Chương 119: Mộng cảnh, kết cục của Tần Bộ Diêu

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tần Bộ Diêu đời trước có vẻ hơi khác Tần Bộ Diêu đời này, nàng thích mặc cung trang hồng nhạt, nhìn qua vô cùng xinh đẹp nũng nịu.

Nàng ngồi trong cung Thần Hi, chính là cung Thần Hi đời này hắn ban cho Lý Thục phi. Có lẽ tâm trạng không tốt, nàng đang uống rượu, một chén lại một chén. Khuôn mặt hơi say nhìn có chút ửng đỏ, mị nhãn như tơ mà nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết đang đợi cái gì.

Thúy Hoàn muốn đoạt ly rượu trong tay nàng, lại bị nàng tránh ra.

"Nương nương, nô tỳ cầu xin người đừng uống. Người còn như vậy, lần sau nô tỳ sẽ không tìm rượu cho người nữa!"

Tần Bộ Diêu cười khanh khách: "Thúy Hoàn, ngươi nói xem đêm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ở cung của mỹ nhân nào?"

Vẻ mặt Thúy Hoàn có chút buồn bã nói: "Nô tỳ nghe nói, Hoàng thượng đi tới cung của Tiết Quý nhân."

Tần Bộ Diêu khẽ ồ một tiếng.

"Nương nương, nô tỳ cầu xin người đừng uống rượu nữa. Dù người có uống nhiều hơn nữa, đêm nay Hoàng thượng cũng sẽ không tới." Thúy Hoàn khóc ròng nói.

Tần Bộ Diêu giơ ly rượu cười ha ha: "Lúc trước ta mới vào cung, hắn nói vẫn sẽ luôn sủng ta. Nhưng hắn nuốt lời, chỉ thấy người mới cười không nghe được người xưa khóc. Bổn cung tin hắn nhất ngôn cửu đỉnh, không ngờ quay đầu lại tất cả đều là nói láo!"

Cơ thể Yến Mạch Hàn nửa trong suốt đứng một bên nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại.

Có thật hắn nói vẫn sẽ luôn sủng nàng? Nhưng có nói vậy thì phải làm thế nào đây, thân là vua một nước, hậu cung ba ngàn giai lệ, làm sao có khả năng chỉ sủng một mình nàng?

Nhưng dáng dấp kia của nàng, rõ ràng tin là thật.

Ngay lúc Yến Mạch Hàn ngẩn ra, hắn nhìn thấy một nam nhân phá cửa sổ mà vào.

Khi nhìn rõ dáng dấp người đó, hai mắt hắn trừng to, sát ý bắn ra bốn phía.

Là đệ đệ tốt của hắn, Yến Mạch Ngọc!

Vì sao hắn lại đến cung Thần Hi? Quả nhiên bọn họ sớm đã thông đồng bên nhau?

Bàn tay rũ xuống của Yến Mạch Hàn bỗng nắm chặt lại, chặt đến run rẩy.

Hắn không muốn xem đôi cẩu nam cẩu nữ này tình chàng ý thiếp, nhưng hắn phát hiện mình căn bản không cách nào nhúc nhích, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Mạch Ngọc cách Tần Bộ Diêu càng ngày càng gần.

Thúy Hoàn thấy Yến Mạch Ngọc, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Hiền vương, sao người ---"

Nàng còn chưa nói hết một câu, đã bị Yến Mạch Ngọc điểm huyệt, sau đó một chưởng gõ bất tỉnh.

Yến Mạch Ngọc đi tới trước mặt Tần Bộ Diêu, giật lấy bình rượu trong tay nàng, cả giận nói: "Hóa ra nàng đang sống thế này trong cung? Nàng còn lừa ta nói Yến Mạch Hàn đối xử với nàng rất tốt? Bộ Diêu, nàng mở to mắt nhìn xem, Yến mạch Hàn không phải phu quân. Trong lòng hắn, nàng chẳng khác gì đám nữ nhân kia, chẳng qua chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi!"

Hiển nhiên lúc này Tần Bộ Diêu đã uống say. Nàng ợ rượu, loạng choạng đứng lên, chỉ một ngón tay vào Yến Mạch Ngọc: "Hoàng... Hoàng thượng? Hoàng thượng rốt cuộc nhớ tới thần thiếp rồi!"

Nói xong, lập tức liền nhào tới ôm lấy người đến, òa khóc đầy tủi thân.

Yến Mạch Ngọc ngẩn ra, nhưng rất nhanh ôm lấy Tần Bộ Diêu, thấp giọng nói: "Bộ Diêu, ta rất thích nàng. Nàng đừng nhớ tới Yến Mạch Hàn, sau này Ngọc ca ca đối tốt với nàng."

Sau đó, hai người liền thuận lý thành chương lăn cùng nhau, một người trong miệng kêu Hoàng thượng, một người trong miệng kêu Bộ Diêu.

Một màn chói mắt này khiến cả người Yến Mạch Hàn như bị đóng đinh tại chỗ. Vừa nãy muốn trăm phương ngàn kế tránh khỏi cảnh tượng này, bây giờ nhưng lại muốn nghe nữ nhân kia lẩm bẩm thêm một lúc nữa.

Vậy mà nàng vẫn luôn gọi hắn.

