Chương c37: Nàng chính là thái tử phi

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

  "Thế nào chuyện này lại không liên quan đến ta? Nàng là ..." Kỳ Doãn nhất thời kích động, thiếu chút nữa nói chuyện đó ra ngoài.


Khóe miệng nâng lên một nụ cười, Ly Yên tiếp tục truy vấn: "Nàng là? Nàng là cái gì?"


"Nàng không thể gả, phải gả cũng chỉ có thể gả cho ta." Giọng điệu Kỳ Doãn cứng rắn, nhất thời một hồi tiếng hút khí.


Hạ Uyển Di cắn chặt răng, giấu ở dưới đôi mắt là tràn đầy ghen ghét, tiện nhân này, nàng ta không có chết.


"Tại sao?" Nói lời này không phải là Ly Yên, mà là Thượng Quan Thi Vũ, trong mắt nàng mang theo chất vấn, cùng đau đớn được che giấu hoàn mỹ, giọng nói hơi khinh thường, cười như không cười nhìn hắn.


Hai mắt trở nên đỏ bừng, rõ ràng có tia máu, Kỳ Doãn đè nén cảm xúc khổ sở của mình, mím chặt môi nhìn nàng, không cách nào phản bác.


Nàng nói đúng, tại sao hắn lại thành hôn cùng nàng.


"Chỉ bằng ngươi là người của thái tử." Hạ Uyển Di bỗng nhiên đứng lên, lên tiếng không suy nghĩ.


Mấy người ngồi ở đại điện cũng chỉ là mắt lạnh nhìn khuynh hướng tiến triển của tình hình.


"Hả? Cái này là thế nào?" Ly Yên tỏ vẻ nghi ngờ chen vào một câu.


"Bởi vì nàng chính là thái tử phi Thượng Quan Thi Vũ." Ngước đầu kiên định nói, trong lòng Hạ Uyển Di cười lạnh, hừ, ta liền để cho ngươi thân bại danh liệt.


Kỳ Doãn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng, nhưng nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ.


Mấy người ngồi đó cũng đã không thể bình tĩnh, một mảnh xôn xao. Thượng Quan Thi Vũ ngưng mắt, lựa chọn trầm mặc, nàng biết Huyết Hồ sẽ không hại nàng.


Diệp Thừa Tầm khó có thể tin mở to mắt, hắn chỉ biết nàng gọi Thi Vũ, nhưng không biết tên đầy đủ của nàng là Thượng Quan Thi Vũ, thì ra nàng chính là Thái tử phi.


Bỗng dưng, trong mắt một hồi trầm xuống.


"Thái tử phi? Không phải là bị Hạ trắc phi ngươi hại chết sao?" Ly Yên giả bộ không hiểu ra sao, làm như vô tội bật thốt lên.


Hạ Uyển Di hừ lạnh một tiếng, "Căn bản là lời đồn đại, thái tử phi hồng hạnh xuất tường, đặc biệt bày ra bố cục giả chết, vu oan bản phi, lấy tội danh khác che giấu, thực tế chính là vì nàng ta cùng với bằng hữu lâu năm bỏ trốn."


Chữ nào cũng là châu ngọc, lời nói sắc bén, không một từ đối với Thượng Quan Thi Vũ có lợi.


Nghe vậy, Ly Yên cười khẽ, "Vậy ngươi làm sao có thể chứng minh nàng chính là Thái tử phi?"


"Rất đơn giản, lấy xuống khăn che mặt là được." Hạ Uyển Di nói, Kỳ Doãn ở một bên nắm cổ tay của nàng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đủ rồi."


Hạ Uyển Di nhịn đau, ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích hướng tới Thượng Quan Thi Vũ: "Như thế nào, ngươi dám không?"


"Đã như vậy, không bằng vị cô nương này lấy xuống khăn che mặt chứng minh sự trong sạch." Ly Yên cười yếu ớt nhìn Thượng Quan Thi Vũ.


Thượng Quan Thi Vũ trong mắt có chút do dự, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.


Trước mắt bao người, êm ái đặt tay lên lụa mỏng, một khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt hiện ra trước mắt mọi người.


Hạ Uyển Di sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Kỳ Doãn kinh ngạc, tại sao có thể như vậy? Làm sao hắn lại nhận lầm Thi Vũ đây?


Một khắc kia, Diệp Thừa Tầm nhìn thấy khuôn mặt của nàng, hơi kinh ngạc, ngay sau đó cũng trở lại bình thường. Dù sao vị Vương phi kia không đơn giản, giúp nàng thay đổi dung mạo cũng không nhất định.


Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Thượng Quan Thi Vũ hoảng hốt nhớ tới, trước khi vào hoàng cung, Ly Yên đã từng dán gì đó lên mặt của nàng, mỹ danh là muốn hóa trang, thời điểm đó nàng còn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đã mang khăn che mặt, vì sao còn phải hóa trang? Nay coi như đã hiểu.


