[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 544: Vườn hoa
"Ưʍ..." Tần Nhất chớp chớp mắt, thật vất vả dùng dằng mãi mới từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại được.
Vừa mở mắt, liền có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt bay tới, thanh tân đạm nhã, rất dễ chịu.
Ngẩng đầu, từng chùm hoa nhỏ màu trắng hồng chen nhau tụ chung một chỗ, thỉnh thoảng xen lẫn chút lá xanh, vô cùng đẹp.
Đây là vườn hoa Vân Hoán cố ý làm cho Tần Nhất, lúc trước khi bọn họ còn ở thành phố Z, anh biết tiểu gia hỏa thích vườn hoa, cho nên khi Vân Hoán xây dựng nhà cửa đã đặc biệt tạo một hoa viên.
Năm năm qua, mỗi lần anh ra ngoài nhìn thấy giống hoa nào đẹp mắt đều sẽ mang một ít về. Thời gian năm năm, vườn hoa này đã trở nên vô cùng xinh đẹp, sắc màu rực rỡ, bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ.
Tần Nhất rất thích vườn hoa này, lúc rảnh rỗi liền lấy một cái thảm trải dưới bóng cây, chốc lát liền chìm vào giấc ngủ.
Trời nóng như vậy, lại là ở trong nhà mình, Tần Nhất thấy như nào thoải mái thì làm như thế.
Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối, đầu ngón tay tinh tế xuyên qua những sợi tóc đen, chỉ chốc lát sau một búi tóc hình hoa xinh đẹp đã thành hình, chỗ thái dương rủ xuống mấy sợi tóc, tươi mát lại động lòng người.
Tần Nhất đang chuẩn bị đứng lên, dư quang khóe mắt chợt thấy Lâm Bạch cách đó không xa. Chàng trai ôn nhuận như ngọc, trong tay vân vê một đóa hoa nhỏ màu trắng hồng, khóe môi mỉm cười, không biết đã tới bao lâu.
"Có chuyện gì sao?" Tần Nhất đứng dậy, ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Ghế đá trơn bóng nhẵn mịn, sờ rất thích.
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, vì vừa ngủ dậy mà khuôn mặt hồng hồng, mắt phượng ngập nước cứ vậy nhìn thẳng người, khiến lòng người bị nhìn mềm nhũn.
"Không có gì, tôi đến tìm lão Đại, trong phòng không có người, cho nên mới ra đây nhìn thử xem." Hai tay Lâm Bạch cắm ở trong túi, dáng người thẳng tắp thon dài, ưu nhã thong dong.
"Vân Hoán?" Tay châm trà của Tần Nhất dừng một chút: "Anh ấy không ở nhà, hẳn là tới phòng nghị sự rồi."
Mấy ngày nay, ban ngày Tần Nhất đều không nhìn thấy Vân Hoán, người này giống như đang rất bận bịu, mỗi ngày đều là buổi tối mới có thể nhìn thấy anh.
"Ồ, vậy sao, tôi tới phòng nghị sự tìm lão Đại." Lâm Bạch nhẹ gật đầu với Tần Nhất, sau đó quay người rời đi.
Lâm Bạch đi ra khỏi nhà Vân Hoán, ngón tay duỗi ra, một đóa hoa nhỏ màu trắng hồng run run nở rộ trong bàn tay anh, giống như người nào đó, chọc người thương yêu.
Lâm Bạch cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên lại thu liễm lại đường cong khóe miệng, giơ tay lên, đóa hoa nhỏ theo gió bay đi.
Ánh mắt Lâm Bạch đượm buồn, có người, chung quy anh ta không thể nghĩ tới.
Thu tay về, Lâm Bạch lẳng lặng ngây người nửa ngày, sau đó mới yên lặng rời đi.
Lâm Bạch không có chú ý tới, ở nơi góc tường, có một người nhìn anh nửa ngày, mãi cho đến khi anh rời đi, hốc mắt mới hồng lên.
Tần Nhất nhấp một ngụm trà hoa, mùi thơm ngát xông vào mũi, uống rất ngon.
Cô vừa vặn có chút đói bụng, vừa mới chuẩn bị lấy từ không gian ra một chút đồ ăn thì thấy Vương Ổn Ổn với đôi mắt nhỏ hồng hồng, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm cô.
Tần Nhất kinh ngạc, vội vàng đặt chén trà trên tay xuống: "Sao vậy, có người bắt nạt cậu?"
Vương Ổn Ổn vốn thuộc về kiểu kiều kiều yếu ớt, lúc này vành mắt hồng hồng, nhìn rất là chọc người thương.
Vương Ổn Ổn không nói lời nào, trực tiếp ngồi xuống, qua một lúc lâu mới nhìn Tần Nhất thút tha thút thít: "Nam thần, tôi không sao, Lâm Bạch tới tìm cô?"
Chương 545: Say
Tay Tần Nhất đang châm trà cho Vương Ổn Ổn dừng một chút: "Lâm Bạch nói đến tìm Vân Hoán, sao vậy?"
Tần Nhất lúc này rốt cuộc ý thức được, Vương Ổn Ổn thích Lâm Bạch.
