Chương 25: Oan uổng, bị cho là quyến rũ đàn ông của nàng ta

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không biết đã đi bao lâu nhưng thực sự đã đi mệt, Nam Tầm mới triệu hồi một con Đại bàng Kim Sí. Đại bàng Kim Sí ngày đi hơn ngàn dặm, chẳng mấy chốc đã đưa Nam Tầm về tới gia tộc Túy Ly.

Có người gặp nàng trở về, lập tức kinh ngạc thét lên, rất nhanh một đám người chạy ra đón.

Giữa ánh mắt khác nhau của mọi người, cha già mẹ già của nàng nước mắt ràn rụa mà tiếp nàng về.

Trong mắt người ngoài, Nam Tầm là đại công thần. Đại đa số người kính nể không thôi hành vi "vì nghĩa quên mình" của Nam Tầm, chỉ có số ít người nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái, dù sao nàng ủy thân cho Yêu Vương mấy năm, thân thể đã sớm không sạch sẽ.

Mẹ già ôm nàng khóc rất lâu, khóc không thành tiếng nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

Nam Tầm cảm thấy rất mệt mỏi, ôm mẹ nàng nói nhỏ: "Mẹ, con mệt quá."

Mẹ nàng liền dặn nàng nghỉ ngơi cho khỏe, mắt đỏ rời đi.

Nam Tầm hít một hơi: "Tiểu Bát, xin lỗi nhé. Lãng phí nhiều thời gian như vậy mà ta lại không thể tiêu trừ hết giá trị ác niệm của Yêu Vương, điểm công đức cũng chẳng chiếm được rồi."

Hư Không Thú nói: "Đừng nhụt chí, còn có cơ hội mà. Yêu Vương bị bắt, cũng không phải chết."

Nam Tầm nhảy bật lên từ trên ghế: "Con mẹ nó Tiểu Bát, ngươi có ý gì? Yêu Vương chẳng lẽ còn có thể trốn ra được?"

Hư Không Thú cười khà khà: "Ta chưa nói hết mà. Yêu Vương là nhân vật mạnh mẽ nhất thế giới này, hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy, trốn ra là chuyện sớm hay muộn thôi."

Nam Tầm lại chậm rãi ngồi xuống, nói vô cùng dịu dàng với Hư Không Thú: "Ngươi có biết bây giờ bên ngoài ca tụng ta thế nào? Túy Ly Huyên con gái gia chủ Túy Ly một mình vào động ma, liều mình vì thiên hạ, giúp Yêu Vương bị bắt, quả thật là kỳ nữ thiên hạ khó gặp, ha ha."

"Tiểu Bát à, ngươi biết điều này có nghĩa gì không? Điều này có nghĩa là Yêu Vương trốn ra được, người hắn muốn ăn đầu tiên chính là ta."

Nói xong, ngữ điệu dịu dàng của Nam Tầm đột nhiên xoay ngoắt: "Cái quái gì vậy, cuối cùng vẫn bị ăn!"

Hư Không Thú lần đầu tiên dùng giọng điệu thương lượng với nàng: "Ta biết ngươi ở thế giới này ngày ngày run sợ, để bồi thường, mặc kệ nhiệm vụ thế giới này có hoàn thành hay không, thế giới sau ta đều đáp ứng một yêu cầu của ngươi, thế nào?"

Nam Tầm lúc này mới có chút tinh thần: "Còn tạm được."

Sau đó, Nam Tầm bắt đầu ăn no chờ chết ở nhà Túy Ly.

Nam Tầm nghĩ rất đơn giản, nếu nhất định bị Yêu Vương ăn, không bằng nhân dịp này ăn nhiều chút.

Chỉ là, khẩu vị Nam Tầm rõ ràng rất tốt, nhưng ngày càng gầy gò thêm, sắc mặt cũng biến thành màu trắng xám bệnh trạng.

Mẹ nàng phát hiện sắc mặt nàng là lạ, lập tức mời tới thật nhiều vị thầy thuốc có mặt mũi, nhưng mỗi vị đều lắc đầu nói không tra được nguyên nhân sinh bệnh.

Mẹ nàng cũng chỉ có thể kết luận là tâm bệnh, lo lắng không ngớt.

Nam Tầm nói muốn thanh tĩnh, mẹ nàng đều nghe theo nàng, chỉ cách dăm ba bữa lại đến xem nàng, mỗi ngày làm đồ ngon cho hạ nhân mang đến. Mẹ nàng lại lo lắng bọn hạ nhân lắm mồm nói lung tung gì đó, liền chuyên môn chọn hai nha đầu yên tĩnh, một hầu hạ rửa mặt, một hầu hạ ẩm thực, còn lại đuổi hết ra ngoài.

Nói chung, mẹ nàng vì nàng đúng là moi hết tim gan.

Nam Tầm thích yên tĩnh, ngoại trừ lúc cần thiết, luôn đuổi đi hai nha đầu, một mình ở lại.

Nam Tầm miễn cưỡng làm mình tỉnh táo, nghe Hư Không Thú tám nhảm cùng nàng chuyện linh tinh phát sinh ở nhà Túy Ly những năm nàng không ở đây.

