Chương c42

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ly Yên bĩu bĩu môi, cố gắng khuyên nhủ: "Ngươi là muội muội của Thượng Quan Dương, ta có thể thấy được hắn rất yêu thương ngươi, nếu ngươi trở thành người của Thượng Quan gia tộc, tất nhiên sẽ không có ai dám ăn hiếp ngươi, hơn nữa có thêm một người thân, càng nhiều càng tốt mà!"


Thượng Quan Thi Vũ nhìn nàng một lúc, nhíu mày, "Rốt cuộc hắn tốt cái quái gì với ngươi?"


"Không có, chỉ là ta thấy hắn khẩn trương như thế, nên giúp hắn một lần, hơn nữa ta cũng vì có ý tốt, có người trong gia đình thương yêu ngươi, ta cũng thấy an tâm hơn."


Nghe vậy,  Thượng Quan Thi Vũ rơi vào trầm tư, có chút do dự.


Ly Yên thở dài một tiếng, nói: "Ngươi nếu quyết định rồi thì nói với ta một tiếng, suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi đồng ý trở về, ta sẽ đi Quan Bảo cùng ngươi".


Thượng Quan Thi Vũ ngước mắt lên, gật gật đầu.


Ly Yên duỗi thắt lưng một cái, mệt mỏi đi ra ngoài, trở lại khuê phòng của mình.


Chưa đến cạnh giường, lại phát hiện có một người đang đưa lưng nằm trên đó, hô hấp bình ổn đang ngủ say.


Ly Yên đi qua, kéo chăn ra, thấy Lăng Dạ Vũ còn đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn nàng.


"Ngươi ở đây làm gì?" Ly Yên đen mặt nói.


"Chờ nàng! Đương nhiên là ngủ cùng nàng rồi." Lăng Dạ Vũ bỗng dưng tà mị cười, nói giống như đó là chuyện đương nhiên.


Ly Yên kinh ngạc nhìn hắn, "Cô nam quả nữ, cùng nhau ngủ cái gì?".


"Cái gì mà cô nam quả nữ? Chúng ta là phu thê mà!" Khóe miệng cười cười, Lăng Dạ Vũ đá lông nheo nói.


Ly Yên nhếch nhếch môi, thật đúng là yêu nghiệt mà!: "Chúng ta còn chưa có thành thân đâu!"


"Rất nhanh sẽ thành thân, chúng ta cùng nhau ngủ, buồn ngủ quá!" Lăng Dạ Vũ giả vờ buồn ngủ mà trưng ra bộ mặt đáng thương nói.


"Ngủ cái gì mà ngủ. Ngươi buồn ngủ thì về phủ của ngươi mà ngủ." Ly Yên không thể nhịn được nữa, giận dữ thét lên.


Lăng Dạ Vũ ôm chăn vô lại nói: "Nhưng mà giường của nàng thật mềm, ta không muốn đi."


Ly Yên bất đắc dĩ ôm trán, nói: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"


"Nàng ngủ cùng ta nhé!" Lăng Dạ Vũ nhoẻn miệng cười, như phù dung nở rộ, thật lóa mắt.


"Không được." Vừa dứt lời, Ly Yên thấy sắc mặt của Lăng Dạ Vũ dần dần trắng bệch, thân mình run run, hình như có cái gì đó không đúng lắm.


Tại sao lại phát tác trước thời hạn thế này, đáng chết, trong lòng Lăng Dạ Vũ thầm mắng.


Ly Yên nhíu mày, trong mắt hiện lên quan tâm, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"


Lăng Dạ Vũ khó khăn cười, nói: "Không có gì, ta trở vương phủ đây".


Nói xong, bước chân của hắn có chút khó khăn đi ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, sợ bị Ly Yên phát hiện.


Cảm giác được trên hắn người từng trận hàn khí phát ra, Ly Yên giống như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng kéo tay hắn qua bắt mạch, mà Lăng Dạ Vũ lại không kịp phản ứng lại.


Ly Yên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi, ngươi bị hạ độc? Là ai hạ?"


"Không có gì! Chỉ là chút độc vặt vãnh mà thôi." Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng cười, vân đạm phong khinh nói, lại đem vấn đề "Ai hạ độc" này đánh trống lảng.


"Chỉ là chút độc vặt vãnh? Đây chính là "Không độc" thất truyền đã lâu trên giang hồ, ta đã từng thấy trong sách thuốc, cái gọi là "Không độc", chính là không có thuốc nào chữa được nó cả." Ly yên tức giận thở phì phò, trong mắt có chút âm ẩm.


Độc nào cũng đều có giải dược, chẳng qua là phải biết bào chế phương thuốc, sở dĩ nói nó không thể giải được, là bởi vì rất khó bào chế, cần rất nhiều loại thuốc hợp thành, nếu muốn giải dược, nhất định phải đúng thuốc đúng bệnh, cho nên đến nay chưa từng có ai bào chế ra được giải dược, vì vậy mới gọi nó là "Không độc".


Lăng Dạ Vũ nghĩ muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng lại nghĩ đến hàn khí trên người rất lạnh, không nên đến gần nàng, con ngươi màu đen hiện lên vẻ đau lòng: "Nàng đừng khóc, ta không sao, thật sự ta không bị làm sao cả."


"Ai khóc? Ta không có khóc." Ly Yên mạnh miệng nói, trong lòng cảm thấy chua xót, vì hắn mà cảm thấy đau lòng.


