Chương c88: Phụ tử tranh chấp

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vừa dứt lời, thị vệ gác cửa chỉ cảm thấy chính mình giống như bị bốn tia hàn quang giết chết, đầu không khỏi co rụt lại.


Ánh mắt Lăng Dạ Vũ tràn đầy vui sướng và kích động, lập tức nghĩ tới nửa câu sau của hắn, mày hơi nhíu một phen, vội vàng hỏi: "Đi ra? Đi đâu rồi hả?"


Lăng Tuyệt cười nhạo một tiếng: "Hừ! Không đi chẳng lẽ còn muốn lưu lại nhìn ngươi cùng những nữ nhân khác ân ái sao?"


Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ rốt cục cũng hiểu rõ vì sao Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương vừa rồi lại gạt hắn, chỉ là ••••••


"Nàng kia không có quan hệ gì với ta." Lăng Dạ Vũ thản nhiên giải thích nói.


Đến giờ mọi người trong Vương phủ đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, thị vệ vội vàng giúp Vương gia hắn giải thích: "Thế tử, đó là nữ tử hoàng thượng đưa qua, sợ Vương gia vô hậu mới làm như vậy, chỉ là Vương gia chưa bao giờ chạm qua nàng, trong lòng Vương gia đều nhớ đến vương phi, nàng kia mỗi khi đối Vương gia xum xoe, Vương gia đều là trực tiếp xem nàng như không tồn tại."


Lăng Tuyệt  liếc mắt nhìn bộ dạng chật vật tiều tuỵ của Lăng Dạ Vũ hiện giờ, tựa hồ thị vệ không nói dối, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm rồi? Dù vậy, chuyện nương hắn tức giận rời đi là sự thật, hơn nữa người này còn tranh giành mẫu thân với chính mình, tuyệt đối không thể nhượng bộ.


Lăng Sương nghe vậy lập tức mở miệng cười, ngọt ngào gọi một tiếng: "Phụ thân."


Một tiếng gọi "phụ thân"  này khiến cho lòng Lăng Dạ Vũ đều mềm ra, con ngươi mềm mại  nhìn nàng: "Sương nhi, thật sự là con gái ngoan của phụ thân."


Lăng Tuyệt khinh thường nhìn Lăng Sương một cái, thật là phản đồ, nhanh như vậy đã làm phản.


"Sương nhi, mấy năm nay, các con sống có tốt không?" Lăng Dạ Vũ nhẹ giọng hỏi han, mấy năm nay Tiểu Yên dẫn theo bọn nhỏ đã sống như thế nào?


"Chúng ta vừa sinh ra đã sống ở đáy Tuyệt Mệnh Nhai, mãi đến vài ngày trước mẫu thân đột phá võ công, phá trận pháp ở đáy vực  mới có thể ra ngoài." Lăng Sương chớp mắt to nhu thuận trả lời.


Trách không được đến sáu năm Tiểu Yên mới trở về tìm hắn,  sáu năm ở đáy vực Tiểu Yên của hắn đã chịu bao nhiêu khổ cực a?


Mâu trung Lăng Dạ Vũ tràn đầy đau lòng, vậy mà vừa rồi hắn lại làm cho Tiểu Yên tức giận bỏ đi, hắn thật sự là đáng chết.


"Ta sẽ dẫn mẫu thân rời khỏi ngươi." Lăng Tuyệt lạnh lùng nói, ánh mắt chân thật đáng tin.


Lời này vừa nói ra, Lăng Dạ Vũ không thể bình tĩnh được nữa, đây chính là nhi tử của hắn sao? Sao lại luôn đối nghịch với hắn?


"Con vừa mới lừa gạt phụ thân, phụ thân có thể không trách con, nhưng con không thể mang nương con đi." Lăng Dạ Vũ nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt, hắn không biết trong lòng của Ly Yên hắn với nhi tử ai quan trọng hơn, vạn nhất nhi tử xúi giục Ly Yên rời khỏi hắn thì phải làm sao bây giờ?


"Dựa vào cái gì? Nương là của ta."Lăng Tuyệt ngửa đầu nói.


"Tiểu Yên là của ta, sao lại có thể là của con?"


"Ta là từ trong bụng mẹ chui ra, ngươi thì sao?"


Lăng Dạ Vũ hung hăng trợn mắt nhìn hắn: "Không có ta sẽ có ngươi sao?"


