Chương c69

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Đối với Cung Dương Quốc cũng không tra được gì với lời đồn đãi, Ly Yên vốn không ôm hi vọng gì, cho nên đối với kết quả như vậy cũng không thấy thất vọng, vì trong lòng nàng đã sớm có kế hoạch.


Hôm sau, sau khi Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ tìm được người thế thân, liền lập tức chạy đến Cung Dương Quốc tìm Cung Y Cầm.


"Sư tỷ." Ly Yên không muốn đi cửa chính khiến người khác chú ý, để lộ tin tức nàng đi tới Cung Dương Quốc, nên liền ngựa quen đường cũ cùng Lăng Dạ Vũ trèo tường vào phủ tìm Cung Y Cầm.


"Khụ khụ." Lăng Dạ Vũ thấy hai người Mộc Hi Ngôn và Cung Y Cầm đang ôm nhau giảng hoà hoàn toàn không chú ý đến bọn họ đã đến đây, liền lên tiếng nhắc nhở bọn hắn.


"A, Ly Yên muội đã đến rồi?" Ý thức có người, Cung Y Cầm vội vàng từ trong lòng Mộc Hi Ngôn lui ra, trên mặt mang theo màu hồng nhàn nhạt quay đầu nhìn Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ.


"Yên nhi." Mộc Hi Ngôn lại mặt không đổi sắc buông Cung Y Cầm ra, nhìn thấy Ly Yên liền gọi, tiếp theo lại gật đầu cười với Lăng Dạ Vũ, khôi phục lại bộ dáng thi sĩ thanh nhã.


"Ca." Mộc Hi Ngôn bỗng nhớ tới cái gì, sắc mặt liền thay đổi nói: "Yên nhi, ngày hôm qua huynh gặp được tỷ tỷ rồi."


"Ca gặp tỷ tỷ rồi hả?" Ly Yên kinh ngạc hỏi: "Bây giờ tỷ tỷ như thế nào?" Cũng đã một thời gian rồi nàng chưa gặp tỷ tỷ, tuy vẫn có người liên tục báo cáo với nàng về tình hình của tỷ tỷ, nhưng mà trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng, không biết tỷ tỷ hiện tại như thế nào? Có phải đã buông xuống được quá khứ rồi không?


"Tỷ tỷ có Thượng Quan Dương ở bên cạnh, bây giờ tỷ ấy rất tốt, huynh nghĩ người không được ổn hẳn là muội mới đúng?" Nghĩ đến nụ cười sáng ngời của Mộc Vi Ngưng lúc rời đi, Mộc Hi Ngôn biết hiện tại Mộc Vi Ngưng rất khá, trước giờ hắn chưa từng thấy tỷ ấy cười tươi như vậy, hắn cũng hi vọng Mộc Vi Ngưng có thể sẽ luôn như vậy, trở nên càng kiên cường, càng thành thục.


"Muội?" Ly Yên nghe được tin tỷ tỷ bây giờ rất tốt, nhớ lại ca ca gặp được  tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ nhất định cũng khỏe, nhưng mà khi nghe đến câu sau, liền nghi hoặc khó hiểu nhìn Mộc Hi Ngôn.


"Chuyện của tỷ tỷ muội vẫn biết?" Mộc Hi Ngôn híp mắt, nhẹ giọng hỏi Ly Yên.


"Biết a, muội vẫn đều biết." Nói đến câu sau giọng của Ly Yên ngày càng nhỏ, không dám nhìn thẳng vào Mộc Hi Ngôn, Cung Y Cầm ở một bên nhìn có chút lo lắng, cũng không tiện nhúng tay.


Lăng Dạ Vũ thấy Mộc Hi Ngôn ‘khi dễ’ Ly Yên, tuy muốn đi giúp Tiểu Yên, Tiểu Yên là của hắn, hắn còn không nỡ làm nàng bị thương nửa điểm, sao lại có thể để cho người ngoài thương tổn nàng a? Cho dù là thân ca ca của nàng, hắn cũng không cho phép.


