Chương c75: Mưa.....

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Ly Yên chạy ra cửa sau, một mạch chạy thẳng đến nơi không có người, không muốn để cho bất luận người nào trông thấy sự chật vật bây giờ của nàng, nước mắt tuôn ra, không thể nào ngăn lại được.


“Đùng đoàng”


"Wow, trời sắp mưa rồi."


"Hôm nay sao lại thế nhỉ? Mới vừa rồi còn đang tốt cơ mà, tại sao lại đột nhiên lại mưa?"


"Ôi chao, ai, ôi nha, chăn của nhà ta còn đang phơi ở bên ngoài. Ta đi về thu chăn đây, cứ tưởng hôm nay đẹp trời, không ngờ nói mưa là mưa."


Mưa còn chưa rớt xuống, đã có một số người buôn bán nhỏ bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, người đi đường vội vã chạy vào trong nhà không ít.


Chẳng qua, vẫn có một vài người ở lại, không có động tác gì, tin tưởng hôm nay trời chắc chắn sẽ tốt, mưa hả, làm gì có.


"Ôi chao, ai, ôi, ngươi còn không đi?" Bên cạnh một người bán đèn lồng vội nói, trời bắt đầu tối đen, lập tức thu lại đèn lồng, chuẩn đặt lên xe đẩy về nhà, nhưng lại thấy nhà bán vải bên kia còn đang hét lớn, chẳng hề có ý thu lại đồ đạc.


"Gấp cái gì? Mưa á hả, không đâu, bây giờ dọn quán, lát nữa cũng phải trở lại bày quầy, phiền toái." Người bán vải vỗ vỗ bụi trên cây vải, cũng chằng thèm nhìn người kia một cái, mà nhìn lên một góc trời đang đen nghìn nghịt, nhưng trong lòng vẫn tin trời sẽ không đổ mưa.


"À, vậy ngươi cứ chờ xem, ta đi về trước đây." Người bán vài này cũng hơi kiêu ngạo, hắn quên mất, vải vóc mà ướt, cho hắn đáng đời.


"Ầm vang "


Bầu trời vẫn là màu đen, sấm sét thực sự làm không ít người sợ hãi, chiếu sáng một góc trời.


"A, này bà bán ô, ngươi cũng không đi à?" Người bán vải nhìn tên bán đèn lồng đẩy xe đi rồi, cũng không để ý tới hắn nữa, há mồm gọi người bán ô, khóe miệng nở nụ cuời thân thiện, xem đi, không chỉ có một mình ta không đi, còn khối người có đi đâu, nói không chừng còn có thể thừa cơ hội này mà nhiều kiếm thêm chút bạc.


"Ờ." Người bán ô cực kỳ mất tự nhiên cười, cứng ngắc đáp lại người bán vải.


Cái bà bán vải này, lúc nào cũng thanh cao, giá bán cao còn không nói, giọng điệu nói chuyện cũng thật sự kém, cứ nghĩ là thứ mình bán không phải vải vóc, mà là vàng bạc châu báu, hoặc là quần áo của đám phi tần, nương nương mặc trong cung, còn khinh thường bọn họ bán đồ này nọ.


"Ngươi nói, ngày hôm nay làm sao mà mưa được, xem bọn hắn gấp gáp chưa kìa." Người bán vải ngẩng lên đầu, vừa nhàn nhã nói, quét mắt qua mấy người đang chạy về nhà, khóe miệng còn cười khẩy.


Bùm bùm, thanh âm có chút chói tai, nước mưa lạnh lẽo trút hết lên người Ly Yên, nhưng nàng không có cảm giác nào, mưa lạnh này còn kém xa trong lòng nàng. Không bao lâu sau, cả người Ly Yên đều ướt sạch, đường cong trên người như ẩn như hiện, nhưng nàng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quản nữa, trong đầu óc nàng cứ quanh quẩn mấy câu mà Lăng Dạ Vũ nói, cùng ánh mắt lạnh nhạt khi đó của hắn...


"Ôi chao, ai, ôi nha, đổ mưa rồi." Khi người bán vải thấy từng hạt mưa trút lên đầu, cảm giác lạnh lẽo, lập tức ngẩng đầu nhìn trời, thấy nước mưa rơi trên mặt, bà ta mới phản ứng kịp, lập tức hô to.


"Đúng vậy, mau thu đồ đi." Người bán ô cũng hùa theo mà hô, nhưng lại đùa nghịch mấy chiếc ô của mình.


"Lão bản, ô này bao nhiêu tiền?"


"Lão bản ô này bán thế nào?"


