Chương c43

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một đêm ngủ ngon.


Buổi sáng tinh mơ, Lăng Dạ Vũ mỉm cười nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ly Yên, trong lòng hắn có một cảm giác thoả mãn không nói nên lời, có nàng làm bạn thật tốt, tối hôm qua lúc độc phát đã không còn khó chịu như trước nữa, trái lại còn có chút ấm áp.


Cảm giác được ánh mắt nồng nhiệt trần trụi kia, Ly Yên nhíu mày, cũng không mở mắt ra, tiếp tục đắm chìm vào trong mộng, mặc dù ánh mắt kia nóng rực, nhưng lại mang theo chút sủng nịch, không có nguy hiểm nên nàng cũng không thèm để ý, tiếp tục nằm ngủ.


"Huyết Hồ?" Thượng Quan Thi Vũ theo thói quen trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng gọi, ai ngờ, phát hiện trên giường có bóng dáng của hai người, liền thét chói tai.


"Này, này,cái gì cũng  không nhìn thấy, không thấy gì hết."


Sắc mặt Thi Vũ phiếm hồng quay đi chỗ khác, xấu hổ nói.


Lăng Dạ Vũ nhàn nhạt liếc Thượng Quan Thi Vũ một cái, lúc đó thấy lông mi Ly Yên khẽ run, hắn biết nàng sắp tỉnh, lập tức cuống quít nằm xuống giả bộ ngủ.


Mở đôi mắt mông lung ra, Ly Yên thấy Thượng Quan Thi Vũ đưa lưng về phía mình, Ly Yên nghi hoặc hỏi: "Thi Vũ, ngươi làm sao vậy?"


"A, không phải là ta quấy rầy đến các ngươi chứ? Nếu không, ta đi ra ngoài trước?" Thượng Quan Thi Vũ ngượng ngùng nói, ánh mắt liền lướt nhanh qua, không dám nhìn về phía giường.


Ly Yên nhìn lăng Dạ Vũ bên cạnh, bất đắc dĩ nâng trán, nàng quên mất hắn cũng đang ở đây.


"Thi Vũ, chúng ta chỉ là cùng giường, cái gì cũng chưa làm."


Càng giải thích lại càng có cảm giác che dấu, thấy ánh mắt nghi ngờ của Thi Vũ, Ly Yên đành phải bất lực chuyển sang vấn đề khác.


"Đúng rồi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?"


Thượng Quan Thi Vũ nghe vậy, bỗng dưng để tay đang che mắt xuống, nói: "Ta chỉ là muốn nói với ngươi, ta muốn tìm hiểu mọi chuyện, đi Thượng Quan Bảo một chuyến đi!"


Hơi sững sờ, sau đó Ly Yên chậm rãi cười lên, "Như vậy thật tốt, tìm lúc nào ta với ngươi cùng đi thôi!"


"Vì sao lại đi Thượng Quan Bảo?" Thượng Quan Thi Vũ còn chưa nói gì, thì Lăng Dạ Vũ đã mở mắt ra, mở miệng hỏi.


"Ta còn nghĩ ngươi vẫn tiếp tục giả bộ ngủ a!" Ly Yên ôm tay nhíu mày, u u mà nói, nàng đã sớm biết hắn giả bộ ngủ, chỉ là không vạch trần hắn mà thôi.


Lăng Dạ Vũ ngượng ngùng cười, tiếp tục truy hỏi: "Đi Thượng Quan Bảo làm gì? Tiểu Yên, không phải là nàng đã coi trọng tên Thượng Quan Dương kia chứ?"


Đôi mắt lấp lánh mang theo chút ủy khuất, phảng phất như con chó nhỏ bị vứt bỏ.


Ly Yên sửa lại nếp nhăn trên xiêm y, nói: "Đúng vậy a, đi xem mỹ nam, ngươi không được đi theo ta."


Môi khẽ động, Lăng Dạ Vũ định nói gì đó thì lại bị thanh âm của người vừa vào đến cắt ngang.