Ly Yên đảo mắt liền hiểu được Lăng Dạ Vũ đang nghĩ gì, dùng ánh mắt bảo hắn không cần làm bậy, nàng biết ca ca không phải thật sự muốn ‘khi dễ’ nàng, chỉ là nhất thời còn không chấp nhận được tin này. Lăng Dạ Vũ nhận được ánh mắt của Ly Yên, yên lặng đứng ở một bên, nhìn Ly Yên, trong lòng có chút ngọt ngào, hắn cảm thấy giờ phút này vẻ mặt của Ly Yên rất là đáng yêu.


"Biết mà muội còn không nói cho huynh biết? Muội có biết huynh và cha nương lo lắng như thế nào không?" Mộc Hi Ngôn nói xong lại kích động, thanh âm cũng lớn hơn.


Ly Yên không phản bác, đành phải không ngừng mà lui về sau, mãi đến khi không thể lui được nữa, mới ngẩng đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Mộc Hi Ngôn: "Ca, muội sai rồi, muội không nên giấu mọi người, lần sau muội cũng không dám nữa."


"Còn có lần sau? Muội có biết lần này đã làm chúng ta rất đau khổ không?" Mộc Hi Ngôn quát to, nếu lúc trước là không chấp nhận được, thì hiện tại trong lòng là đã sớm không còn giận nữa, thấy bộ dạng của Ly Yên, nàng không phải cố ý giấu diếm, cũng là vì đề phòng người khác gây rối lợi dụng chuyện này để hại bọn hắn, là vì bảo hộ bọn hắn mới làm như vậy.


"Ca, ca đừng tức giận, sau này có chuyện gì muội nhất định sẽ nói cho ca đầu tiên được không?" Ly Yên thấy sắc mặt Mộc Hi Ngôn tốt hơn nhiều, lập tức giơ tay lên thề đảm bảo, nhưng nói xong liền cảm giác trong lòng lành lạnh.


"Đầu tiên thì không cần, về sau không cần lại gạt huynh là được." Mộc Hi Ngôn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lăng Dạ Vũ ở bên cạnh, liền khẽ cười nói với Ly Yên.


"Đúng vậy đúng vậy, nhất định không dối gạt ca." Ly Yên cũng chú ý đến ánh mắt của Lăng Dạ Vũ, biết mình nói sai, liền lựa chọn né tránh ánh mắt nồng đậm ghen tuông của Lăng Dạ Vũ, trực tiếp phối hợp với Mộc Hi Ngôn.


"Ly Yên, hai người đến đây là vì những lời đồn đãi sao?" Cung Y Cầm thấy hai người không tốt lắm, liền lên tiếng hỏi. Ly Yên không có khả năng vô duyên vô cớ chạy tới nơi này, khẳng định là vì lời đồn đãi mấy ngày qua rồi.


"Đúng vậy a, sư tỷ, chúng ta tới đây chính là bởi vì lời đồn đãi này." Nói tới chính sự, hai người Ly Yên và Mộc Hi Ngôn đều thay đổi sắc mặt, mang theo ngưng trọng.


"Gần đây lời đồn đãi này càng ngày càng gay gắt, lúc đầu ta cùng hoàng huynh còn có thể trấn an những đại thần trong triều, nhưng bây giờ lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, bọn người trong triều cũng không ngừng gây rối, những đại thần đều  thiếu kiên nhẫn rồi." Cung Y Cầm nghĩ đến nhưng người không an phận trong triều, có chút nhức đầu, trong lòng cũng có chút sốt ruột, phần đông đại thần đều là vì Cung Dương Quốc, lúc này nàng cùng hoàng huynh cũng không biết nên xử trí bọn họ như thế nào, nhưng cũng không thể tiếp tục để cho bọn hắn làm loạn như vậy nữa, bằng không ngôi vị hoàng đế này của hoàng huynh sẽ ngồi không yên.


"Sư tỷ, hiện tại quan trọng nhất là các người phải ổn định lại những đại thần này, muội nghĩ nhất định là có đồng đảng của bọn cầm đầu ở bên trong, sư tỷ có thể thừa dịp lần này thanh tẩy sạch sẽ một chút, xóa sạch, miễn cho sau này bọn hắn lại gây sự. Về phần còn lại, muội cùng Vũ sẽ xử lý tốt." Ánh mắt trở nên rét lạnh khi nghĩ đến trong triều có vài con sâu bọ lẫn lộn vào, nhìn thấy Cung Y Cầm tiều tụy, đôi mắt cũng có vành đen, không khỏi lo lắng, sư tỷ  là Nhiếp Chính vương, trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy ngày nay khẳng định tỷ ấy rất bận rộn.