"Lão bản, bán cho ta chiếc dù che mưa."


"Lão bản, ngươi cất bạc kỹ nha."


"Lão bản, bạc của ngươi đây, hôm nay trời mưa ghê thật."


Nhìn vẻ nhàn nhã của người bán ô, hơn nữa còn có không ít người chạy tới mua ô, hai tay thu bạc cũng không kịp, trong mắt bà bán vải hiện lên ghen tị, nắm chặt lấy một cây vải, làm cây vải vốn phẳng phiu trở nên nhăn nheo như da của một ông già, thật nhiều nếp nhăn.


Sự ghen ghét của người bán vài khiến mọi người cảm thấy một trận lạnh lẽo, cho rằng đây là do thời tiết thay đổi. Bà bán vải nhìn chằm chằm bà bán ô phía đối diện, thậm chí ngay cả vải của mình bị mưa làm ướt, cũng không biết thu


"Ôi chao, ai, ôi, cô nương, muốn mua vải hay không? Vải của ta là hàng thượng đẳng, là tự ta ngàn dặm xa xôi lấy từ Cung Dương quốc đấy, cô nương xem một chút đi?" Người bán vải đột nhiên thấy một cô nương thất hồn lạc phách đi trên đường, những người khác đều bận rộn trốn mưa, chạy về nhà, nàng lại nhàn nhã đi tới, chẳng qua vẻ mặt thật không thích hợp, hơn nữa bộ y phục của nàng ta không đơn giản, nhất định là tiểu thư của một hộ gia đình giàu có nào đó, phát tài rồi, khà khà.


Trong lòng phụ nhân bán vải như có hoa nở, nhìn vải vóc nhăn nheo trong tay, dùng sức vuốt vuốt, nhưng những nếp nhăn này vẫn cứ như thế, thấy vậy, bà ta buồn bực muốn chết, nhưng trong lòng vẫn reo hò, lại dùng lực vuốt vuốt.


“Roẹt …xoạc”


Chất lượng vải vốn không tốt, hơn nữa sau khi bị ngâm nước, còn để ở nhà quá lâu, dùng sức kéo một cái dĩ nhiên là bị rách rồi.


Nhìn đến đây, bà bán vải không nói gì, đánh vài thế tay, quay đầu đã không thấy bóng dáng cô nương thất thần kia đâu, lập tức xoay người, tìm kiếm khắp nơi, một lúc sau liền phát hiện cô nương kia chẳng qua là đi xa hơn một chút, nhìn mấy cuộn vải trong tay mình, không nghĩ ngợi gì thêm, ôm chúng vọt tới.


"Ôi chao, ai, ôi, cô nương, ngươi nhìn vải vóc của ta này." Bà ta chạy tới, đưa vải tới trước mặt Ly Yên, nhìn thấy khuôn mặt thất thần của Ly Yên, thấy vậy, bà ta cảm thấy cũng thật may mắn, trong lòng đã nghĩ ngợi người trước mặt chắc chắn là kẻ coi tiền như rác rồi.


Ly Yên một mạch đi thẳng đến nơi không có người, đi được một lát liền phát hiện hình như bên cạnh người càng nhiều hơn, đi trong dòng người không ngừng bị người ta xô đẩy, nhìn đám người phía trước, Ly Yên dứt khoát xoay người, đi về hướng ngược lại, nhưng vẫn bị người ta va vào, nhiều lần bị đụng đến đụng lui, ngược lại một chút phản ứng đều không có, cứ mặc bọn họ đẩy tới đẩy lui.


Ly Yên đi mãi đi mãi, chỉ cảm thấy người bên cạnh càng ngày càng ít, cũng an tĩnh lại rồi, tuy rằng vẫn còn âm thanh, chẳng qua bên tai nàng cũng chỉ là một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không rõ ràng.


Đột nhiên Ly Yên có cảm giác ai đó gọi cô nương, nàng không biết có phải kêu nàng hay không, cũng không biết người nọ kêu nàng có chuyện gì, nhưng nàng cũng không để ý đến, lập tức đi về phía trước.


Đi chưa được mấy bước, vẫn có cảm giác có người kêu nàng, sau đó đã bị kéo lại, đi cũng đi không được, đành phải quay đầu nhìn lại.


"Vũ?" Ly Yên cho rằng giữ nàng là Lăng Dạ Vũ, vì thế nhìn bà bán vải mà thất thần hô.


