Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Đối với đứa bé Tô Mặc Bạch này, Diêm La có hảo cảm trời sinh. Thời điểm cậu bị cảnh ngục dẫn vào phòng giam, Diêm La vừa lúc liếc mắt qua, thấy được gương mặt sáng sủa tuấn tú của cậu bé, đôi mắt kia mờ mịt như mắt nai con, ướt nhẹp, đẹp đến kỳ lạ.
Lúc ăn cơm ở nhà ăn, có người điếc không sợ súng xông vào lãnh địa của hắn, mà hắn lại có bệnh thích sạch sẽ, không thích những tên đàn ông thô thiển bẩn thỉu này tới gần mình. Tất cả mọi người đều biết điều này, cho nên người dám xông vào lãnh địa của hắn hẳn là người mới. Không biết tại sao hắn lại nghĩ tới cậu bé mới gặp kia.
Đợi hắn không nhanh không chậm cơm nước xong, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là đứa bé kia.
Đứa bé này có vẻ thần kinh khá thô, bị hắn nhìn chằm chằm vào gáy đến nửa ngày mà vẫn ngớ ra là chẳng hay biết gì, ăn cơm còn hăng hơn heo.
Thực ra, hắn chỉ muốn nhìn cậu bé này từ chính diện.
Có điều không vội, còn rất nhiều cơ hội. Hình như buổi tối có nghi thức đón người mới gì đó, trước đây hắn vẫn xem thường nó, nhưng lần này, hắn lại ôm vài phần chờ mong.
Diêm La ngồi lẳng lặng chờ trong phòng giam 419, hắn cảm thấy có thể là mình quá nhàm chán, vì vậy mới cách mỗi mấy phút lại ngó ra ngoài qua song sắt nho nhỏ của phòng giam.
Cuối cùng, dưới đại sảnh tầng một tụ tập đám người của Đao Sẹo, mà đứa bé kia cũng bị người đẩy ra giữa sân.
Trong tiếng ầm ĩ của mọi người, đứa bé kia sắp phải bị làm nhục. Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Diêm La đột nhiên động đậy, hắn đi qua hành lang tầng bốn, gián đoạn trong chốc lát nghi thức lấy nhục nhã con người làm thú vui kia. Hắn nhận ra được đứa bé đang rình coi hắn, uy nghiêm của hắn không thể xâm phạm, vì vậy hắn lạnh lùng liếc qua.
Chỉ một cái liếc mắt ngắn ngủi làm hắn nhận ra được, có lẽ đứa bé này không yếu đuối như trong tưởng tượng của hắn. Bởi vì giờ khắc này, hắn không thấy được trong mắt đối phương bất kỳ vẻ e sợ nào.
Sự nhận thức đó làm hắn nổi lên ý xấu, khó được mà nói một câu: "Các người, cứ tự nhiên."
Sau đó hắn trở lại phòng tù, lén lút mà nhìn ra ngoài qua song sắt nhỏ.
Đáng tiếc, cái gì cũng không thấy. Đám tù nhân vây quanh song sắt đã chặn mất tầm mắt hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng hoan hô cực kỳ phấn khởi của mọi người, còn có các loại tiếng ồn ào.
Ha ha, vậy mà cậu bé lại thắng.
Tới tận buổi tối lúc đi tắm, Diêm La đều đang nghĩ, một đứa bé ngây ngô như vậy đến cùng là đã đánh ngã Đao Sẹo như thế nào, có lẽ do đối phương khinh địch?
Đang nghĩ ngợi chuyện đó, đứa bé lại đến rồi.
Diêm La lén giật mình, đứa bé này thật sự chưa từng nghe tới uy danh Diêm La Vương hắn sao? Điều này làm hắn có chút không vui, hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, vì vậy hắn dự định phải giáo huấn đứa bé này một trận.
Diêm La không nghĩ tới đứa bé này thật sự có bản lĩnh, vậy mà gặp chiêu nào phá chiêu đó, hai chân còn treo trên cổ hắn.
Động tác này khiến Diêm La thấy buồn cười, loại cảm giác bị mạo phạm mà không vui tức khắc đã tan thành mây khói. Hắn không nhịn được muốn trêu đùa đứa bé này, vậy là cởi quần áo của cậu, còn chế nhạo cậu giống búp bê sứ.
Hắn thích loại cảm giác trêu đùa cậu bé, hắn cũng không muốn để cậu bé thực sự đấm lưng cho hắn, cũng không nghĩ tới cậu còn bóp rất nghiêm túc.
Nghe cậu bé nịnh hót đủ kiểu, Diêm La không nhịn được cười.
Hắn nghĩ, đây là người duy nhất nịnh hót trước mặt Diêm La Vương hắn thành khẩn đến như thế. Hắn không thấy chán ghét chút nào, ngược lại vô cùng hưởng thụ.
Sau đó tất cả thuận theo tự nhiên, hắn thấy cậu bé thú vị vì vậy mang theo bên người.
Vốn thấy cuộc sống tại ngục giam nhàm chán, cậu bé lại tới vừa lúc, hắn liền tiện tay thu nhận. Cũng không ngờ được, càng ngày hắn lại càng thích cậu bé tên Tô Mặc Bạch này, không chịu nổi Tiểu Bạch gặp được một chút oan ức.
Cho nên hắn đánh Quý Hà, hắn giết mấy phạm nhân ở mỏ quặng, bởi vì bất luận là kẻ nào cũng không thể bắt nạt Tiểu Bạch của hắn.
Chỉ là lần ở mỏ quặng đó, Diêm La không ngờ Tiểu Bạch sẽ lao ra vì cứu hắn. Điều này làm hắn sinh ra loại cảm giác mình là tất cả của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thậm chí có thể đi chết vì hắn.
