Chương 436: + 437

[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 436: Tiểu Lam gặp nguy hiểm

Trong đầu Vân Hoán lóe lên, lúc trước khi Tần Nhất "chết", anh đã từng loáng thoáng nhìn thấy một con Phượng Hoàng xông ra từ trên người tiểu gia hỏa. Giờ nghĩ lại, hẳn đó là Tiểu Lam.

Có lẽ cũng bởi vì Tiểu Lam, tiểu gia hỏa của anh mới có thể "khởi tử hoàn sinh".

Vân Hoán không biết Tiểu Lam muốn độ kiếp, nhưng nhìn thấy hai đầu lông mày tràn đầy lo lắng của Tần Nhất, IQ cao như anh đã đoán ra được một hai.

Vân Hoán ôm lấy bả vai Tần Nhất, thanh âm trầm thấp của anh như tiếp thêm sức mạnh cho cô: "Thất Thất, đừng lo lắng. Tiểu Lam thích ăn như vậy, lát nữa anh sẽ chuẩn bị cho nó nhiều đồ ăn ngon một chút."

Bàn tay to ấm áp của Vân Hoán nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tần Nhất, Tần Nhất nhẹ gật đầu, ánh mắt kiên định: "Được."

Bầu trời trong xanh đột nhiên trở lên u ám, cuồng phong gào thét, mây đen chậm rãi tụ lại, phía trên mơ hồ còn mang theo lôi điện.

Tiểu Lam hướng bầu trời phát ra tiếng kêu to rõ, mơ hồ mang theo từng tia khiêu khích. Bầu trời dường như tức giận, một đạo thiên lôi hung hăng đánh về phía Tiểu Lam.

Lông vũ màu băng lam hơi có chút cháy xém, nhưng Tiểu Lam vẫn quật cường như cũ, hướng về phía bầu trời kêu to, dáng vẻ kiên cường bất khuất vô cùng giống người nào đó.

Lôi điện lại bổ xuống, một đạo so với một đạo càng to hơn, một đạo so với một đạo càng hung ác hơn, khiến toàn bộ lông vũ của Tiểu Lam đều bị đánh cháy khét. Lúc đạo thiên lôi thứ tám bổ xuống người nó, nó đã không còn sức bay lên không trung nữa.

Tuy Tiểu Lam không còn sức lực, nhưng bầu trời vẫn không dừng lại. Đạo thiên lôi tiếp theo ầm ầm nổi lên, đây đã là một đạo cuối cùng. Vượt qua, sẽ biến thành thần, còn không vượt qua được, sẽ bị đánh thành tro bụi.

Trong lòng Tần Nhất vô cùng lo lắng sốt ruột, thế nhưng chuyện độ kiếp cô không thể giúp Tiểu Lam bất kỳ việc gì cả... Ánh mắt cô chợt lóe lên, bỗng nhiên nói nhỏ bên tai Vân Hoán.

"...Phương pháp này có khả năng thất bại rất cao, rất có thể chúng ta đều sẽ chết, thế nhưng em sẽ không vứt bỏ Tiểu Lam một mình. Cái mạng này của em là Tiểu Lam cho, sinh tử tồn vong, em muốn cùng nó ở chung một chỗ. Vân Hoán, nếu như anh không đồng ý, em cũng sẽ không ép buộc anh."

Vân Hoán cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, sau đó hôn một cái lên khóe môi cô: "Đồ ngốc, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ ở bên em."

Sinh tử gắn bó, em đi đâu, anh sẽ đi đó.

Trong mắt Tần Nhất chợt lóe lên ánh sáng kinh người, mắt phượng giống như sao kim trong đêm tối.

(Sao Kim (Venus) hay Kim tinh, còn gọi là sao Thái Bạch, Thái Bạch Kim tinh, là hành tinh thứ 2 trong hệ Mặt Trời, là thiên thể tự nhiên sáng nhất trong bầu trời đêm)

Băng trong lòng, trong mắt cô rốt cuộc toàn bộ vỡ vụn, cô sao mà may mắn, có thể gặp được Vân Hoán.