"Thì ra là bộ dáng thái tử phi như vậy a~? Xem ra ánh mắt thái tử thật đúng là đặc biệt!" Ly Yên chế nhạo nói, tỏ vẻ như là nàng đã đoán trước được.


"Nếu vị cô nương này không phải Thái tử phi, như vậy thì chuyện tứ hôn trẫm có thể đồng ý." Trầm mặc đã lâu, Lăng Dạ Trần chậm rãi mở miệng.


"Dân nữ không đồng ý." Thượng Quan Thi Vũ cự tuyệt.


Thấy tình cảnh này, vẻ mặt âm trầm của Kỳ Doãn từ từ rút đi, hơi nở nụ cười, xem ra, trong lòng Thi Vũ vẫn là có hắn. Hắn khẳng định người này chính là Thi Vũ, mặc dù không biết nguyên nhân dung mạo của nàng lại cải biến, nhưng cảm giác này tuyệt đối không sai.


"Cô nương cần phải hiểu được, lấy tướng mạo của ngươi, có thể làm đương gia chủ mẫu Diệp gia, đây chính là ý nghĩ hoang đường, hôm nay khó có được hoàng thượng vì ngươi tứ hôn, ngươi vì sao không đồng ý? Huống chi, tài nghệ Mộc tiểu thư cũng chưa chắc có thể thắng được Lâm tiểu thư."


Con ngươi Thái hậu hơi lộ ra một chút khinh thường, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nghe thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.


Ly Yên cười khẽ một tiếng, thanh thúy như tiếng chuông động lòng người:


"Đã như vậy, trước so tài rồi nói sau."


"Nếu là Mộc tiểu thư không thể thắng được ta ..., thì như thế nào?" Lâm Thanh Hàm thấy mình đã an toàn, gan lại lớn lên.


Chứa đựng một tia giễu cợt, Ly Yên khẽ mở đôi môi đỏ mọng:


"Vậy ngươi muốn như thế nào?"


"Không thể cùng Vương Gia thành thân." Lâm Thanh Hàm gằn từng chữ nói.


"Vì sao không thể? Bổn vương muốn thành hôn liền thành hôn, không tới phiên ngươi quyết định." Không chờ Ly Yên lên tiếng, Lăng Dạ Vũ đã lạnh lùng nói.


Lâm Thanh Hàm trong mắt một mảnh sương mù, khuôn mặt mềm mại nhất thời trở nên uất ức, "Vương Gia sao có thể nói như vậy? Thần nữ cũng chỉ là vì tốt cho ngài a, vương phi nếu là không có một tài nghệ gì, sao có thể được kính phục?"


Dáng vẻ kệch cỡm khiến Lăng Dạ Vũ không khỏi cau mày, một hồi chán ghét, chỉ có Tiểu Yên là tốt, chân thật không điệu bộ.


"Ta đồng ý với ngươi." Ly Yên nhàn nhạt lên tiếng, mi gian hiện lên cao quý tự tin, bất luận kẻ nào cũng không có được.


"Vậy không biết, Mộc tiểu thư muốn biểu diễn cái gì?" Thái hậu tỏ vẻ hòa ái nhẹ giọng hỏi.


"Cầm kỳ thư họa, lấy cầm làm đầu, không bằng liền cầm đi!" Lâm Thanh Hàm lên tiếng thay Ly Yên đáp, nàng có tìm hiểu qua, vô luận nàng ở phủ Thừa Tướng hay là bên trong vương phủ, đều chưa từng chạm qua cầm, trên người hàng năm chỉ có một cây ngọc tiêu, đoán chừng là nàng không hiểu cầm.


"Vậy nếu từ chối thì thật bất kính." Cười nhạt, Ly Yên nói.


Ánh mắt Lăng Dạ Vũ chưa bao giờ rời nàng, mang theo cảm tình không muốn xa rời cùng yêu say đắm, không có một tia lo lắng, hắn vẫn tin tưởng nàng, nàng không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc.


"Được, thượng cầm." Lăng Dạ Trần giơ tay lên ra lệnh.


Bước nhẹ đi tới trước huyền cầm, Ly Yên gảy nhẹ dây đàn, âm điệu thanh thúy vang lên, thở dài nói: "Quả nhiên là hảo cầm."



Khuôn mặt Lâm Thanh Hàm lộ vẻ châm chọc nhìn nàng, muốn đàn cũng nhanh đàn, làm bộ làm gì?


Ly Yên nhẹ giọng cười một tiếng, cúi đầu lưu loát gảy đàn, mâm ngọc bỗng nảy hạt châu (大珠小珠落玉盘) (*), môi đỏ mọng khẽ mở hát lên:


(*) Mâm ngọc bỗng nảy hạt châu: Thành ngữ dùng để khen tặng người khác, ý nói sự tốt đẹp bỗng nhiên nảy sinh.