Xem mạch của hắn, hẳn là bị hạ từ khi còn nhỏ, hàng tháng đều sẽ phát tác một lần, hơn nữa lần sau còn thống khổ hơn lần trước, hoặc lạnh lẽo như hàn băng hoặc nóng như lửa đốt, không có giải dược, chỉ có thể dựa sự kiên trì mà sống tiếp. Nhiều năm như vậy, nhưng hắn đều có thể chịu đựng được, nếu là người bình thường, thì đã tự sát để thoát khỏi sự đau đớn giày vò từ lâu rồi.


Nhìn hắn cố gắng chịu sự tra tấn của độc, nàng rất muốn giúp hắn, nhưng mà giải dược, chỉ người hạ độc mới có, nàng không có phương pháp bào chế độc dược, vì vậy không có cách nào giải độc được.


Môi Lăng Dạ Vũ càng trở nên trắng bệch, hắn cười nói: "Ừ, nàng không có khóc, mau ngủ đi! Ta trở về vương phủ."


Bước chân còn chưa kịp nâng lên, liền bị Ly Yên gọi lại: "Đợi một chút, ngươi không phải nói giường của ta rất êm sao? Ở lại đi!"


Mặt của Ly Yên có chút ngượng ngùng, nhưng nàng cũng chẳng quản nhiều như vậy mà cứ tự nhiên mà gọi hắn lại.


Lăng Dạ Vũ ngạc nhiên nhìn nàng, thật sự không dám tin.


"Muộn rồi, ngủ đi!" Ly Yên lặng lẽ giấu sự bối rối trong mắt, thản nhiên nói.


Lăng Dạ Vũ vui mừng, đau đớn trên người liền bị vui sướng át đi, hắn đi đến trên giường, đem chăn để ở trên đất, nói: "Ta ngủ ở dưới! Nàng ngủ trên giường."


"Vì sao?" Ly Yên nghi hoặc nói.


"Hàn khí trên người ta quá nặng, không thể lại gần nàng." Mắt Lăng Dạ Vũ có chút buồn bã, lông mày nhíu lại.


Ly yên sững sờ, rồi sau đó quát, "Ngươi ngủ trên giường đi."


Vừa nói vừa kéo hắn lên giường, nhưng khi tay chạm vào người hắn, nàng cảm thấy như vừa đụng vào một núi băng, rét lạnh thấu xương, nàng lập tức ngây người, lập tức cầm lấy tay hắn, kéo hắn đi đến trên giường.


"Tiểu Yên." Môi Lăng Dạ Vũ khẽ động, nhẹ giọng hô.


Ly Yên ngắt lời hắn, nói: "Không cho ngươi nói nhiều, để cho ta ngủ."


Nói xong, ấn hắn nằm xuống giường, bản thân cũng nằm ở bên cạnh hắn, đắp chăn cho hắn, tay cứ nắm chặt lấy tay hắn, truyền ấm áp cho hắn.


Lăng Dạ Vũ cười, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, sưởi ấm trái tim của hắn, dường như cảm giác lạnh như băng không còn tồn tại.


Bên trong phủ thái tử Cung Dương quốc, Hạ Uyển nhìn viên thuốc trong tay, trong đầu nhớ lại lời nói của Lưu Ly công tử, hạ quyết tâm, thuốc này chỉ cần hấp cách thủy lên rồi cho Kỳ Doãn uống, hít sâu một hơi, liền bưng nó đến thư phòng của Kỳ Doãn.


Thấy Hạ Uyển Di, Kỳ Doãn cũng chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu một chút, rồi lại vùi đầu tiếp tục xử lý công vụ.


"Thái tử, nô tỳ nấu chút canh bổ cho người, nhân lúc còn nóng uống đi!" Con ngươi của Hạ Uyển Di lóe sáng, dịu dàng nói.


"Để xuống đi! Ngươi có thể đi ra ngoài." Kỳ Doãn hờ hững nói.


"Thái tử, canh phải uống lúc còn nóng mới tốt, chờ ngài uống xong nô tì sẽ đi." Trong lòng có chút thấp thỏm, khóe miệng cố gẳng nở nụ cười, Hạ Uyển Di nói.


Kỳ Doãn cảm thấy có chút phiền phức, nhưng vẫn bưng chén canh uống, tận mắt thấy hắn uống, Hạ Uyển Di mừng thầm.


"Ngươi có thể đi ra ngoài được rồi?" Kỳ Doãn nhìn nàng, hắn sẽ không ngờ tới Hạ Uyển Di sẽ hạ độc hắn, bởi vì nàng yêu hắn sâu sắc như thế, làm sao có thể hạ độc hại hắn chứ.


Hạ Uyển Di khẩn trương quan sát phản ứng của hắn, không khỏi hỏi: "Thái tử, người có cảm giác gì không?"


Kỳ Doãn khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì, lại thấy hoa mắt choáng váng, trước mặt bỗng tối sầm, liền ngất đi.


"Thái tử? Thái tử?" Hạ Uyển Di thấy thế, thử kêu vài tiếng.


Thấy hắn không có phản ứng, trong lòng Hạ Uyển Di vui vẻ, vất vả đem hắn đỡ lên giường.


Một đêm này, ánh trăng hết sức xinh đẹp, trong phòng cảnh xuân vô hạn, tiếng thở dốc vang lên khắp nơi.


Lời của tác giả:      


Kỳ Doãn không trong sạch rồi, đừng cắn ta, ngàn vạn lần đừng cắn ta, đều là sai lầm của hắn mà thôi.