Giữa cuồng phong chớp giật, cô nghe được tiếng mình kiên định nói: "Vân Hoán, nếu như chúng ta đều có thể còn sống, em sẽ gả cho anh."

"Được." Trả lời cô, là trái tim thuần khiết một lòng của Vân Hoán.

Sấm chớp dày đặc, Tần Nhất nhanh chóng đi tới bên người Tiểu Lam: "Tiểu Lam, em thế nào rồi?"

Phượng Hoàng to lớn nằm thoi thóp trên mặt đất, đầu phượng khẽ quay sang nhìn Tần Nhất. Tần Nhất nhìn thấy được, trong mắt phượng xinh đẹp là tình cảm quấn quýt không lỡ rời: "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi đừng quản ta, đi nhanh đi."

"Đồ ngốc." Tần Nhất khẽ mắng nhỏ một tiếng, sau đó từ trong không gian lấy ra ngọc trụy Phượng Khuynh Ca cho cô. Cô nhớ Phượng Khuynh Ca từng nói, huyết ngọc này có thể ngăn cản ngoại lực làm tổn thương.

(Ngọc trụy: kiểu vòng cổ gắn ngọc thạch, nhưng hay đeo trên trán)

Vân Hoán vung tay lên, tạo ra một không gian độc lập. Mây trên trời không cảm nhận được khí tức của Tiểu Lam, càng thêm tức giận, sấm chớp dày đặc ầm ầm xẹt xẹt vang vọng, mặt đất bị nện ra từng cái hố sâu.

Không gian của Vân Hoán không ngừng chịu lôi điện công kích, lôi quả không hổ là nguyên tố có sức bạo phá nhất. Thiên Lôi độ kiếp càng về sau càng mạnh, cho nên không gian của Vân Hoán cũng sắp không chống đỡ được bao lâu.

"Thất Thất, nhanh một chút."

Tần Nhất gật đầu, sau đó lấy ra toàn bộ chất lỏng của tiểu Mai hoa trong không gian đút cho Tiểu Lam.

Chương 437: Độ kiếp

Chất lỏng của tiểu Mai hoa có tác dụng thần kỳ, đặc biệt là sau khi tiểu Mai hoa lâm vào ngủ say tỉnh lại, hiệu quả của chất lỏng càng tốt hơn. Tuy trong tay Tần Nhất chỉ có một chút, nhưng cô cũng lấy ra toàn bộ cho Tiểu Lam uống.

Thiên Lôi thấy có người dám quấy nhiễu quá trình độ kiếp, trong lòng giận dữ, một đạo lôi điện hung hăng bổ xuống không gian của Vân Hoán.

Khí tức của Tiểu Lam tuy biến mất, nhưng Thiên Lôi là ai, nó đại biểu cho pháp tắc thiên địa, sao có thể không nhìn ra những trò vặt này, nhưng như vậy nó lại càng nổi giận.

Đầu Tiểu Lam cọ cọ lên người Tần Nhất, cố gắng uống hết chất lỏng trong tay cô. Nó không thể chết, nữ nhân ngu xuẩn này nếu không có nó ở bên, cho dù bị người bán đi cũng không biết.

Đạo lôi điện thứ hai đánh xuống, không gian của Vân Hoán hoàn toàn không chịu nổi nữa, khóe miệng của anh tràn ra máu đỏ tươi.

Trong lòng Tần Nhất nhói đau, cô kéo Vân Hoán tới chỗ mình, ngọc trụy trong tay lóe lên ánh sáng, một lồng bảo vệ trong suốt xuất hiện.

Thiên Lôi nổi giận, trời đất thay đổi bất ngờ, mây đen nghìn nghịt, lôi điện dày đặc.