Đã sớm mất nhau chàng lại không chịu quên đi


Lúc ban đầu đẹp nhất, con tim cùng nhịp đập


Đôi mắt mỉn cười của chàng như đom đóm trong mơ


Chàng yêu ta rất nhiều


Đáng tiếc, dòng sông thời gian đã chia cách hai ta


Khi xa cách thì bóng dáng cũng dần phai nhạt


Lời hứa hẹn của chàng đều biến thành ảo mộng


Càng phồn hoa càng cô đơn lạnh lẽo


Cho đến ngàn năm sau hắn hôn lấy tay ta


Trong bóng đêm vành tai mái tóc chạm vào nhau


Đồng dạng ôn nhu cùng lưu luyến không rời


Lúc quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt của chàng


Đã sớm mất nhau chàng lại ko chịu quên đi


Lúc ban đầu đẹp nhất, tim cùng nhịp đập


Đôi mắt mỉn cười của chàng như đom đóm trong mơ


Chàng yêu ta rất nhiều


Đáng tiếc, dòng sông thời gian đã chia cách hai ta


Khi xa cách thì bóng dáng cũng dẫn phai nhạt


Lời hứa hẹn của chàng đều biến thành ảo mộng


Càng phồn hoa càng cô đơn lạnh lẽo


Cho đến ngàn năm sau chàng hôn lấy tay ta


Trong bóng đêm vành tai mái tóc chạm vào nhau


Đồng dạng ôn nhu cùng lưu luyến không rời


Lúc quay đầu ta lại thấy đôi mắt của chàng


Trong giấc mộng ta cùng chàng tái ngộ


Tình yêu quyện hoà vào hư không huyền ảo


Ánh mắt dịu dàng lưu luyến mãi không rời


Khi tỉnh mộng xin chàng hãy quên ta


Có kiếp sau đừng lướt qua( bỏ lỡ) nhau lần nữa


(Cám ơn ss MiuLinh đã giúp Au edit khúc này)


Tiếng đàn như oán như mộ, như khóc như tố, như thấy một câu chuyện tình yêu thê mỹ của thiếu nữ, người người nghe như si như say, dần dần đắm chìm trong thế giới đó, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.


Chỉ người có định lực cùng ý chí vững vàng mới phát hiện ra đầu mối, mỹ diệu trong âm luật hình như có một âm thanh mê hoặc, Mê Huyễn mọi người, để họ đắm chìm trong cảm động, không muốn thoát ra.


Liễm liễm con mắt, Lăng Dạ Vũ than thở một tiếng, thiếu chút nữa hãm sâu trong đó, Tiểu Yên quả nhiên lợi hại.


Thượng Quan Thi Vũ hung hăng liếc mắt, Huyết Hồ này, thế nhưng dùng thuật thôi miên, đây coi như là ăn gian chứ?


Ly Yên nhàn nhạt nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng cười thầm, nếu là nàng không dùng thôi miên, sao có thể thắng? Thành tựu đánh đàn của nàng coi như là cao, nhưng lại chưa từng trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm, đương nhiên đánh đàn cũng không chứa nhiều tình cảm, vậy thì làm sao có thể cảm động những người này, cho nên, chỉ có thôi miên, khống chế tư tưởng của bọn họ.


Bỗng dưng, tiếng đàn ngưng lại, mọi người mới dần dần phục hồi tinh thần.


"Hảo hảo hảo, có thể nói là thủ khúc đệ nhất thiên hạ, tài nghệ Mộc tiểu thư thật là cao."


Lăng Dạ Trần hài lòng gật đầu một cái, vỗ tay nói, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Ly Yên, nữ tử này không đơn giản, có thể giúp Vũ cũng không nhất định.


Cung Y Lâm hơi rung động, thiên hạ thật ít nữ tử như thế, một thân Quang Hoa vì ai mà nở rộ?


Lăng Dạ Vũ lần nữa ngâm mình trong bình dấm chua, hắn cực kỳ khó chịu, đối với ánh mắt của Cung Y Lâm hết sức khó chịu.


Lâm Thanh Hàm một trận lửa ghen, tại sao tài đánh đàn của nàng ta cao như thế? Nàng không cam lòng, không cam lòng.


"Không ngờ thiên hạ còn có kỳ nữ như thế."


Một âm thanh đột ngột vang lên, bóng dáng màu trắng chợt xuất hiện ở trước mặt mọi người.


Sợi tóc ngân bạch được buộc lên, trên bạch y thêu lá trúc cao nhã, không dính một hạt bụi, con mắt hữu thần, ngũ quan điêu khắc như thiên công hoàn mỹ, tìm không ra một tia tỳ vết nào, đứng nghiêm ở đó, không dính khói bụi trần gian, giống như Thần Đế (Thần tiên).


"Gặp qua Nguyệt Đế, tại hạ nghe được Thiên Lại Chi Âm (*), không tự chủ bị hấp dẫn, không mời mà tới xin hãy tha lỗi." Rõ ràng là lời nói khiêm tốn, hắn nói ra cũng chỉ có cảm giác lạnh nhạt.


(*) Thiên Lại Chi Âm: Hiểu đơn giản là âm thanh tự nhiên chỉ trên trời mới có.