Ánh mắt Vương Ổn Ổn ảm đạm, khóe môi cong lên ý cười tự giễu.
Tìm Vân Hoán? Vừa nãy cô mới nhìn thấy anh đi ra từ chỗ Vân Hoán.
Tần Nhất đưa chén trà hoa cho Vương Ổn Ổn, đầu lông mày có chút lo lắng: "Ổn Ổn, có phải cậu thích Lâm Bạch không? Anh ấy không phải người lương thiện."
Lâm Bạch người này nhìn thì ôn nhuận nhu hòa, kỳ thật so với ai khác đều lạnh tâm lãnh tình. Nếu như anh ta thích Ổn Ổn, đã sớm ra tay. Nhiều năm như vậy không có biểu hiện gì, chính là không có ý đó với Ổn Ổn.
Thứ như tình cảm, lưỡng tình tương duyệt sẽ ngọt như mật, yêu đơn phương vừa khổ vừa chua, loại người như Lâm Bạch thì càng thêm khổ không thể tả.
Cô không muốn Ổn Ổn rơi vào trong đó.
Vương Ổn Ổn nắm chặt góc áo, ánh mắt đau khổ: "Nếu như có thể, tôi cũng không muốn yêu anh ấy, thế nhưng nam thần, tôi đã không thể thu lại trái tim mình."
Giọt nước trong suốt rơi xuống, trong lòng Vương Ổn Ổn là đắng chát ngập tràn, nhưng cô chưa từng trách Tần Nhất, Lâm Bạch thích Tần Nhất, cô biết chứ.
Cô không bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, Tần Nhất với cô mà nói, không chỉ là Công tử nam thần, còn là người thân.
Lâm Bạch không yêu cô, là do cô không đủ ưu tú, cô không trách bất kỳ ai.
Tần Nhất không thích Vương Ổn Ổn không có sức sống như vậy, sầu khổ bò đầy trên mặt cô ấy, một chút cũng không thấy sự hoạt bát sáng sủa lúc trước.
Thế nhưng cô lại không biết khuyên cô ấy như thế nào, thứ như tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới biết được.
"Công tử nam thần, tôi không muốn uống trà, có rượu không, tôi muốn uống rượu." Vương Ổn Ổn lau khóe mắt, nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Có." Ý niệm trong đầu Tần Nhất khẽ động, trong nháy mắt trên bàn liền xuất hiện mấy chai rượu.
Tần Nhất lại lấy ra vài món nhắm cùng một bộ chén bạch ngọc chạm khắc hoa mộc lan xinh đẹp.
Mở nắp, một mùi thơm xông vào mũi, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta có chút say.
Tần Nhất rót hai chén, sau đó đưa một chén trong đó cho Vương Ổn Ổn: "Tôi uống với cậu, đêm nay không say không về."
Vương Ổn Ổn nhận lấy, nhưng không có uống, mà nhìn Tần Nhất nói: "Công tử nam thần, cậu uống rượu sẽ bị dị ứng, không nên uống, cậu ngồi đây với tôi là tốt rồi."
Vương Ổn Ổn chính là như thế, cho dù người Lâm Bạch yêu là Tần Nhất, nhưng cô ấy vẫn quan tâm đến Tần Nhất như cũ, thói quen nhỏ của cô, từng giờ từng phút, đều ghi tạc trong lòng.
Tần Nhất cười nhẹ: "Không có việc gì, rượu này tôi có thể uống, không bị dị ứng."
Rượu này là rượu trái cây Tần Nhất dùng quả trong không gian ủ ra, cô uống không bị dị ứng, nồng độ cũng không cao, sẽ không dễ say.
"Được." Vương Ổn Ổn dù cho hai mắt đã sưng đỏ giống quả hạch đào, nhưng vẫn hướng Tần Nhất nở nụ cười đẹp nhất.
Một phòng thơm ngát, cũng không ngăn được tình nghĩa một thế.
Sắc trời dần dần muộn, Vân Hoán có chút mỏi mệt về nhà, nghĩ đến cô gái nhỏ đang ở nhà, trong lòng anh một mảnh mềm mại.
Mấy ngày nay anh khá bận rộn, vẫn đang vì đám cưới của hai người làm tốt công tác chuẩn bị, ngược lại có hơi vắng vẻ cô.
Vân Hoán về đến nhà, còn chưa vào cửa, liền cảm nhận được có một mùi thơm ngát nhàn nhạt phả vào mặt.
Anh theo bản năng khẽ nhíu mày, khứu giác của anh nhạy bén, đương nhiên là ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí.
Thế nhưng, tiểu gia hỏa nhà anh không thể uống rượu, mùi rượu này là từ đâu tới?
"Lão Đại, cuối cùng anh cũng về." Lâm Thanh bỗng nhiên lon ton chạy tới.
"Lão Đại, anh mau vào xem đi, cũng không biết là chuyện gì, mùi rượu này đã bay bay quanh đây cả buổi chiều rồi."
Lâm Thanh không biết có chuyện gì, nhưng mùi rượu này cứ quẩn quanh ở đầu mũi anh ta, cũng khiến cho anh ta thèm cả một buổi chiều.