Thiên Lôi bắt đầu công kích lồng bảo vệ trong suốt, Tần Nhất lại từ trong không gian lấy ra đan dược Phượng Khuynh Ca cho cô. Đan dược màu vàng tán tỏa ra mùi thuốc dễ ngửi, cô còn nhớ khi đó Khuynh Ca nói với cô, nếu như lúc Tiểu Lam độ kiếp gặp phải nguy hiểm thì sử dụng một viên đan dược này.

Tiểu Lam vội vàng ăn hết đan dược, trong nháy mắt có một cỗ khí tức ấm áp từ đầu ngón chân lan tỏa đến toàn thân, nó cảm giác cơ thể mình tràn đầy sức lực.

Tần Nhất nhìn thấy đáy mắt Tiểu Lam lóe lên ánh sáng tự tin, cô xoa đầu Tiểu Lam: "Nếu em độ kiếp thành công, muốn bao nhiêu đùi gà cũng có."

Tiểu Lam kêu lên một tiếng vui sướng.

"Thất Thất, chúng ta phải đi rồi." Ngọc trụy chỉ có thể sử dụng một lần cuối cùng.

"Ừm." Tần Nhất ôm Tiểu Lam một cái, sau đó cùng Vân Hoán lui ra ngoài.

Thiên Lôi một lần nữa phát giác được khí tức của Tiểu Lam, sấm sét vang dội, không ai có thể khiêu chiến pháp tắc thiên địa.

Tần Nhất nắm chặt hai nắm tay, thượng cổ Thần thú khi độ kiếp không thể trốn tránh hoặc có người hỗ trợ, nếu như trái với điều này, pháp tắc thiên địa sẽ tức giận, sau đó lôi điện sẽ càng thêm hung mãnh.

Thế nhưng, Tần Nhất lại không hối hận. Cô không xen vào, Tiểu Lam sợ sẽ không có một chút hy vọng sống, cô làm như vậy, Tiểu Lam ngược lại còn có thể mạnh tay đánh cược một lần.

Phượng Khuynh Ca nói cho cô, lúc trước Phi Hồng cũng là tình cảnh này.

Cho nên, Tần Nhất chăm chú nhìn Phượng Hoàng màu băng lam giương cánh bay lên trời, Tiểu Lam, em nhất định có thể làm được.

Lôi điện thô to màu tím và Phượng Hoàng màu băng lam đụng vào nhau, trời đất trong nháy mắt biến sắc, Tần Nhất chỉ cảm thấy con mắt đau xót, Vân Hoán ôm cô nằm sấp xuống đất.

Mây đen trên trời chậm rãi tản đi, bầu trời dần dần quang lãng.

Vân Hoán đỡ Tần Nhất đứng dậy, chỉ thấy toàn bộ đất đai xung quanh mấp mô lồi lõm, cây cối đổ rạp, một mảnh hỗn độn.

Cách đó không xa có một con Phượng Hoàng bị cháy sém đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Tần Nhất đi qua, đầu cô cúi thấp, mắt phượng ẩn ẩn có chút hơi nước.

"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi khóc cái gì, bổn điện hạ còn chưa có chết đâu." Giọng trẻ con non nớt vang lên, nhẹ nhàng trong vắt, rất êm tai.

Tần Nhất ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phượng Hoàng vốn nằm trên mặt đất đã không thấy đâu, thay vào đó là một bé con với đôi con mắt màu lam trong suốt giống như bảo thạch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo tràn đầy bất mãn.

Thế nhưng, trong đôi mắt phượng màu lam lại ẩn chứa ý cười.

"Tiểu Lam?" Tần Nhất mở miệng hỏi.

Bé con hừ một tiếng, duỗi ra cánh tay nhỏ trắng trẻo như ngó sen: "Đồ ngốc, còn không mau ôm ta."

Tần Nhất bỗng nhiên bật cười, gương mặt tuyệt mỹ đẹp đến kinh tâm động phách, cô ôm bé con dậy, gương mặt cọ cọ Tiểu Lam: "Em không có việc gì là tốt rồi."