Yến Mạch Hàn ngẩn ra nhìn thấy nữ tử tỉnh lại, cho Yến Mạch Ngọc một cái tát, nổi giận đến muốn một nhát đâm thủng ngực hắn.

Yến Mạch Ngọc chạy trốn. Trước khi đi hắn để lại hứa hẹn, hắn vĩnh viễn không bao giờ phụ nàng.

Tần Bộ Diêu cảm thấy mình có lỗi với Hoàng thượng, vì vậy sai Thúy Hoàn tìm tới một loại thuốc độc mãn tính. Mỗi ngày dùng một ít, nàng từ từ gầy gò, sắc mặt càng ngày càng kém.

Nhưng tất cả chuyện này, Yến Mạch Hàn trong mộng dường như cũng không chú ý tới. Trong lúc hắn đi qua vô số mỹ nhân, đã quên Tần Bộ Diêu tồn tại. Dù có tình cờ đi đến cung của nàng, cũng bởi vì Tần Bộ Diêu trang điểm quá dày nên không nhìn ra. Không chỉ có vậy, hắn còn ghét bỏ mùi phấn son trên người Tần Bộ Diêu, số lần đi chỗ nàng càng ngày càng ít.

Tần Bộ Diêu bưng thuốc độc mãn tính trong tay, hung hăng ném bát thuốc kia xuống đất: "Không, tại sao bổn cung muốn lặng lẽ chết đi một mình. Bổn cung làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng hắn có từng làm bổn cung không thất vọng? Dù có thống khổ, dù có muốn chết, bổn cung cũng phải lôi kéo hắn đi cùng bổn cung!"

Nói xong, khóe miệng nữ nhân bất giác nổi lên độ cong ngọt ngào: "Yến Mạch Hàn, lúc trước chàng cưới ta tiến cung đã nói với ta, sinh cùng khâm chết chung huyệt*. Bây giờ bổn cung đã không sạch sẽ, thật, muốn, chết. Chàng tới chết cùng bổn cung, có được hay không?"

*Sinh cùng khâm, chết chung huyệt: Khi sống đắp cùng chăn, khi chết xuống chung mồ.

Yến Mạch Hàn nửa trong suốt nhìn thấy nữ tử một mặt ngọt ngào mà buông lời hung ác, không khỏi lui bước. Hắn hơi há mồm, dường như bị dáng dấp nữ nhân trước mặt dọa tới rồi.

Hắn chưa từng gặp Tần Bộ Diêu như vậy, mặc kệ đời trước hay đời này.

Từ đây đến lúc sau, Yến Mạch Hàn lại gặp được rất nhiều hình ảnh. Tần Bộ Diêu nản lòng thoái chí và Hiền vương Yến Mạch Ngọc thông đồng với nhau, kết bè tính toán ngôi hoàng đế của hắn. Hết thảy, hết thảy đều trùng hợp với kí ức đời trước.

Thẳng đến cuối cùng, Tần Bộ Diêu mặc phượng bào Hoàng hậu phiền phức hoa lệ đi hướng triều đình, cùng Yến Mạch Ngọc được văn võ bá quan quỳ lạy.

Yến Mạch Hàn cho rằng tới đây tất cả sẽ kết thúc, nhưng không ngờ hắn nhìn thấy Tần Bộ Diêu kéo phượng bào nặng nề trở lại cung Phượng Minh, thoát từng lớp từng lớp xiêm y, lộ ra tang phục trắng tận cùng bên trong.

Nữ tử nhìn vào gương đồng sửa sang lại quần áo, mỉm cười nhìn chính mình trong gương, dùng một loại ngữ điệu vô cùng dịu dàng nói: "Hàn ca ca, bây giờ ngôi vị hoàng đế của chàng không còn, tất cả nữ nhân ở hậu cung của chàng đều bỏ chàng mà đi. Chàng chẳng còn gì cả, chàng chỉ còn dư lại ta. Cõi đời này, chỉ có Tần Bộ Diêu ta nguyện ý chết cùng chàng. Chờ đến Âm tào Địa phủ, bên cạnh chàng cũng chỉ sót lại một mình ta, ha ha ha..."

Nói xong lời này, nữ tử lấy ra thuốc độc giấu trong tay áo, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cùng lúc đó, Yến Mạch Hàn nản lòng thoái chí trong ngục cũng uống vào thuốc độc.

Hai người gần như cùng chết vào một lúc, chỉ là một sa sút, một phú quý.

Nữ nhân buông tha địa vị và vinh quang vô thượng để chết cùng một ngày với hắn, kẻ bị chúng bạn xa lánh.

Yến Mạch Hàn thấy tất cả, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Cơ thể hắn bất ổn run lên, sau đó ngồi quỳ ra trên đất.

Một màn cuối cùng dừng ở lúc Tần Bộ Diêu uống cạn rượu độc ngã trên mặt đất. Miệng mũi nàng chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tang phục nàng mặc trên người.

Không, tại sao lại như vậy?

Sao chân tướng có thể như vậy?

Chuyện này không thể nào!

Yến Mạch Hàn chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực quay cuồng, sau đó hắn đột nhiên giật mình, cả người bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Mà đoàn khí nhịn hồi lâu cũng theo ngụm máu bị hắn phun ra ngoài.

Yến Mạch Hàn ra sức thở hổn hển, hai tay nắm mép giường gắt gao.

Đây chỉ là giấc mộng, không phải sự thật, không thể nào là sự thật!