[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 438: Chín phần quen thuộc
Trong lòng Tiểu Lam mềm nhũn, đang định duỗi cánh tay nhỏ núc ních thịt an ủi nữ nhân ngu xuẩn một chút, thì bị một cánh tay lớn thon dài xách cổ lên.
Không sai, đúng là xách lên, giống như đang túm cổ một con cún con nhấc lên ý!
Tiểu Lam giận dữ, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, kẻ nào dám đối xử với nó như vậy hả?
Vừa quay đầu lại, đôi mắt nhỏ màu băng lam đối đầu với đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán, Tiểu Lam trong nháy mắt cứng người.
Tại sao lại là tên nam nhân đáng ghét này!
Lúc trước nó phong ấn thất tình lục dục của Tần Nhất, cho nên tuy nó lâm vào ngủ say, nhưng toàn bộ chuyện xảy ra với Tần Nhất nó đều biết. Cho dù biết nam nhân này không phải cố ý, nhưng hắn làm tổn thương nữ nhân ngu xuẩn là sự thật.
Cho nên ban đầu Tiểu Lam cảm thấy Vân Hoán cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại thiện cảm đối với anh đã trực tiếp hạ xuống số không.
Vân Hoán nhìn tiểu gia hỏa đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt bất vi sở động, một tay bế lấy Tiểu Lam ôm vào trong ngực, sau đó giải thích với Tần Nhất: "Nó là đực."
Ừ, khác giới thì không thể tiếp cận tiểu gia hỏa của anh.
Đặc biệt là giống đực trong ngực anh giờ phút này còn đang trần như nhộng.
"Trứng thối bại hoại, ngươi mới là đực! Ta là người, là người! Ta là nam." Tiểu Lam vô cùng không vui khi Vân Hoán nói nó là đực, trực tiếp chỉ vào mũi Vân Hoán mắng lên.
Trên trán Tần Nhất rơi xuống mấy vạch đen (-_-Ill), Tiểu Lam bây giờ thoạt nhìn cũng chỉ là đứa bé ba bốn tuổi, nào có khoa trương như vậy. Nhưng nhìn khóe miệng vẫn còn dính máu tươi của Vân Hoán, Tần Nhất cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Được rồi, anh muốn ôm thì để cho anh ôm đi, dù sao Tiểu Lam cũng thật nặng.
"Tránh ra chỗ khác, bổn điện hạ không muốn tên nam nhân như ngươi ôm, ta muốn nữ nhân ngu xuẩn ôm ta." Tiểu Lam phản kháng nói.
Người nam nhân cứng rắn giống như đá, một chút cũng không dễ chịu như được nữ nhân ngu xuẩn ôm.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán híp lại nguy hiểm, anh không nói gì, nhưng Tiểu Lam lại có chút sợ hãi.
Má nó, bắt nạt thú! Lâu như vậy không gặp, khí tức trên người người nam nhân này càng ngày càng mạnh lên rồi.
Tần Nhất nhìn mà buồn cười không thôi, ừ, vẫn là Tiểu Lam trước kia.
Nghĩ như vậy, cô cũng mặc kệ hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, từ trong không gian tìm ra một bộ quần áo trẻ em mà Tiểu Lam có thể mặc, sau đó đưa cho Vân Hoán: "Anh giúp Tiểu Lam mặc vào nhé, em đi chuẩn bị đồ ăn."
Chuyện xảy ra liên tiếp, cô và Vân Hoán chưa kịp ăn gì cả, đã sớm đói bụng. Tiểu Lam vừa mới độ kiếp xong, đoán chừng cũng đã đói bụng.
Tần Nhất nhanh nhẹn nấu cơm, bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm chê bai ghét bỏ lẫn nhau của một lớn một nhỏ.
"Sai rồi, ống quần ở chỗ này, đồ đần."
"..."
"Ai ya, tay áo ngược rồi, đồ đần, rốt cuộc ngươi có thể giúp ta mặc hay không hả." Cười trên nỗi đau của người khác, Tiểu Lam.
"Im miệng." Thẹn quá thành giận, Vân Hoán.
Tần Nhất vừa mới nấu canh sườn xong, bé con chân ngắn bạch bạch bạch chạy tới, trên gương mặt tinh xảo tràn đầy oán trách: "Nhất Nhất, tên Vân Hoán kia quá đần, ngươi đá hắn đi, chúng ta đi tìm người khác thông minh hơn hắn."
Tiểu Lam tự cho là mình đã nói rất nhỏ.
"Hử." Âm thanh trầm thấp vang lên, Tiểu Lam quay cái đầu nhỏ lại, đập vào mắt là gương mặt đen thui với đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Đế thiếu đang nhìn nó.
Tiểu Lam lanh lợi, trốn ra sau Tần Nhất, miệng nhỏ chu lên nói: "À ờ...ta vừa rồi không nói gì cả."
Tần Nhất buồn cười không thôi, cô kéo bé con sau lưng ra phía trước, bé con sinh thật tốt, mắt phượng long lanh ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn thủy nộn, miệng nhỏ đỏ như cánh hoa hồng, trên người mặc quần áo yếm màu xanh lam, là một tiểu chính thái chính hiệu.
Chỉ là, tại sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ?
Chương 439: Một nhà ba người
Vân Hoán nhận lấy việc còn lại từ trong tay Tần Nhất, nhìn thấy sự nghi hoặc giữa hai đầu lông mày của cô, nhẹ nhàng nói: "Em cũng nhìn ra rồi? Tiểu Lam lớn lên có ba phần giống em, bốn phần giống anh."