"Cô nương, người có mua vải không?" Bà ta mặc kệ lời Ly Yên nói..., cử lấy vải vóc trong tay cười hỏi, nước mưa xối trên vải tạo lên âm thanh ba ba, rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, bằng không tiền này coi như mất sạch, trộm gà không được còn mất nắm gạo, nói không chừng còn bị phong hàn, phải đi xem đại phu, tiêu tiền mua thuốc sắc nữa ấy chứ.


"Người xem xem, vải của ta là hàng thượng đẳng, cô nương đừng bỏ lỡ, nếu không phải trời mưa, ta cũng đã bán hết chúng rồi”.


"Cô nương, số vải này, người mua về cho tướng công may một bộ y phục, bảo đảm hắn rất cao hứng, ngài lại có thể đoạt lại sủng ái của hắn rồi." Người bán vải này trước kia cũng bị phu quân ghẻ lạnh, cũng thất hồn lạc phách như thế, nhìn bộ dạng của cô nương này, khẳng định cũng không khác mình, trong lòng đắc ý nghĩ, mình nhất định phải tóm lấy cô nương coi tiền như rác này, bằng không nếu nàng ta chết, cũng chẳng có ích gì cho xã hội, chẳng phải là đáng tiếc sao.


"Tướng công?", " cao hứng?" Ly Yên nghe thấy lời phụ nhân bán vải kia nói..., nhưng cũng chỉ nghe lọt vài chữ này, miệng lẩm bẩm nhớ kỹ.


Thanh âm tuy nhỏ, xen lẫn trong tiếng mưa rơi, vốn rất khó nghe ra, nhưng lỗ tai của bà bán vải cũng không phải bình thường, bình thường bà ta rất thích nghe người khác tán gẫu, nhất là những chuyện bí mật, những người đó đều khôn khéo cực kỳ, đều là nhỏ giọng bàn tán, bà ta vì muốn nghe những bí mật này, đã vất vả luyện công phu, mới luyện thành lỗ tai thần như bây giờ, cho dù âm thanh có nhỏ đi nữa, hay ở trong trường hợp ầm ĩ hơn nữa, bà vẫn có thể nghe rõ lời bọn họ cho dù nó có nhỏ đến đâu.


"Đúng vậy a, cô nương, chỉ cần người mua số vải này trở về, may một bộ y phục cho tướng công của người, đưa cho hắn, ta bảo đảm hắn sẽ hắn lại  sủng ái người." Bà chủ đem mấy cuộn vải đến trước mặt Ly Yên, thề son sắt cam đoan nói.


"Bao nhiêu tiền?" Ly Yên không có ý thức hỏi.


"Này nha, ngày hôm nay mưa rồi, nhìn cô nương đáng thương như vậy, mười lượng bạc là được rồi." Lão bản kia làm bộ như lòng dạ rộng rãi, thân mật nói.


"Mười hai?" Ly Yên nhẹ giọng lặp lại nói, không nghi ngờ gì, lẩm bẩm xong lấy một đĩnh bạc từ trong lồng ngực, cũng không nhìn, trực tiếp đưa tới.


"Cô nương." Bà chủ bán vải đang định nhận đĩnh bạc 50 lượng, đột nhiên có một bà lão già nua đi lại, chặn bà chủ bán vải.


Một tay cầm chiếc ô màu vàng, tay kia thì ngăn cản Ly Yên đưa bạc, y phục bình dân, trên đầu cài dùng một chiếc trâm cố định tất cả tóc đã bạc thành một búi đơn giản, hơi khom lưng, khuôn mặt rất hòa ái.


"Lão thái bà, ngươi làm gì vậy, để yên ta làm việc." Phụ nhân bán vải thấy người tới là một bà lão tay trói gà không chặt, run run rẩy rẩy đi lại quấy rầy việc buôn bán của mình, liền tức giận nói.


"Số vải này của ngươi một lượng bạc cũng không đáng." Vị lão nhân kia nói thẳng, nói xong liền lôi Ly Yên qua một bên, phụ nhân bán vải còn muốn đuổi theo, định đẩy bà lão ra, tiếp tục cầm vải bán cho Ly Yên, nhưng người xung quanh đang nhìn bà ta, nhất là chỗ bán ô bên kia, tụ tập rất nhiều người đang nhìn, nên đành ôm đống vải trở về quầy hàng của mình, trừng mắt bà lão kia mấy lần, cam chịu bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà.


"Cô nương, cái kia cuộn vải căn bản không đáng giá mười lượng bạc, làm sao ngươi lại đưa cho nàng ta nhiều bạc như thế?" Vị lão nhân kia kéo Ly Yên đi qua một bên, chiếc ô trong tay vừa vặn che hai người, may là hai người bọn họ cũng không lớn lắm, cho nên không bị nước mưa đổ vào.