"Được, Ly Yên, lại làm phiền muội rồi." Phải nhờ Ly Yên hỗ trợ, Cung Y Cầm có chút xấu hổ nhìn Ly Yên.


"Sư tỷ, tỷ với muội thì còn khách khí làm cái gì." Ly Yên cười nói, sau đó nhìn Mộc Hi Ngôn: "Ca, mấy ngày nay ca cần phải chăm sóc sư tỷ thật tốt, ca xem mắt sư tỷ đều bị thâm đen rồi."


"Ừ." Nói xong, Mộc Hi Ngôn đưa tai ôm vai Cung Y Cầm, ôn nhu nhìn nàng.


"Tốt, ca, bây giờ ca dẫn sư tỷ đi nghỉ ngơi đi." Nhìn hai người nồng tình mật ý, Ly Yên nói giúp hai người.


"Ừ, Ly Yên hai người cứ ở nơi này đi, cũng thuận tiện chút." Khẳng định là Ly Yên đã cất giấu thân phận tới nơi này, ở tại bên ngoài chắc chắn sẽ bất tiện.


"Ừ, được, sư tỷ tỷ nhanh đi nghỉ ngơi đi, muội và Vũ sẽ giúp tỷ dàn xếp lời đồn đãi bên ngoài, tỷ vừa tỉnh dậy thì tất cả liền tốt." Ly Yên gật đầu, nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười với Lăng Dạ Vũ, hai người ăn ý rời khỏi.


Đi tới chỗ phân điểm, Ly Yên lập tức phân phó cho thuộc hạ tản lời đồn đãi ra.


không đến một canh giờ, lời đồn đãi lúc trước bị thay đổi hoàn toàn, ngược lại đổi thành  lời đồn đãi có lợi cho bọn Cung Y Cầm, đại khái là nói có người muốn châm ngòi Cung Dương Quốc và Lăng Dạ Quốc, Cung Dương Quốc cùng Lăng Dạ Quốc vẫn đều giao hảo thân thiết như cũ, không hề tồn tại chuyện chắp tay nhường, hiện tại hoàng thượng cùng công chúa Cung Dương Quốc đều là một người yêu quốc là quân vương tốt, sẽ vĩnh viễn bảo vệ Cung Dương Quốc.


Lời đồn đãi thay đổi, không chỉ làm lòng dân yên ổn, những đại thần từng gây rối cũng đều nhao nhao vội vàng tiến cung, hướng Cung Y Lâm thỉnh tội. Cung Y Lâm uyển chuyển  tha thứ bọn hắn, càng thêm được lòng người, khiến cho bọn hắn càng thêm trung thành.


Còn có vài đại thần không có tiến cung, lại ở nhà nắm chặt quả đấm, ảo não vì kế hoạch thất bại rồi.


Ở một căn phòng tối tăm bên trong thành có một nử tử  trẻ tuổi nắm chặt quả đấm, trên mặt mang theo phẫn nộ, vừa mới nghe xong thuộc hạ bẩm báo, biết kế hoạch li gián của mình đã thất bại, chỉ có thể dùng  phương pháp khác: "Cung Y Lâm, Cung Y Cầm, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cho rằng chỉ có lời đồn đãi đơn giản như vậy sao? Kế tiếp các ngươi phải chuẩn bị tiếp chiêu cho thật tốt đi."


Tiếng cười hung ác nham hiểm từ trong phòng truyền ra, người canh giữ ở ngoài cửa liền cảm giác dưới chân giống như có trận gió lạnh thổi qua, mặt đất cũng trở nên hư ảo, giống như tùy thời sẽ  bị rớt xuống, ngã chết trên mặt đất.


Nhưng mà Ly Yên cũng không chắc chắn lắm, kế hoạch biến hóa khó lường, khi đó nữ tử chỉ hối hận vì lúc trước chính mình không diệt được nàng.


Một nữ tử ngồi trong phòng, yên tĩnh ngồi ở trên ghế tựa, giống như đang chờ người nào vậy.


"Thùng thùng" đột nhiên của phòng bị gõ vang, nữ tử phản ứng kịp, tay ở trong tay áo gắt gao nắm chặt.


