Chương 546: + 547

[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 546: Công tử say rượu, Đế thiếu tức giận

Anh ta không có quên, Tần Nhất không uống được rượu, anh ta ngược lại muốn vào xem tình huống một chút, nhưng lại phát hiện cửa không hiểu sao khóa cứng, không mở được.

Vân Hoán nghe thế lông mày càng nhíu chặt hơn, mở cửa, trực tiếp đi về hướng vườn hoa.

Mùi rượu chính là từ nơi đó truyền đến.

Vừa tiến vào, Vân Hoán liền trông thấy Tần Nhất với hai gò má đỏ bừng đang nằm nhoài trên bàn đá, còn có Vương Ổn Ổn khóe mắt dính vệt nước mắt, xung quanh hai người nằm ngổn ngang mấy chai rượu rỗng.

Trong lúc nhất thời, Vân Hoán cảm giác hai bên huyệt Thái Dương đau nhức.

Lâm Thanh theo sau tiến vào, tiếp đó liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú đen đến không thể đen hơn được nữa của lão Đại nhà mình.


Lâm Thanh ở trong lòng yên lặng thắp một cây nến cho Tần Nhất.

"Ừm, lão Đại, tôi đưa Ổn Ổn về trước, trời cũng không còn sớm." Lâm Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là mang Ổn Ổn đi trước đã, bằng không cô nàng này chịu không nổi lửa giận của lão Đại đâu.

"Ừ, cậu đi đi." Vân Hoán hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại.

Lâm Thanh đi qua, kéo Vương Ổn Ổn lên lưng. Có lẽ là cảm thấy không thoải mái, Vương Ổn Ổn lầm bầm một câu: "Đàn ông đều không phải thứ gì tốt, Công tử nam thần, chúng ta tiếp tục uống."

Vân Hoán và Lâm Thanh đều là người có lỗ tai thính, lời Vương Ổn Ổn nói hai người nghe thấy rất rõ ràng.

Lâm Thanh bị dọa đến chân bắt đầu hơi run, bà cô, cô đã uống thành cái bộ dạng này, vẫn còn muốn uống?

"Lão Đại, tôi, tôi đưa Ổn Ổn về trước." Lâm Thanh nói xong, nhanh chóng cõng người trên lưng chuồn đi.


Nói đùa, không thấy mặt lão Đại đã đen hơn cái đít nồi rồi ư, nếu còn không đi, cô nàng Ổn Ổn này sợ là không thấy được ngày mai.

Sau khi Lâm Thanh rời đi, Vân Hoán tiến lên ôm lấy Tần Nhất. Dường như cảm nhận được hơi thở của Vân Hoán, Tần Nhất mùi rượu khắp người cọ cọ mấy cái chui vào trong ngực anh, không thành thật uốn qua uốn lại.

"Không nên động." Mày kiếm của Vân Hoán nhíu lại, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Tần Nhất.

Gia hỏa này, uống say liền không an phận như thế.

Khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất đỏ hồng, vô cùng đáng thương nhìn Vân Hoán, trong mắt phượng mê người tràn đầy sự lên án: "Anh đánh em? Quả nhiên đàn ông đều không phải thứ gì tốt!"

Mặt Vân Hoán tối sầm, nói linh tinh cái gì vậy, lúc hai người uống rượu đã đang làm gì?

Tần Nhất bị đánh, hừ hừ mấy tiếng tỏ vẻ không vui, ở trong ngực Vân Hoán không ngừng uốn éo xoay qua xoay lại. Vân Hoán đang tuổi huyết khí phương cương, trong ngực lại là người anh yêu nhất, lần này sao mà chịu được.


Tần Nhất bỗng nhiên cảm giác có chút không thoải mái, có đồ vật gì đó chọc vào đùi cô, khiến cô rất khó chịu.

Thế là tay nhỏ của Tần Nhất bắt đầu không an phận, cô muốn tìm ra thứ đồ khiến cô không được thoải mái.

Vân Hoán một tiếng kinh hô, đôi mắt đào hoa càng thâm thúy mê ly, một tay anh nâng mông Tần Nhất, một cái tay khác bắt lấy tay nhỏ không an phận của cô.

"Ngoan một chút." Thanh âm khàn khàn vô cùng gợi cảm.

Vật nhỏ trong ngực đúng là quá biết rầy vò người mà, còn tiếp tục như thế, anh sợ là muốn phế rồi.

Tần Nhất hừ hừ mấy tiếng, ngược lại không tiếp tục động.

Vân Hoán thở phào một tiếng, sau đó ôm Tần Nhất về phòng.

Mở bình nóng lạnh lên, anh không chút do dự lột sạch tiểu gia hỏa. Trong khoảng thời gian này, hai người mỗi ngày đều ngủ chung với nhau, ngoại trừ một bước cuối cùng, việc khác đều đã làm, nên lúc này Vân Hoán không hề cảm thấy có gì không được tự nhiên.
Mặc dù mùi rượu trên người tiểu gia hỏa không khó ngửi, nhưng tắm sạch sẽ thì vẫn dễ chịu hơn.

Chỉ là Tần Nhất uống rượu say rất ầm ĩ, khiến Vân Hoán vừa yêu vừa hận.

Thật vất vả mới tắm rửa xong cho tiểu gia hỏa, trên người Vân Hoán không có chỗ nào là không ướt.

Sau khi đặt tiểu gia hỏa lên giường, Vân Hoán lại đi vào tắm rửa một cái.