Nhưng  Lăng Tuyệt lại lười biếng trả lời: "Sẽ có, mẫu thân ở cùng một chỗ với nam nhân khác cũng sẽ sinh ra ta, như thế thì khuôn mặt ta cũng sẽ không đáng ghét như ngươi rồi."


Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ xù lông, đôi mắt tỏa ra hừng hực lửa giận nói: "Xú tiểu tử, con còn muốn nương con gả cho người khác?"


Lăng Tuyệt sờ sơ cằm chính mình, giống như suy nghĩ gật gật đầu nói: "Hiện tại cũng có thể tái giá."


"Nực cười." Lăng Dạ Vũ cắn răng nói, lập tức nâng bước muốn đi ra ngoài, hiện tại hắn muốn lập tức đem Tiểu Yên trở về, không thì Tiểu Yên sẽ bị tiểu tử này lừa gạt chạy mất. Nếu không phải bộ dáng của nó chín phần tương tự như mình, chỉ sợ hắn sẽ hoài nghi đây không phải là con trai ruột của hắn rồi.


Lăng Tuyệt thấy thế, vội vàng đi lên phía trước ngăn cản: "Ngươi không thể đi tìm mẫu thân."


Nếu mà mẫu thân nghe người này giải thích xong, có lẽ sẽ theo ông ta hồi phủ mất.


"Tránh ra." Ánh mắt Lăng Dạ Vũ lạnh như băng nhìn Lăng Tuyệt, nhìn chăm chú như muốn khoét ra một lỗ to trên người hắn.


"Ta sẽ không cho ngươi đi tìm mẫu thân, là ngươi làm mẫu thân tức giận, cho dù là hiểu lầm,vậy cũng là ngươi sai." Lăng Tuyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng nói trẻ con non nớt nhưng lạnh lùng.


Lăng Dạ Vũ trực tiếp coi như không có hắn, đi  ra ngoài, nhưng mà Lăng Tuyệt liền nhảy lên, đứng ở trước mặt hắn, một cái quét ngang qua, Lăng Dạ Vũ vội vàng né tránh, giữa lông mày có chút hờn giận.


Lăng Tuyệt vẫn như cũ không ngừng tấn công, rút ra trường kiếm đánh úp về phía Lăng Dạ Vũ, Lăng Dạ Vũ cảnh giác nhìn hắn, tay vẫn đang cản lại đòn tấn công của hắn: "Đây là con muốn mưu sát phụ thân sao?"


"Chết vừa đúng lúc, ta có thể cùng nương rời khỏi đi tiêu dao thiên hạ rồi. "Động tác trên tay Lăng Tuyệt không có dừng lại, ngược lại chiêu thức càng lúc càng tàn nhẫn, tốc độ cũng nhanh hơn lúc đầu.


Lăng Sương ở một bên sốt ruột nhìn, nào có phụ tử vừa thấy mặt liền rút kiếm đánh nhau a?


"Phụ thân, Lăng Tuyệt, mau dừng tay."


Mặc cho Lăng Sương kêu to như thế nào, Lăng Tuyệt cũng không có dừng lại, Lăng Dạ Vũ không muốn thương tổn hắn, nhưng mà nó tấn công, hiển nhiên là hắn cũng phải tự bảo vệ mình.


Một chưởng phong mạnh mẽ ụp đến, Lăng Tuyệt không địch nổi, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, bỗng dưng liếc mắt nhìn về bóng dáng mấy người phía cửa, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, thân thể ngã xuống một cái, tại chỗ không ai nhìn thấy nó nhét một viên thuốc vào miệng mình, lập tức khóe miệng từ từ chảy ra dòng máu đỏ.


Lăng Dạ Vũ cau mày, rõ rang là hắn xuống tay không nặng như vậy, chỉ là muốn đẩy nó ra mà thôi, làm sao có thể? Vừa định tiến lên dìu hắn, lại nghe thấy một giọng nói mà mình nhung nhớ đã lâu.


"Tuyệt nhi." Ly Yên đứng ở cửa cả kinh, vội vàng tiến đến nâng hắn lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Dạ Vũ một cái.


Lăng Dạ Vũ rủa thầm, chết tiệt, cư nhiên bị tiểu tử này tính kế.


"Tiểu Yên, nàng nghe ta giải thích."