Ví dụ như, Tần Nhạc Hiên, biểu ca bà con xa của nàng, lúc trước lòng tràn đầy đều là nàng, còn suýt nữa làm chuyện cầm thú với nàng, không lâu trước đây cưới đã Túy Ly Nguyệt, làm quan hệ nhà Tần và nhà Túy Ly thân càng thêm thân.

Lại ví dụ như, gia tộc Túy Ly những năm này giữ quan hệ rất tốt với tộc Long thú, Ngũ tỷ của nàng còn kết khế ước bình đẳng cùng một vị đại nhân Long thú.

Nam Tầm uống một chén trà, lảo đảo đến trong tiểu viện hóng gió.

"Tiểu Bát, mấy ngày gần đây ta luôn cảm thấy choáng đầu ù tai, ta đây bị sao vậy?" Nam Tầm hỏi.

Hư Không Thú im lặng một hồi mới nói: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho ngươi một viên thuốc cường thân kiện thể này."

Nó vừa nói xong, trong miệng Nam Tầm liền thêm một viên thuốc, vào miệng lập tức tan.

"Ta cảm thấy tốt lắm rồi, cảm ơn ngươi nha Tiểu Bát." Nam Tầm cười cợt, nằm trên xích đu.

Hư Không Thú: "Ngươi đừng đột nhiên khách khí với ta như vậy, ta thật không quen."

Nam Tầm:.......

Xích đu đu đưa kẽo kẹt, đầu óc Nam Tầm dần mê man, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi ngứa, Nam Tầm giật mình, đột nhiên mở mắt ra.

Vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt phóng to chuẩn bị dán lại đây, Nam Tầm vươn mình tách ra, gầm lớn: "Đăng đồ tử*, ngươi dám phi lễ ta!"

*Đăng đồ tử = đồ sở khanh

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, âm u nhìn nàng nói: "Túy Ly Huyên, chuyện đến nước này, ngươi còn giả bộ cái gì trinh tiết liệt nữ*? Thân thể của ngươi cũng không biết bị súc sinh kia làm nhục bao lần! Tình nguyện để một súc sinh chà đạp cũng không đồng ý ủy thân cho ta, ngươi cũng thật đủ ti tiện!"

*Trinh tiết liệt nữ = người con gái thà chết bảo vệ trinh tiết

Lúc này Nam Tầm mới phát hiện, người lén lút vào sân của nàng không phải ai khác, chính là Tần Nhạc Hiên lúc trước trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

"Làm càn, ai cho phép ngươi tiến vào! Bây giờ ta là đại công thần tộc Túy Ly, ngươi dám bất kính với ta?" Nam Tầm quát đầy tức giận.

Tần Nhạc Hiên như nghe được chuyện cười, bắt đầu cười ha ha: "Ta nói biểu muội a biểu muội, ngươi chẳng lẽ không biết mọi người ngầm bàn tán ngươi thế nào sao? Thân thể này của ngươi ủy thân cho Yêu Vương đã sớm dơ bẩn không thể tả, theo tính tình mấy ông lão sĩ diện đến chết kia, sớm muộn sẽ âm thầm kết liễu ngươi. Cũng chỉ có cha mẹ ngu xuẩn của ngươi mới thực sự tự hào vì ngươi!"

"Ngươi câm miệng!" Nam Tầm mắng.

Ở gia tộc Túy Ly, cũng chỉ có cha mẹ nàng đối nàng tốt nhất. Nàng không cho phép Tần Nhạc Hiên nói một câu không phải.

"Biểu muội, chẳng lẽ ngươi còn không rõ tình cảnh của mình sao? Biểu ca đã từng làm tổn thương ngươi?"

Nói xong, hắn đột nhiên kéo tay Nam Tầm, đáy mắt xẹt qua vẻ phức tạp, giọng nói cũng hạ thấp: "Huyên Nhi, ta mang nàng rời nơi này có được không? Biểu ca không chê."

Đáy mắt sâu xa dẫn theo vẻ khẩn cầu, chỉ là Nam Tầm không nhìn thấy.

Nàng hất tay Tần Nhạc Hiên, lạnh lùng nói: "Biểu ca dám nói chưa từng làm tổn thương ta? Nếu lúc trước không có Tiểu Bạch cứu ta, ta cũng đã bị ngươi..... Bây giờ ngươi vừa cưới Tam tỷ, cẩn thận mà sống cùng nàng, đừng tiếp tục đến nhục nhã ta!"

Một điểm sáng cuối cùng nơi đáy mắt Tần Nhạc Hiên tắt rụi, hắn cười lạnh liên tục: "Hay, hay, ngày sau ta sẽ không quản ngươi nữa."

Nói xong hắn phất tay áo rời đi, có điều mới tới cửa đã thấy Túy Ly Nguyệt đi vào.

Nam Tầm nhìn ánh mắt ác độc của nữ nhân kia, thở dài một hơi trong lòng: "Tiểu Bát, phỏng chừng nàng ta tưởng ta quyến rũ đàn ông của nàng ta, vì vậy mới lộ vẻ mặt như bắt gian tại giường này."

Hư Không Thú lập tức trả lời: "Nàng nghĩ không sai mà, Tần Nhạc Hiên quyến rũ ngươi, với ngươi quyến rũ hắn có khác nhau nhiều sao?"

Nam Tầm:....