"Yên nhi, không tốt rồi, tỷ tỷ bị đày vào lãnh cung rồi." Mộc Hi Ngôn sốt ruột xông vào, cũng không gõ cửa, lúc nhìn thấy lăng Dạ Vũ thì có chút sững sờ, nhưng cũng không quản nhiều như vậy, dù sao hiện giờ chuyện của tỷ tỷ là quan trọng nhất.


Nghe vậy, Ly Yên hoảng hốt  hỏi: "Ca nói cái gì?"


"Ta cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vừa nghe nói tỷ tỷ bị đày vào lãnh cung." Mộc Hi Ngôn càng nói càng mặt nhăn.


Ly Yên khẽ thở dài một cái, chỉ lắc đầu cảm thán, không nói được một lời.


Nàng sớm đoán được sẽ có kết cục như vậy, hoàng cung không thích hợp với tỷ tỷ, từ nhỏ  tỷ tỷ đã bị mình hun đúc nhiều tư tưởng tự do bình đẳng như vậy, ao ước được một đời một kiếp một đôi, nhưng tỷ lại vì một Lăng Dạ Trần mà buông tha cho tự do, chấp nhận khóa mình trong cái nhà giam hoa lệ kia.


Mà tỷ ấy trời sanh không màng danh lợi, không hiểu hoàng cung ngươi lừa ta gạt, sao có thể sinh tồn trong chốn cung son này?


Lập tức mọi ánh mắt đều tập trung về phía Ly Yên, chỉ thấy nàng đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, phút chốc, nàng khẽ mở môi đỏ mọng, "Đợi ta đi xem tỷ tỷ đã! Ca ca không cần đi, ca ở lại chăm sóc sư tỷ đi!"


Mộc Hi Ngôn do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu.


"Tiểu Yên, ta đi với nàng." Lăng Dạ Vũ ở một bên mở miệng nói.


Mấp máy môi, Ly Yên nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cũng được, tiện thể ngươi theo giúp ta đi gặp Lăng Dạ Trần."


"Được." Hắn không chút do dự nói, hắn biết Ly Yên sẽ tìm hoàng huynh tính sổ, hắn đề nghị cùng nhau đi, chính là muốn làm hậu thuẫn cho nàng, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, mặc dù là thân ca ca, hắn cũng sẽ đứng về phía của nàng.


Thời tiết dần dần trở nên rét lạnh, hoa điêu linh bên ngoài phòng dần lụi tàn chỉ còn sót lại mấy đóa, lẻ loi hiu quạnh lay động ở trong gió.


Mộc Vi Ngưng lơ đãng nhìn về phia bầu trời ngoài cửa cung, áng mây xanh thẳm trên kia cũng giống như sự khao khát tự do của nàng.


"Tỷ tỷ." Ly Yên thấp giọng gọi.


Sau khi Ly Yên đi tới, thấy nàng đơn độc một mình ngồi bên cửa sổ, bóng dáng có chút cô đơn, bỗng cảm thấy đau lòng.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Mộc Vi Ngưng ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại, liền nở nụ cười: "Yên nhi, sao muội lại tới đây?"


"Tỷ tỷ, ta dẫn tỷ rời khỏi hoàng cung đi!"


Xuất cung đối với nàng mà nói là một việc rất hấp dẫn, chỉ là, lòng nàng còn lo lắng, người xuất cung, nhưng lòng lại bị nhốt ở trong hoàng cung.


Mộc Vi Ngưng thủy chung không bỏ xuống được, tuy Lăng Dạ Trần khiến nàng thất vọng, nhưng vẫn như cũ ôm một tia hi vọng chờ đợi hắn đến đây, hi vọng hắn có thể chính miệng nói với nàng rằng: "Ta tin nàng".


"Tỷ ở trong này rất tốt, không nhất định phải đi ra ngoài, hơn nữa phi tử không thể tuỳ tiện xuất cung." Mộc Vi Ngưng khẽ lắc đầu cự tuyệt nói.


Ly Yên khuyên nhủ: "Tỷ tỷ, nơi này mà tốt? Muội có cách mang tỷ ra khỏi cung, chỉ cần tỷ gật đầu đồng ý là được."


Lãnh cung sao lại tốt? Gian phòng đơn sơ không nói, ngay cả một hạ nhân hầu hạ cũng không có.


