Chương 88: Lão lưu manh, tuyệt đối là cố ý

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Tuy Lệ Sâm là "ba" tốt, nhưng mà Nam Tầm sợ.

Nghĩ mà xem, một người đàn ông nghẹn hơn mười mấy năm, tối nào cũng có người khiến anh đã sớm động tà tâm nằm bên cạnh, thật khó đảm bảo không có một ngày anh đột nhiên hóa thân cầm thú, rồi lăn lộn cô.

Cho dù nhất định rớt tiết tháo, vậy ít nhất cũng phải chờ cô trưởng thành chứ?

Lệ Sâm không nói gì, trầm mặc mà ôm Nam Tầm về phòng ngủ của mình, kiên định chứng thực ý nghĩ của anh.

Nam Tầm phản kháng không có hiệu quả, đành phải cam chịu.

Thôi, nếu như Lệ Sâm nhịn được không chạm vào cô, ngủ cùng nhau thì ngủ cùng nhau đi.

Thật giống như trước mặt Lệ Sâm, cô không hề có quyền con người, ngẫm lại cũng thấy xót xa trong lòng. Lần trước rất không dễ dàng gì mới năn nỉ anh buông bỏ ý nghĩ, chuẩn bị trừ bỏ hai "vệ sĩ" kia, nhưng mà còn chưa thực hiện được thì lại xảy ra chuyện Quý Thiếu Thanh cõng cô kia, khỏi cần phải nghĩ, chắc chắn kế hoạch bị ngâm nước nóng rồi.

Chỉ có điều, Lệ Sâm đối với cô thật quá tốt, làm cho Nam Tầm cảm thấy, cho dù đối phương có quá đáng hơn nữa, cô đều có thể nhẫn nhịn được.

Hai người lại ngủ chung, vừa mới bắt đầu thì ông Lệ còn hết than lại thở, cuối cùng dứt khoát buông tay, không quản gì hết nữa.

Đến cấp ba, người bình thường đều trở nên rất bận bịu, nhưng Nam Tầm lại là ngoại lệ. Bản thân cô chính là một học bá, sau đó lại còn học lại trung học cơ sở trung học phổ thông một lần ở thế giới thứ hai, bây giờ lại thêm một lần, đã thành chuyên gia thi cử rồi.

Nam Tầm ngồi trong phòng khách, một tay ôm một con gấu bông, một tay cầm một trái táo lớn, cắn kêu lên tiếng vang răng rắc.

"Ông nội, Tiết quý nhân này mù sao, Lý mỹ nhân kia hư như thế, rõ ràng là muốn dùng cô ấy như ván cầu, vậy mà cô ấy lại không nhìn ra được?"

Ông Lệ bên cạnh cầm trái chuối tiêu cắn, nghe vậy thì vui vẻ: "Nam Nam, con lại nói quá đơn giản rồi. Thủ đoạn của Lý mỹ nhân này thật sự lợi hại, lại giả vờ giả vịt giỏi như vậy trước mặt mọi người, cộng thêm Tiết quý nhân cùng lớn lên từ thuở nhỏ với Lý mỹ nhân này, Tiết quý nhân không nhìn ra cô ta hư như vậy cũng là điều bình thường. Nếu như con đến hậu cung này, sợ là ngốc không được vài ngày thì đã bị đày vào lãnh cung rồi."

Nam Tầm cười hai tiếng ha ha: "Ông nội, ông cũng quá coi thường con đấy. Nếu con ở trong hậu cung này, cuối cùng sẽ thuận lợi ngồi trên bảo tọa hoàng hậu, sau đó nữa là thái hậu. Ha ha, đến lúc đó lại nuôi mấy gã trai lơ, cho tiên hoàng đội nón xanh, ai bảo hậu cung của hắn một ổ phụ nữ, Nhện Tinh hay Bạch Cốt Tinh đều đầy đủ, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ bị nuốt đến không còn mảnh vụn nào."

"Phụt, thái hậu? Trai lơ? Khụ, khụ khụ khụ..." Ông ăn chuối tiêu đến nỗi bị sặc rồi.

Nam Tầm vội vàng giúp ông thuận hơi, oán trách: "Ông nội, ông đang xem thường con sao, nhìn con có ngốc như vậy không?"

Ông Lệ còn chưa trả lời, Tiểu Bát đột nhiên chen vào một câu: "Thân ái à, ngươi thật sự cảm thấy ngươi đến hậu cung có thể sống qua ba ngày sao?"

Nam Tầm mất hứng, cho rằng Tiểu Bát đang xem thường chỉ số thông minh của cô: "Đâu chỉ ba ngày, chắc chắn thuận lợi ngồi vào vị trí thái hậu."

Tiểu Bát không hé răng, có vẻ đăm chiêu.

Đúng lúc bộ phim cung đấu diễn đến đoạn cao trào, hai ông cháu ngồi trên ghế sofa xem không rời mắt, kết quả phim truyền hình chiếu tới đoạn Tiết quý nhân bị Lý mỹ nhân đẩy xuống sông thì hết.

Nam Tầm tức giận đến giậm chân: "Ông nội, đây đang chiếu đến đoạn cao trào thì hết, không phải muốn làm người ta bứt rứt sao?"