Lăng Dạ Vũ sốt ruột nói, nhưng mà Ly Yên không có để ý tới hắn, sau khi bắt mạch cho Lăng Tuyệt,  liền uy hắn ăn một viên thuốc, lập tức dìu hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói, "Chúng ta đi."


Khoé miệng Lăng Tuyệt âm thầm cười, vừa vặn để cho Lăng Dạ Vũ bắt gặp, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình.


"Tiểu Yên, ta không thương tổn nó, là nó vu khống cho ta, Tiểu Yên nàng phải tin ta." Lăng Dạ Vũ lôi kéo tay áo của nàng, cặp mắt trong suốt thấy đáy, uỷ khuất nói không nên lời.


"Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn giải thích gì nữa? Ngay cả con ruột của mình ngươi cũng thương tổn, nếu như ta ở lại bên cạnh ngươi sao mà an tâm được?" Ly Yên lạnh lùng nhìn hắn, nhưng mà nói ra những lời này lòng của nàng cũng co rút đau đớn.


Nghe vậy, tay Lăng Dạ Vũ hơi hơi buông ra, suy sụp nhìn nàng, "Nàng không tin ta?"


Giọng nói run rẩy không thể tin, đáy mắt Ly Yên tràn đầy đau đớn, nhưng lập tức bị lạnh lùng thay thế, xoay người rời khỏi.


Lăng Dạ Vũ vẻ mặt đau khổ nhìn Ly Yên dần dần đi xa, thị vệ ngoài cửa sợ hãi gọi một tiếng, "Vương gia."


"Ra ngoài, cũng đem nàng ra ngoài cho bổn vương."Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nhìn nữ tử kia, lập tức trở về phòng mình.


Mộc Hi Cẩn nhíu mày nhìn mấy người, diễn trò như vậy thật đúng là quá thú vị!


"Cẩn ca ca, tỷ tỷ cùng tướng công trở mặt, chúng ta làm sao bây giờ?" Vân Hàm không biết làm sao hỏi han.


Mộc Hi Cẩn nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Chúng ta đi thôi! Bọn họ sẽ không trở mặt."


Một câu này khiến Vân Hàm mê mang không thôi, khoé môi Mộc Hi Cẩn gợi lên tươi cười, tỷ tỷ của hắn còn không hiểu rõ sao? Lăng Tuyệt mặc dù thông minh, tỷ tỷ y thuật cao siêu cũng không phải hư danh, Lăng Tuyệt dùng dược của tỷ tỷ liền cho rằng tỷ tỷ không nhìn ra hắn đang giả bộ sao? Tiểu tử này đúng là vẫn còn đứa bé a!


Hoàng hôn lên,ánh nắng treo ở chân trời, chiếu rọi xuống hồ nước, sóng nước mênh mông.


Lăng Dạ Vũ suy sụp uống rượu, trong miệng càng không ngừng thì thào: "Tiểu Yên, vì sao nàng lại không tin ta? Vì sao?"


Ly Yên vừa tới liền nhìn thấy cảnh tượng này, liền nổi cơn thịnh nộ, tiến lên đoạt đi ly rượu của hắn, "Lăng Dạ Vũ lúc trước ta quen đi đâu rồi hả? Hắn chưa bao giờ mượn rượu giải sầu, chàng xem bây giờ như thế nào."


Đầu óc Lăng Dạ Vũ đã sớm hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy tiếng nói vang bên tai, hơi hơi nâng mắt, liền trợn to mắt: "Tiểu Yên, là nàng sao?"


"Ngu bà cố, không phải là chàng cực kỳ thông minh à? Sao hôm nay lại nhìn không ra ta diễn trò a?" Ly Yên hờn giận trừng mắt nhìn hắn nói.


Lăng Dạ Vũ nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ  lại, đúng vậy a! Tiểu Yên sẽ không không nghe hắn giải thích, càng không thể không tin của hắn.


Thấy hắn suy nghĩ cẩn thận,Ly Yên thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Tuyệt nhi vừa sinh ra đã đặc biệt dính ta, đột nhiên xuất hiện một người tranh giành nương với nó, nó sẽ không quen, cho nên hôm nay nó làm ra những chuyện này, ta cũng thuận theo ý nó thôi, chẳng qua là ủy khuất chàng một chút, Tuyệt nhi còn nhỏ, tuy nó rất hiểu chuyện, nhưng tâm trí vẫn là tiểu hài tử."