Mộc Vi Ngưng mỉm cười, vẫn kiên trì như cũ nói, "Nơi này vừa đẹp lại thanh tịnh, tỷ ở đây rất tốt, Yên nhi, muội đi đi, không cần lo cho tỷ."


Thở dài một tiếng, Ly Yên đành phải nói: "Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không muốn đi muội cũng không ép tỷ. Nhưng mà nếu có một ngày tỷ muốn rời khỏi đây, liền viết thư cho muội, muội lập tức mang tỷ  rời khỏi cái nơi quỷ quái này, được không?"


"Được." Khoé miệng cong lên, Mộc Vi Ngưng cưng chiều sờ sờ  đầu của nàng, ở mi tâm có một tia nhàn nhạt ưu thương.


"Tỷ tỷ, ta đi trước, nhớ kỹ, nếu muốn rời khỏi nhất định phải nói cho muội biết." Ly Yên đang bước ra bên ngoài, thì quay đầu lại dặn dò nàng.


Thấy nàng gật đầu, Ly Yên liền cười với nàng một cái, rồi sau đó đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên âm trầm.


"Đi tìm Lăng Dạ Trần." Hùng hổ đi về phía Ngự Thư Phòng, Ly Yên trầm giọng nói.


Lăng Dạ Vũ gật đầu, đi theo bước chân của nàng.


"Vũ Vương gia." Thị vệ Ngự Thư Phòng cùng hành lễ.


Khí chất lại trở nên lạnh lùng như trước, Lăng Dạ Vũ dẫn Ly Yên đi vào, không ai ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản.


"Vũ, sao ngươi lại tới đây?" Lăng Dạ Trần nhìn thấy hắn, liền hỏi, đến khi nhìn thấy bóng dáng của Ly Yên kia, lại nghĩ đến nữ tử điềm tĩnh dịu dàng kia, buồn bực lắc lắc đầu.


"Ta bảo hắn dẫn ta tới." Ly Yên không vui nói.


Thấy thế, Lăng Dạ Trần cũng hiểu nàng là vì chuyện của Mộc Vi Ngưng mà đến, mặt liền biến sắc, lạnh nhạt nói: "Nếu đến để nói chuyện của tỷ tỷ ngươi, xin mời quay về!"


Ly Yên nở nụ cười trào phúng,thờ ơ nhìn hắn, "Ngươi không thích tỷ tỷ của ta, ngươi vốn không có tin tỷ ấy mà cũng không chịu cẩn thận nghĩ lại, nếu mà tỷ tỷ hồng hạnh vượt tường, cần gì phải ở tại phòng của chính mình? Chẳng lẽ tỷ ấy không sợ ngươi đến sao?"


"Sao lúc đó ngươi lại đến gặp tỷ tỷ ta? Chắc là bị những người khác xúi giục đến đi? Bên trong nhiều điểm đáng ngờ như vậy, ngươi lại không hề nghĩ ngợi liền nhận định là lỗi của  tỷ tỷ ta, nếu mà ngươi cai trị giang sơn như vậy, thì Lăng Nguyệt quốc này rất nhanh sẽ bị diệt vong bởi tay ngươi."


Trước khi nàng đến, sớm đem toàn bộ chuyện này điều tra lại, loại chuyện này vừa thấy liền hiểu rõ tất cả, chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường thôi, chính là không hiểu nổi, bình thường hắn cai trị giang sơn rất nề nếp, sao gặp phải việc này lại trở nên ngu ngốc như vậy chứ.


"Ngươi?" Lăng Dạ Trần nhất thời nghẹn lời, tuy lời của nàng nghe rất chói tai, nhưng rất đúng, hắn không nên kích động như vậy, nhất thời vì đố kỵ làm hỏng đầu mà không tin tưởng Ngưng nhi.


"Tự mà suy nghĩ cho kĩ vào, ta chỉ nhắc nhở ngươi lần này." Ly Yên tức giận nói, lập tức bước nhanh ra ngoài, còn Lăng Dạ Vũ thì vứt cho hắn ánh mắt "tự giải quyết cho tốt", rồi cũng theo Ly Yên đi ra ngoài.