Tần Nhất quan sát lại một lần, quả thật là như vậy. Đường nét của Tiểu Lam và Vân Hoán có bốn phần tương tự, đôi môi mỏng phấn nộn kia giống hệt Vân Hoán. Còn mắt phượng ẩn ẩn có bóng dáng của cô, chỉ là của cô hẹp dài hơn một chút. Có lẽ Tiểu Lam tuổi còn nhỏ, ngược lại thì trông tròn trịa hơn. Mà giữa hai đầu lông mày cũng có ba phần bóng dáng của cô.
Tần Nhất đỡ trán, nếu như ôm Tiểu Lam ra ngoài, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng đây là con của cô và Vân Hoán mất.
Tiểu Lam ưỡn bộ ngực nhỏ: "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi là khế ước giả của ta, ta lớn lên giống ngươi thì có cái gì mà ngạc nhiên."
Tần Nhất liếc nhìn Tiểu Lam một cái: "Giống chị cũng chẳng sao, thế nhưng em có thể nói cho chị biết tại sao em lại giống Vân Hoán không? Anh ấy cũng không phải khế ước giả của em."
Thân thể nhỏ bé của Tiểu Lam khẽ giật mình một cái, sau đó có chút chột dạ cúi đầu xuống, nó có thể nói bởi vì người nam nhân này là người đẹp trai nhất nó từng thấy không?
Đương nhiên không thể! Nó thế nhưng là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, lý do hạ thấp mình như thế đương nhiên không thể nói ra rồi.
Tiểu Lam chớp chớp mắt phượng long lanh, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trắng trẻo lờ mờ có bóng dáng của Tần Nhất, nó chạy đến trước mặt Vân Hoán, bộ dáng như nhị đại gia, lên giọng nói: "Ta đói, ngươi làm nhanh tay lên một chút đi."
Đừng nhìn Vân Hoán không cho phép Tiểu Lam tới gần Tần Nhất mà nhầm, thật ra khi đối mặt với Tiểu Lam có chút tương tự Tần Nhất, trong lòng của anh có chút không nỡ.
Anh không tham dự vào tuổi thơ của tiểu gia hỏa, nhưng nhìn mắt phượng long lanh ánh nước của Tiểu Lam, trong lòng anh không khống chế được nghĩ đến, có phải tiểu gia hỏa của anh khi còn bé cũng đáng yêu lanh lợi như thế này hay không.
Hơn nữa, anh còn có một tư tâm khác, nếu mang theo Tiểu Lam ra ngoài thì sẽ không có người nào ngấp nghé tiểu gia hỏa của anh nữa. Dù sao bọn họ ngay cả "con" cũng đều đã có.
Vân Hoán nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Tiểu Lam, vẻ mặt khó có được trở nên ôn hoà: "Biết rồi."
Ba người vui vẻ ăn một bữa no nê.
(Truyện chỉ được đăng tải trên trang truyenwiki1.com @thanhty1412)
Mà lúc này ở đại lục Tinh Thần, Phượng Khuynh Ca tỉnh lại sau giấc ngủ ngon liền cảm giác có thứ gì đó đè trên người mình rất không thoải mái. Mở mắt ra nhìn, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy ghét bỏ.
Mặt đen lại, Phượng Khuynh Ca một cước đạp nam nhân làm xằng làm bậy trên người mình xuống đất, sau đó sửa sang quần áo có chút xốc xếch.
Quân Mặc Ly vô cùng đáng thương nhìn Phượng Khuynh Ca, đôi mắt yêu mị câu người: "Ca Nhi, vi phu đã mấy ngày không được lên giường rồi."
Phượng Khuynh Ca ưu nhã ngáp một cái, áo ngủ đỏ thẫm hơi trễ cổ, lộ ra xương quai xanh trắng nõn cực kỳ mê người: "Liên quan gì tới ta, tiếp tục ngủ bên ngoài đi."
Ngón tay thon dài trắng nõn thản nhiên chỉ chỉ ra bên ngoài.
Quân Mặc Ly vừa muốn nói gì, chỉ thấy hồng quang lóe lên, một đứa bé xinh đẹp dễ thương bỗng nhiên xuất hiện. Bé khoảng chừng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, giống Phượng Khuynh Ca như đúc ra từ một khuôn.
Bộ dáng nho nhỏ với gương mặt tiểu chính thái nhưng lại cứ thích tỏ ra già dặn.
Phượng Khuynh Ca vừa thấy Phi Hồng, trong mắt nơi nào còn có chỗ cho Quân Mặc Ly nữa, cô trực tiếp kéo Phi Hồng lại gần mình, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thơm một cái thật kêu.
"Bé ngoan Phi Hồng, không phải nói muốn tu luyện à, sao lại xuất quan nhanh như vậy?"
Quân Mặc Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn Phi Hồng, sau đó trưng ra vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Ca.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Hồng có chút cứng nhắc, trong mắt phượng hiện lên từng tia ghét bỏ, bình tĩnh kéo giãn khoảng cách với Phượng Khuynh Ca, sau đó mới mở miệng nói: "Tiểu Lam độ kiếp thành công rồi."
Đứa bé nho nhỏ nhưng giọng nói ngược lại rất lạnh lùng, chỉ có điều, khi nhắc đến đệ đệ của mình, đáy mắt hiện lên từng tia ôn nhu.
Phượng Khuynh Ca mừng rỡ kêu lên: "Thật? Vậy thì tốt quá rồi."