Loại nhận thức này khiến đáy lòng hắn nổi lên chút mừng thầm bí ẩn.
Lúc ra tù, hắn không hề quay đầu lại. Vì hắn sợ nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Bạch, chỉ chút vẻ không tha trong đó cũng sẽ làm hắn do dự.
Sau đó, Diêm La dùng tốc độ nhanh nhất vớt Tiểu Bạch ra từ trong tù.
Gặp lại Tiểu Bạch, trong lòng hắn có chút mềm mại không nói nên lời, đây là cảm giác mà Diêm Mạn sống cùng hắn nhiều năm như vậy cũng không cho hắn được.
Lúc trước nhận nuôi Diêm Mạn chỉ là nổi hứng nhất thời, tiếp xúc với Tiểu Bạch cũng là nổi hứng nhất thời, nhưng cuối cùng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Hắn nghĩ, Tiểu Bạch đối với hắn mà nói là khác biệt, địa vị của cậu ở trong lòng hắn đã vượt qua bất luận kẻ nào.
Không, phải nói là, chỉ có Tiểu Bạch đi được vào trong lòng hắn. Trước đó chưa từng có bất kỳ ai làm lòng hắn dậy được nửa phần gợn sóng.
Một đám anh em của hắn có lẽ cảm thấy hắn rất coi trọng cô em gái Diêm Mạn này, hắn đúng là đối xử với cô bé không tệ, còn rất quan tâm sự nghiệp học tập của cô. Nhưng đó chỉ là khen ngợi cho việc cô ngoan ngoãn bồi bạn bên hắn nhiều năm, cô là điều hòa cho cuộc sống tẻ nhạt của hắn. Nuôi nấng một cô bé thành một em gái thông minh hiểu chuyện, quá trình này cũng khá thú vị.
Đón gió tẩy trần là quy củ trong bang, sau này Tiểu Bạch nhất định phải vào bang, cho nên Diêm La tự mình dẫn cậu tới, còn gọi đến mấy trợ thủ đắc lực nhất của mình.
Buổi tối hôm đó, hắn nghe được từ miệng Tiểu Bạch một bí mật khiếp sợ.
Tiểu Bạch thích đàn ông?
Có một nháy mắt, trong đầu hắn trống rỗng không nghĩ được bất kỳ thứ gì, chỉ có câu nói "thích đàn ông" kia một mực vang vọng, làm cho trái tim vốn yên lặng nhiều năm bỗng nhảy lên thình thình.
Mãi đến khi Tiểu Bạch uống say, hắn mang người trở về. Dọc theo đường đi trái tim kia không hiểu vì sao còn đập loạn, đập đến hắn tâm phiền ý loạn.
Buổi tối hôm đó, Diêm La mất ngủ. Ngoài tháng ngày kiếm sống trên mũi dao thời trẻ, đã rất lâu rồi hắn không mất ngủ. Hắn không biết tại sao mình buồn bực đến vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là bởi vì Tiểu Bạch nhầm đường lạc lối.
Hắn cố gắng khuyên bảo Tiểu Bạch đi về chính đạo, nào ngờ đứa bé này lại nói cho hắn lúc trước lừa hắn. Cậu không thích đàn ông, cậu chỉ là xấu hổ, không muốn làm chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy.
Sau đó, Tiểu Bạch đúng là cầm thẻ của hắn đi bar chơi gái. Hắn đứng ngoài cửa nghe tiếng động kịch liệt bên trong mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, loại cảm giác khiến hắn càng nôn nóng lại ập tới.
Hắn đi tắm nước lạnh, hy vọng làm như vậy có thể hòa tan cảm xúc bực bội sốt ruột dưới đáy lòng, nhưng không hề có chút tác dụng nào, trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh Tiểu Bạch và cô gái xa lạ làm chuyện đó.
Thời khắc này hắn càng cáu bực đến muốn giết người.
Tiểu Bạch làm chuyện đó với bất kì người phụ nữ nào, hắn cũng cảm thấy đối phương làm bẩn cậu.
Hắn biết hắn có chút không bình thường. Hắn không thích loại việc nam nữ kiểu này nhưng hắn lại lý trí tuyệt đối, hắn sẽ không ngăn anh em phía dưới đi chơi gái, ngược lại rất khuyến khích, bởi vì như vậy có thể nâng cao định lực của họ. Trong bang đã từng xảy ra chuyện anh em bị phe địch dùng đàn bà lừa chuyện cơ mật của bang, hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Nhưng tất cả đến phiên Tiểu Bạch lại không giống nhau, chính tay hắn đẩy cậu đến trên người phụ nữ khác. Trong nháy mắt, hắn đã hối hận rồi.
Hắn lưu luyến Tiểu Bạch, hắn muốn để Tiểu Bạch dưới mí mắt của mình. Bây giờ bọn họ ở cùng nhau, hắn có thể nhìn thấy Tiểu Bạch mỗi ngày. Chờ Tiểu Bạch lớn rồi, hắn sẽ gả Diêm Mạn cho cậu, ba người bọn họ cùng sống chung một chỗ.
Hắn đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, ý nghĩ đó mãi đến khi Diêm Mạn nói thích Quý Hà vẫn rất kiên định. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Diêm Mạn trốn đi khiến Tiểu Bạch lo lắng cho cô như vậy, hắn lại hối hận rồi.
Ở lúc nào hắn không biết, Tiểu Bạch đã thích Diêm Mạn đến vậy rồi hả?
Hắn không thích cảm giác này. Ở trong lòng Tiểu Bạch, Diêm La hắn phải xếp thứ nhất, phải là người quan trọng nhất với cậu. Hắn không muốn có bất kỳ ai thay thế vị trí của hắn, Diêm Mạn cũng không được!