Chương 547: Ăn thịt

Vân Hoán tắm xong, vừa bước ra liền thấy Tần Nhất đang lăn đến bên mép giường, anh tay mắt lanh lẹ bước nhanh đến đỡ được Tần Nhất ôm vào trong ngực, không để cô rơi xuống.

Giường mặc dù không cao, nhưng rơi xuống khó tránh khỏi có chút đau.

Thân nhiệt của Vân Hoán nóng ấm, Tần Nhất tự giác tới gần, hai tay giống như linh xà quấn quanh trên cổ Vân Hoán.

Vân Hoán đối với Tần Nhất đang say rượu không có biện pháp, mở miệng cắn một cái lên đầu mũi của cô, cưng chiều xen lẫn sự bất đắc dĩ.
"Em nha, uống rượu vào là liền không thành thật như thế."

Động tác của Vân Hoán rất nhẹ, Tần Nhất cũng không thấy đau, ngược lại cảm thấy có chút ngứa, cô cười lên "khanh khách", sau đó hai tay xoa nắn mặt Vân Hoán.

Một nơi mềm mềm trơn trơn hấp dẫn sự chú ý của cô, đầu tiên cô dùng tay sờ sờ, lại lôi kéo, có lẽ cảm thấy chơi vui, cuối cùng là nhích lại gần cắn lên đó một cái.

Vân Hoán hít vào một hơi, ánh mắt càng phát tĩnh mịch, thế nhưng anh cũng không ngăn cản Tần Nhất.

Tần Nhất cắn cắn, cảm thấy thứ này vừa ngọt lại mềm, không nhịn được lại dán sát vào, coi nó giống như thạch hoa quả mà nhẹ nhàng liếm.

Trong mắt Vân Hoán có ngọn lửa đang bốc cháy, cơ thể vô cùng nóng, nhưng hết lần này tới lần khác người đang treo trên người anh còn không có chút xíu ý thức nào, cứ liên tục không ngừng trêu chọc anh.
"Em đang đốt lửa, Thất Thất." Vân Hoán nhìn chằm chằm Tần Nhất đang tản ra mùi hương ngọt ngào, cô có bao nhiêu ngon miệng, anh biết rõ.

"Ưʍ...ư." Tần Nhất giống như mèo con hừ hừ mấy tiếng, giọng nói ngọt ngào khiến lòng người ngứa ngáy.

Vân Hoán cuối cùng không nhịn được, biến thành chủ động, hôn Tần Nhất thật sâu.

Trước sau như một, ngọt.

Nhưng lần này bởi vì Tần Nhất uống rượu mà bầu không khí trở nên có phần khác biệt.

Lửa cháy thiêu đốt, Vân Hoán và Tần Nhất chìm sâu bên trong kiều diễm ngọt ngào, không thể tự thoát ra được.

Có thứ gì đang hơi mất khống chế.

Lúc Vân Hoán chân chính tiến vào trong Tần Nhất, cô nhịn không được kêu đau.

Kích thước của tiểu Vân Hoán không nhỏ, lại thêm nơi đó của Tần Nhất chặt như thế, còn là lần đầu tiên, hai người ai cũng đều không tốt hơn ai.
Cũng là thanh âm của Tần Nhất khiến Vân Hoán thoáng tỉnh táo lại, đợi đến lúc anh nhìn thấy Tần Nhất đầu đầy mồ hôi, sắc môi có chút trắng, hối hận xen lẫn yêu thương trong lòng giống như muốn dìm anh chết đuối.

Anh không nhịn được, vẫn làm tổn thương tiểu gia hỏa của anh.

Vân Hoán nhìn dáng vẻ khó chịu của Tần Nhất, muốn lui ra ngoài, chỉ là khẽ động, Tần Nhất liền lên tiếng kinh hô, khiến Vân Hoán không thể không dừng lại.

"Thất Thất, thật xin lỗi." Vân Hoán thương tiếc hôn một cái lên mi tâm Tần Nhất.

"Không có việc gì, Vân Hoán, em nguyện ý." Có lẽ là đau đớn vừa vặn làm cho Tần Nhất thoáng thanh tỉnh.

Ben dưới đau đớn khiến Tần Nhất biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô tuyệt không hối hận, đối với chuyện này, cô vẫn cảm thấy thuận theo tự nhiên là tốt.
Hai tay Tần Nhất ôm cổ Vân Hoán, để hai người càng gần nhau hơn.

"Hoán ca, em nguyện ý."

Vân Hoán khẽ giật mình, ngạc nhiên lại vui mừng nhìn Tần Nhất, đầu ngón tay thon dài dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán cô.

"Thất Thất, em gọi anh là gì?"

Cũng không trách Vân Hoán vui mừng như vậy, từ sau khi Tần Nhất tỉnh lại, cô không còn gọi anh một tiếng "Hoán ca" nữa. Anh rất nhớ cảm giác khi thiếu niên ngoan ngoãn thân mật gọi anh một tiếng "Hoán ca".

"Hoán ca." Tần Nhất lại ngoan ngoãn gọi một tiếng.

"Thất Thất ngoan." Vân Hoán cúi xuống tiếp tục  nụ hôn sâu, đến lúc Tần Nhất thích ứng anh, Vân Hoán liền động một cái tiến thắng vào, cùng Tần Nhất dây dưa triền miên.

Không khí mập mờ, giường lớn phát ra tiếng "kẹt kẹt", vết đỏ trên ga giường, tựa như lời thề đẹp nhất giữa hai bên.