Ông Lệ cực kỳ bình tĩnh: "Ông nội đã đoán được đoạn tiếp theo rồi, một là Tiết quý nhân bị chết đuối, hậu cung không có chuyện gì, hai là cô ta không chết, cuối cùng một mạch xé rách mặt nạ với Lý mỹ nhân. Nhưng mà con xem rõ ràng Tiết quý nhân này là vai chính, cho nên cô ta tuyệt đối không chết."

Hai ông cháu thảo luận thật sự rất hăng, đột nhiên nghe thấy có tiếng người xuống tầng. Ông Lệ nhìn lướt qua người đi xuống tầng kia, vỗ vỗ bả vai Nam Tầm: "Trời không còn sớm, Nam Nam đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi thi đại học đó."

Nam Tầm dạ một tiếng, nhanh chóng chạy vội qua người đang xuống tầng, vui mừng vươn hai tay ra: "Ba, tê chân quá, ba ôm con lên lầu đi."

Lệ Sâm nhìn trả ông Lệ một cái, một tay khiêng Nam Tầm lên, trở về tổ nhỏ của hai người.

"Vừa rồi cục cưng nói, muốn nuôi một đám trai lơ? Hửm?" Lệ Sâm đột nhiên hỏi một câu, âm cuối nâng lên này thật sự là dọa Nam Tầm phát khóc.

Cmn cô nói một đống lời nói như vậy, thì ra Lệ Sâm cũng chỉ nghe một câu vậy thôi sao?

Nam Tầm lập tức lên án: "Ba nghe lén người ta nói chuyện là không đúng, hơn nữa câu kia là nói đùa, không thể xem là thật được."

Lệ Sâm cười ha ha: "Trai lơ? Vậy mà con còn biết cái này, cục cưng thật thông minh đó."

Nam Tầm: "... Ba, thật sự là con chỉ nói đùa thôi."

"Ba, ba làm xong việc rồi hả?" Nam Tầm cực kỳ thông minh đổi đề tài.

Lệ Sâm ừ một tiếng: "Ngày mai con thi xong, ba đi đón con."

Nam Tầm ngẩn người: "Ba, thật sao?"

Lệ Sâm xoa xoa đầu cô, cười nói: "Yên tâm, không lái xe."

Nam Tầm cho rằng anh nói không lái xe chỉ là không lái chiếc xe sang trọng phiên bản mở rộng kia, đổi một chiếc xe có vẻ bình thường hơn đến đón cô, cho nên ngày hôm sau lúc cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe đạp ở cổng trường, thoáng cái liền ngây dại.

Lệ Sâm mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần thường màu lá cọ đậm và một đôi giày đá bóng trắng. Một chân anh đặt trên bàn đạp xe đạp, chân kia dẫm trên mặt đất, chân duỗi thẳng có vẻ vô cùng thon dài.

Lúc này mọi người vừa mới thi xong một môn cuối cùng, trước cổng đều là phụ huynh đến đón đưa, mà cổng trường còn có thí sinh tuôn ra ngoài như ong vỡ tổ. Dáng vẻ Lệ Sâm quá bắt mắt, cho dù già trẻ gái trai đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Nam Tầm nghe thấy hai nữ sinh bên cạnh nói thầm, nói đây là anh trai nhà ai, bộ dáng quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao vô cùng nổi gần đây xxx.

Nam Tầm cũng cảm thấy tự hào, lúc đi đường sống lưng đều trở nên thẳng tắp.

Lệ Sâm cũng nhìn thấy Nam Tầm, sau đó vẫy tay với cô: "Cục cưng, ở đây."

Pằng ——

Khuôn mặt Nam Tầm lập tức trở nên đỏ như mông khỉ.

Lão lưu manh này đang cố ý sao?

Anh cố ý!

Anh tuyệt đối là cố ý!

Cmn một tiếng rống này của anh, còn cười với cô đến rực rỡ như vậy, hút tất cả ánh mắt mọi người về phía anh, sau đó lại theo tầm mắt anh nhìn thấy bản thân, Nam Tầm đã cảm nhận được vài ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người cô.

"Hóa ra Lệ Tiểu Nam đã có một anh bạn trai đẹp trai như vậy, thảo nào ngay cả Quý Thiếu Thanh tỏ tình cũng từ chối."

"Wow, thật sự rất tuấn tú đó, khí chất cũng rất tốt, đẹp trai hơn Quý Thiếu Thanh, đây có thể là đàn anh đại học của chúng ta hay không?"

Những người có quen biết với Lệ Tiểu Nam bắt đầu thầm thì to nhỏ.

Nam Tầm nhanh chóng chạy đến, ngồi vào phía sau xe đạp, hai tay ôm lấy eo Lệ Sâm, cả đầu chôn vào trong, thúc giục: "Ba, ba đi mau đi!"

Lệ Sâm nhướng nhướng mày, không vội đi mà hỏi trước: "Cục cưng, thi thế nào rồi?"

Nam Tầm hừ rồi lại hừ, đặc biệt tự tin ưỡn bộ ngực nhỏ: "Thi được đại học B chỉ như một bữa ăn sáng."

Lệ Sâm nhìn dáng vẻ cô khẽ hất cằm kiêu ngạo, không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Cục cưng ngồi yên, chúng ta đi."