Lăng Dạ Vũ bĩu môi, vẻ mặt  ai oán: "Tiểu Yên, nàng định để cho ta ủy khuất tới khi nào? Chẳng lẽ cứ chiều nó tới cùng sao?"


Nhân cơ hội ôm Ly Yên, tay vẫn còn không an phận di chuyển khắp nơi.


"Tuyệt nhi sẽ lớn lên, ta nhìn ra được, nó đối với nữ nhi Diệp Như Yên của Thi Vũ có cảm tình, tương lai nó sẽ đem lực chú ý đặt ở trên người Như Yên, cũng sẽ không để ý chúng ta nữa."


Lăng Dạ Vũ nghe vậy cũng không vui, vội hỏi: "Lớn lên? Vậy phải chờ tới khi nào?"


Ly Yên nhéo nhéo mặt hắn, mỉm cười: "Rất nhanh."


Lập tức nghĩ đến cái gì, sắc mặt Ly Yên liền trầm xuống, nói: "Ta còn chưa tính sổ với chàng a! Ta không có ở đây, chàng thật phong lưu khoái hoạt a!"


"Ta không có, tuyệt đối không có, Tiểu Yên, nàng ấy là hoàng đệ kiên quyết đưa đến cho ta, chạm cũng chưa chạm qua nàng ta."Lăng Dạ Vũ thấy thế lập tức giải thích, sợ lại một lần nữa làm nàng tức giận chạy mất.


"Ta biết chàng không chạm qua nàng ta, chỉ là nhiều năm như vậy nàng ta một mực bên cạnh chàng, ta cực kỳ khó chịu."Ly Yên quyệt miệng nói, đúng vậy, nàng tin tưởng Lăng Dạ Vũ, chỉ là nàng không khống chế không được chính mình tức giận mà rời đi. Nàng không thể thấy bất kì người khác phái nào ở bên cạnh Lăng Dạ Vũ, nói nàng bá đạo cũng được, nàng chính là muốn buộc hắn thật chặt bên người.


Lăng Dạ Vũ khẽ cười một tiếng,cúi đầu hà hơi lên tai nàng: "Tiểu Yên nàng ghen tị?"


"Đi nói cho Lăng Dạ Nặc, hắn còn nhét nữ nhân cho chàng, ta liền huỷ đi hoàng cung của hắn.” Ly Yên trợn mắt nhìn hắn, hung hăng nói.


"Được." Lăng Dạ Vũ sủng nịch nói một câu.


Kỳ thật bình thường nếu hắn không phải ở trên Tuyệt Mệnh Nhai thì chính là ở thư phòng. Lăng Dạ Nặc đưa nữ nhân tới hắn hoàn toàn trực tiếp coi như không có. Lăng Dạ Nặc sợ hắn vô hậu, vì tránh cho Lăng Dạ Nặc càng nhét  thêm nữ nhân vào phủ, hắn mới miễn cưỡng lưu lại nữ tử này, bằng không thì, hắn đã sớm đuổi người ra ngoài.


Chẳng qua hiện nay Tiểu Yên trở lại, Lăng Dạ Nặc sẽ không thể lấy cớ nhét nữ nhân cho hắn nữa rồi.


"Tiểu Yên, dẫn bọn nhỏ về vương phủ đi! Ta cho bọn nó một thân phận chính thức." Lăng Dạ Vũ nhìn nàng nói.


"Được, kỳ thật Tuyệt Nhi cũng đã hiểu chuyện, chỉ là nhất thời không quen, không nỡ mà thôi, cho nó thời gian, nó sẽ tiếp nhận chàng." Ly Yên nhẹ nhàng trấn an nói, lập tức dừng một chút, đánh giá bộ dạng chật vật mà buồn cười của hắn, không khỏi nói: "Nhanh đi rửa mặt sạch sẽ, còn có, về sau không được uống rượu."


Lăng Dạ Vũ cúi đầu ngửi hương vị trên người một phen, mày không khỏi nhíu lại, như có chút ghét bỏ, lập tức nói với Ly Yên: "Được, đáp ứng nàng, ta đi trước tắm rửa."


Ly Yên gật gật đầu, không quá nửa khắc, Lăng Dạ Vũ đã tắm rửa xong, chậm rãi đi ra, lại khôi phục hình tượng mỹ nam tử vốn có.


"Vũ, chàng muốn tranh đoạt thiên hạ hay không."


Ánh mắt sâu thẳm Ly Yên nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi.