Đăng vào: 12 tháng trước
"Lam Thủy, ta không thể rời Ma Vực." Nam Tầm lập tức nói.
Mục đích của nàng là ở bên người Yêu Vương để tiêu trừ giá trị ác niệm của hắn, đương nhiên không thể rời đi Ma Vực.
Lam Thủy cho rằng nàng sợ Yêu Vương truy sát, không khỏi nhẹ giọng giải thích: "Chớ sợ, Yêu Vương đã bị Long thú và Đằng Xà liên thủ bắt được, việc này chẳng mấy chốc sẽ truyền đến Ma Vực, ngươi cần phải rời đi trước lúc này."
Cái gì?
Vẻ mặt Nam Tầm chấn động.
Huyết Minh bị bắt?
"Tiểu Bát, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm sao Yêu Vương bị tóm được?" Nam Tầm vội hỏi Hư Không Thú.
Hư Không Thú: "Ngươi chờ chút, đợi ta nhìn xem."
Nam Tầm đoán rằng Hư Không Thú chắc có thiên lý nhãn hoặc thuận phong nhĩ gì đó, hoặc là một pháp bảo có thể nhìn nơi nó muốn.
"Con mẹ nó không tốt, chuyện lớn rồi! Ta thấy Yêu Vương bị giam trong một cái lồng, cả người chảy máu đầm đìa! Chẳng trách giá trị hắc hóa lập tức biến thành 100, giá trị ác niệm cũng bắn ngược về 99!" Hư Không Thú rống như quỷ gào.
Nam Tầm rơi vào trạng thái mông lung: "Nếu hắn chết rồi, ta làm sao bây giờ?"
Hư Không Thú nói: "Trước hết thoát thân quan trọng, chờ lũ yêu thú đợi ở Ma Vực biết Yêu Vương xảy ra vấn đề, sợ là muốn bắt ngươi khai đao."
Người Nam Tầm run lên, sau lại yên lặng.
Mắt thấy hai người đã đến lối vào Ma Vực, hai đầu rắn đen to bằng hai thùng nước trấn thủ ở cửa Ma Vực bỗng quát khẽ: "Hoàng kim Cự mãng, ngươi định đi đâu? Phía sau ngươi là yêu thú nào? Vì sao ta không nhìn được thú thể của nàng ta?"
Lam Thủy lấy ra lệnh bài, tức giận nói: "Đại nhân Thiết Dực Hỏa sư mệnh ta ra ngoài làm việc. Vị phía sau này là em gái vừa hóa hình, cũng là Cự nhãn Miêu đầu ưng mà vương tự mình điểm hóa. Chẳng lẽ các ngươi muốn chặn đường ta?"
Hai đầu rắn đen vừa nghe là thiên địch của mình Cự nhãn Miêu đầu ưng, lại có Yêu Vương tự mình điểm hóa, liền không dám nghi vấn thân phận của nàng nữa, vội nói bồi tội: "Đã là đại nhân Thiết Dực Hỏa sư có chuyện phải làm, Hoàng kim Cự mãng đương nhiên có thể rời đi."
Nam Tầm ngổn ngang trong gió, nàng chơi với Lam Thủy lâu như vậy, lần đầu tiên biết thân thú của nàng là một con Hoàng kim Cự mãng.
Lam Thủy không xinh đẹp bằng Hồng Trù, làm sao lại là Hoàng kim Cực mãng chứ?
*mãng: mãng xà, rắn
Rời Ma Vực, Lam Thủy lại dẫn Nam Tầm đi rất xa mới dừng lại.
"Lam Thủy, rốt cuộc vì sao ngươi phải giúp ta trốn thoát?" Nam Tầm hỏi.
Ánh mắt Lam Thủy nhìn nàng đầy từ ái, giống ánh mắt trưởng bối nhìn tiểu bối: "Huyên Nhi, hiện tại Yêu Vương đã bị bắt, giờ ngươi là công thần lớn nhất. Nếu có thể thoát thân thành công, ngươi chính là kiêu ngạo của tộc Túy Ly."
Nam Tầm mộng bức, hỏi Tiểu Bát: "Yêu Vương bị bắt thì liên quan gì đến ta?"
Hư Không Thú nói nó cũng không rõ ràng.
Sau đó Nam Tầm liền rùng mình, nàng luôn cảm thấy mình bị quấn vào bẫy rập nào đó. Ở tình huống nàng không biết, dường như đã xảy ra đại sự gì.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nam Tầm nhíu mày nhìn Lam Thủy.
Vành mắt Lam Thủy hơi đỏ lên: "Huyên Nhi có từng nghe cha mẹ ngươi đề cập đến cô cô Lam Tâm của ngươi?"
Vẻ mặt Nam Tầm hơi đổi.
Nàng đương nhiên biết cô cô Lam Tâm trong miệng Lam Thủy. Cha nàng hai trăm tuổi mới có nàng, sau khi sinh nàng lại chưa từng gặp lại vị cô cô này. Có người nói trong trận đại chiến nhân thú trăm năm trước, vị cô cô Lam Tâm này, cũng chính là em gái cùng cha khác mẹ của cha nàng Túy Ly Lam Tâm bỗng mất tích không dấu vết, sau đó chưa từng xuất hiện qua.
Tất cả mọi người đều nói Túy Ly Lam Tâm đã mất mạng trong bụng yêu thú giữa đại chiến, cha mẹ nàng còn vì vậy buồn bã một thời gian dài.
"Ngươi rõ ràng là yêu thú, làm sao có thể là cô cô ta. Cô cô ta đã sớm chết rồi." Nam Tầm nói, bởi vừa nãy có khả năng nàng vừa nghe một chuyện cười.
Lam Thủy cười khổ: "Huyên Nhi, ngươi đã giác tỉnh truyền thừa đặc thù của Ngự thú tộc chúng ta hay chưa?"
Nam Tầm lắc đầu: "Chưa từng."
Lam Thủy gật đầu: "Vậy thì khó trách. Trong truyền thừa của Ngự thú tộc chúng ta có các loại phương pháp ngự thú tinh túy, còn có rất nhiều bí pháp và cấm thuật tuyệt thế, trong đó có loại cấm thuật lợi hại gọi là Phệ hồn thuật...."
Lúc trước Túy Ly Tâm bị thương trong đại chiến, tinh thần lực cũng bị trọng thương nên không còn cách nào ngự thú, nhưng Túy Ly Lam Tâm lại cực kì có thiên phú trong tu luyện Huyền Vũ. Dù nàng không thể ngự thú cũng là Huyền giả rất lợi hại.
Tuy nhiên ở tình huống như vậy, mấy lão già tộc Túy Ly lại đưa ra một quyết định điên rồ.
Họ sử dụng Trừu hồn thuật, rút ra sinh hồn Túy Ly Lam Tâm còn đang sống sờ sờ, sau đó nhét vào cơ thể một con Hoàng kim Cự mãng.
Túy Ly Lam Tâm bị mạnh mẽ nhét vào cơ thể Hoàng kim Cự mãng, một thể song hồn, vì giữ lấy cơ thể của nó, nàng dựa theo ý mấy vị trưởng lão mà sử dụng cấm thuật Phệ hồn thuật để cắn nuốt nguyên thần Hoàng kim Cự mãng.
Nam Tầm đã sớm kiến thức mấy lão già kia buồn nôn thế nào, nhưng không nghĩ họ còn có thể làm chuyện càng ghê tởm hơn.
Lam Thủy thấy nàng oán giận, không khỏi cười cợt: "Không nên trách các vị trưởng lão. Việc này là ta tự nguyện, ta cam nguyện làm tai mắt của tộc Túy Ly, giúp mọi người sớm ngày tiêu diệt Yêu Vương khát máu tàn bạo, vì một nhân tộc thái bình thịnh thế."
Giờ khắc này Nam Tầm cảm thấy quanh thân Lam Thủy như tỏa hào quang, còn là loại ánh sáng vàng chói mắt, thiếu chút nữa lóe mù mắt nàng.
Nàng vốn thấy bất công thay cho Lam Tâm, nhưng chưa hề nghĩ tất cả do nàng cam tâm tình nguyện.
"Đứa nhỏ, mấy năm qua ngày ngày ngươi bồi tiếp Yêu Vương, thực sự khổ ngươi. Tuy vậy cũng may ngươi hạ vu độc cho Yêu Vương, lúc này mấy vị đại nhân tộc Long thú và Đằng xà mới đắc thủ bắt sống súc sinh kia. Ngươi là nữ anh hùng của cả nhân tộc, tộc Ngự thú chúng ta tự hào vì ngươi."
Nam Tầm sững sờ.
Chờ chút, vị cô cô này của nàng đang nói gì, tại sao nàng một câu cũng nghe không hiểu?
"Ý của nàng là, vì ngươi hạ vu độc đặc thù của tộc Ngự thú lên Yêu Vương, lúc này mới khiến Yêu Vương không địch lại rồi rơi vào kết cục như thế, bị giam trong lồng, cả ngày bị quất, kết cục thê thảm." Hư Không Thú tốt bụng mà giải thích một câu.
"Mẹ nó ta biết ý của nàng. Ta chỉ không hiểu lúc nào ta hạ vu độc Yêu Vương rồi hả?" Nam Tầm có chút nỏng nảy.
"Ta cũng không biết đấy." Hư Không Thú trả lời một câu liền im luôn.
Nam Tầm muốn đánh chết Hư Không Thú.
"Huyên Nhi, trở về đi thôi. Cô cô sẽ không tiễn ngươi." Lam Thủy bỗng nói, ánh mắt nàng nhìn phương xa, vẻ mặt phiền muộn.
Nam Tầm đột nhiên hoàn hồn kinh ngạc: "Cô cô chẳng lẽ không theo ta về tộc Túy Ly?"
Túy Ly Lam Tâm sờ sờ đầu nàng, khóe miệng mỉm cười: "Cô cô đã trở nên người không ra người, thú không ra thú từ lâu, không có mặt mũi nào lại về tộc Túy Ly, càng không có dũng khí đối mặt tất cả tộc nhân tộc Ngự thú. Huyên Nhi, như vậy từ biệt ở đây đi."
Nam Tầm há miệng muốn khuyên bảo nàng, nhưng một câu cũng không thốt lên lời.
"Đi nhanh đi." Túy Ly Lam Tâm thúc giục.
Nam Tầm cứ đi được mười bước lại quay đầu lại, chờ đến lần cuối cùng quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng nữ tử vừa khẽ cười duyên với nàng.
"Đừng xem nữa. Nàng đã sớm có ý muốn chết, bây giờ Yêu Vương bị bắt, nàng đã không còn lý do sống tiếp." Hư Không Thú nói.
"Ngươi đang nói nàng sẽ tự sát?" Nam Tầm cả kinh, tuy nhiên nghĩ đến lại thấu hiểu: "Nàng ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rõ ràng là một con người, lại phải nghĩ cách trà trộn vào đám yêu thú, trong lòng nàng khẳng định rất khổ đi, bây giờ cũng coi như giải thoát rồi."
Hư Không Thú trầm mặc.
Nam Tầm bỗng cảm thấy bước chân của mình trở nên thật nặng nề.