mộc Thúy Lan thấy anh sắp tới gần thì vô cùng sợ hãi.
Dương Minh Thành nhìn Hoàng Đàn, muốn hắn giúp đỡ, Hoàng Đàn cũng muốn thử sức một chút với người kia, cũng không từ chối Dương Minh Thành.
Vừa ra hiệu xong, Dương Minh Thành vội chạy lên chắn trước Mộc Thúy Lan, vẻ mặt như anh hùng cứu mỹ nhân.
“Không được động vào Mộc tiểu thư.
Cậu đừng quá đáng.” Hắn ta thuận tình hợp lý mà nói.
“À, tôi lại quên, không phải vị hôn phu hôm nay Mộc tiểu thư muốn giới thiệu là Phó chủ tịch Dương sao? Cho nên, Dung Vị gọi là vị hôn phu cũ nhỉ?” Từng câu từng chữ của Hồ Cửu như châm chọc hai người.
“Cậu thanh niên này, dù là gì cũng là chuyện của họ, cậu tới phá đám là không được rồi.” Hoàng Đàn chậm rãi đi tới.
Hồ Cửu nhìn thấy Hoàng Đàn, cảm thấy hôm nay có vẻ tốt, có thể trả thù cho bản thân, cho Dung Vị.
Còn có thể thu lại Trấn Hồn tụ được rồi..