Người ở ngoài cửa, sau khi gõ cửa phòng, không đợi bên trong lên tiếng, đã đẩy cửa đi vào.


"Cô nương, ăn cơm đi." Nha hoàn đi tới đem cơm đặt lên bàn, nói với nữ tử.


"Ân." Nói xong nữ tử cầm lấy chiếc đũa, cầm chén đưa đến trước mặt, miệng ăn cơm, nữ tử đột nhiên nói với nha hoàn kia: "Ngươi giúp ta thay chăn đi, hôm qua ngủ qua dậy, cảm thấy toàn thân đều  ngứa ngáy, ngươi đi nhìn xem có phải có côn trùng hay không."


"Vâng” không có chú ý tới ánh mắt chợt loé của nữ tử, nha hoàn đi đến phía sau bắt đầu sửa lại chăn đệm trên giường.


Nữ tử thấy nha hoàn xoay người qua, lập tức để bát trong tay xuống, từ đũng váy lấy ra một cây gậy kích thước cỡ quả đấm, nhẹ nhàng đến gần nha hoàn kia, một gậy vung xuống, nha hoàn kêu lên một tiếng đau đớn, liền ngã xuống trên giường.


Nhanh chóng thay đổi y phục, nữ tử mặc  vào y phục của nha hoàng nằm ở trên giường, dùng chăn đắp kín, mặt hướng vào bên trong, bày thành tư thế ngủ, sau đó nhanh chóng dọn dẹp bát đũa trên bàn, hít sâu một hơi, cầm theo hộp đựng thức ăn, cúi đầu mở cửa, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.


"Sao hôm nay ăn lâu vậy?" Người giữ của thấy nha hoàn lúc này mới chịu đi ra, nghi hoặc hỏi.


Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt hai tay, khẽ run, nữ tử hạ giọng nói: "Giường của cô nương có chút loạn, bảo ta đọn dẹp."


"Được rồi, nhìn ngươi doạ người nhà kìa, không có việc gì, ngươi đi xuống đi." thủ vệ bên cạnh thấy nàng căng thẳng như vậy, cảm thấy không đành lòng nên quay sang nói với người còn lại.


Nữ tử đem theo hộp đựng thức ăn, vội vàng lui xuống.


"Đứng lại, phòng bếp ở bên cạnh, ngươi đi bên kia làm cái gì?" Còn không mau rời khỏi, thanh âm của thủ vệ kia lại truyền tới.


Nữ tử dừng chân lại, đứng ở đàng kia không biết nói cái gì, nắm hai tay đã ướt đẫm mồ hôi thật chặt, nữ tử xoay xoay ánh mắt, sau đó nói: "Ta có chút không thoải mái, muốn đi nhà xí." Nói xong khom người xuống, một bàn tay che ở trên bụng.


May mà nam tử để cho nàng luyện võ, cho nàng thế lực để nàng đi làm cái gì, cũng không có hạn chế hành động của nàng, nàng nhớ rõ bên này là có cái nhà xí.


"Ngươi mau đi đi." Vẫn là thủ vệ kia ra tiếng ngắt lời, thủ vệ kia lại nói tiếp: "Ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, một nha hoàn như nàng thì có thể làm gì?"


"Ta còn là lo lắng." Nói xong, tên thủ vệ kia gõ vang cửa phòng: "Cô nương?"


"Cô nương?" Trong lòng sốt ruột, bên trong không phản ứng, bình thường bọn hắn gõ cửa, bên trong đều đã truyền đến những lời lẽ bất mãn của nữ tử, nhưng mà lần này lại không nghe thấy gì cả.


Liếc nhau, hai người vọt đi vào, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng trên giường, còn có tiếng hít thở vững vàng, hoảng sợ, hai người lập tức thối lui ra ngoài.


Buổi tối, nam tử lại đi vào phòng của nữ tử.


"Hôm nay ta có chút chuyện phải xử lý, nên tới muộn." Thấy nữ tử đưa lưng về phía hắn, nam tử cho rằng nàng đang tức giận vì hắn không đến thăm nàng, liền giải thích nói, nhưng mà đợi hồi lâu cũng không thấy nàng đáp lại, nhíu nhíu mày, đi tới, chìa tay mò về hướng nữ tử.