Chương c73: Cướp Hậu 2. Gia tộc Thượng Quan ????

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 10 tháng trước

.

"Kì Hoàng làm cái gì vậy? Không sợ các gia tộc khác cùng công kích sao?" Ly Yên cười trêu tức, lời nói sâu kín truyền vào tai Kì Doãn.


Kì Doãn nghe vậy, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia tàn nhẫn, nữ tử này lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của hắn, bất quá nàng nói cũng đúng, quả thật hắn đã quên nay Thi Vũ không còn là cô nhi như lúc trước, mà là thiếu chủ Thượng Quan Bảo.


Cho dù như thế hắn cũng không sợ, bởi vì, hắn không chỉ có quân đội mà sau lưng còn có người giúp hắn.


"Bọn họ đoạt hoàng hậu của trẫm, trẫm tới tìm hoàng hậu của mình thì có gì sai?" Kì Doãn hé bạc môi, phản bác.


Ly Yên liếc mắt nhìn hắn, chợt cười đến run rẩy cả người, Lăng Dạ Vũ ôm hông nàng, trầm mê trong nụ cười của nàng. (mèo: Vũ ca dại gái)


"Hoàng hậu? Nghe nói, lúc Kì hoàng còn làm thái tử, thái tử phi đã sớm bệnh chết, nay tại sao nói đến hoàng hậu?"


Kì Doãn hừ một tiếng, nói như đúng rồi: "Lúc trước thái tử phi chỉ là ngất xỉu, tất cả đều là Diệp thiếu chủ vì đoạt thái tử phi của trẫm mà bố trí bẫy."


Nói xong còn giận giữ trừng mắt Diệp Thừa Tầm, tựa hồ hắn chính là người bị hại.


Đội quân phía sau cũng uất giận, thì ra hoàng thượng bọn họ không phải đi cướp thê tử người ta, này vốn là Thái tử phi a! Một khi đã như vậy, nên đoạt lại Thái tử phi mới đúng.


Thấy vậy, sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ trầm xuống, hận không thể rút kiếm giết hết Kì Doãn, đồ tiểu nhân nói dóc.


"Nghịch tử, ngươi lại dám....." Diệp Minh chỉ vào Diệp Thừa Tầm, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


"Cha, người đừng nghe hắn nói bậy, rõ ràng là hắn hại Thi Vũ nên nàng mới rời hắn đi." Diệp Thừa Tầm giải thích, không chỉ cho Diệp Minh nghe, còn là cố ý nhắc nhở Kì Doãn là chính hắn buông tha cho Thi Vũ trước.


"Lúc trước ngươi nói thả ta đi, vì sao bây giờ còn muốn bắt buộc ta?"  Thượng Quan Thi Vũ ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Kì Doãn, dùng giọng điệu chất vấn nói.


Ánh mắt này làm tim Kì Doãn đau đớn, hắn không muốn bức nàng, nhưng nếu không làm như vậy, nàng vĩnh viễn thuộc về người khác.


"Thi Vũ, ta..... Ta chưa từng bắt buộc nàng, ta chỉ hi vọng nàng có thể trở về cùng ta." Nhìn Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng đối mặt hắn, Kì Doãn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng rất khó chịu, bọn họ đã từng rất hạnh phúc. Ngữ khí Kì Doãn trở nên dịu dàng một tí, mang theo nhàn nhạt ưu thương.


"Ngươi như thế là không bắt buộc ta?" Thượng Quan Thi Vũ vươn tay chỉ vào quân đội phía sau hắn, lạnh lùng nói.


"Không có, ta chỉ muốn nàng trở về cùng ta, trở về làm hoàng hậu của ta, được không?" Trong mắt Kì Doãn mang theo mong chờ, nhìn bóng dáng Thượng Quan Thi Vũ.


"Kì Hoàng, ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng đem quân đội của ngươi trở về, Thi Vũ sẽ không trở về với ngươi." Ly Yên lạnh lùng nhìn Kì Doãn. Lúc trước hắn dám đối xử như thế với Thi Vũ, bây giờ lại phá hư hạnh phúc mà vất vả lắm Thi Vũ mới có được. Tỷ muội tốt của nàng đã chịu khổ quá nhiều, có nàng ở đây, nàng sẽ không để bất luận kẻ nào phá hủy hạnh phúc của Thi Vũ.


"Trẫm chỉ là đi tìm hoàng hậu của mình, không quan hệ gì tới ngươi, trẫm khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi." Kì Doãn nhìn Ly Yên đầy giận dữ. Nữ tử này ba lần bốn lượt khiêu khích hắn, nàng ta thật sự nghĩ hắn sợ nàng sao?


Trước kia hắn chỉ là thái tử, nhưng bây giờ hắn đã là hoàng thượng Kì Tinh quốc, huống hồ còn có người đứng phía sau âm thầm chống đỡ, hắn không tin hắn không thể làm gì được nàng.


Lăng Dạ Vũ đứng bên cạnh Ly Yên nhìn thấy sự dao động trong mắt Kì Doãn, hắn lạnh lùng nhìn Kì Doãn. Kì Doãn cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh Ly Yên, lòng không nhịn được run lên, cảm giác giống như mình chính là con mồi đứng trong bóng tối bị rình rập.


Xem ra hắn quá đắc ý rồi, ngồi trên ngôi vị hoàng đế nên càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, ngay cả tiểu Yên cũng dám đánh chủ ý.


Kì Doãn tỉnh ngộ, nhớ tới  mục đích hắn tới chỗ này. Quay lại nhìn hai người đang đứng chung một chỗ, vô cùng chói mắt, mà ngay trong lòng hắn cũng cảm thấy bọn họ thật sự rất xứng đôi. Đá đi ý nghĩ trong lòng, Kì Doãn tiếp tục thúc dục Thượng Quan Thi Vũ và Diệp Thừa Tầm: "Diệp Thừa Tầm, trẫm hỏi lại ngươi lần cuối cùng, ngươi có thả hoàng hậu của trẫm hay không?"


"Nơi này vốn không có hoàng hậu của ngươi, tại sao lại nói thả hay không thả?" Diệp Thừa Tầm trực tiếp trả lời, trong lòng đã cảm nhận được động tác kế tiếp của Kì Doãn.


"Tầm nhi....." Nhìn Kì Doãn vận sức chờ phát động, còn có quân đội đông nghìn nghịt phía sau hắn, trong lòng Diệp Minh run rẩy càng ngày càng kịch liệt, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Về phần Ly Yên đã bị hắn quăng ra sau đầu, đối với việc Ly Yên  dám mang theo Lăng Dạ Vũ tới chỗ này, hắn một chút cũng không để ý.


"Một khi đã như vậy, trẫm cũng không nói nhiều với các ngươi nữa." Trong mắt Kì Doãn mang theo lửa giận ngút trời, nhìn hai người kia, lãnh liệt nói: "Chúng quân nghe lệnh, Diệp gia bảo Diệp Thừa Tầm cướp đoạt hoàng hậu của trẫm, đem nhốt ở trong bảo không cho trở về, trẫm mệnh lệnh các ngươi mang hoàng hậu trở về một cách bình yên vô sự, đoạt lại mặt mũi cho Kì Tinh quốc chúng ta."


"Đoạt lại hoàng hậu... Đoạt lại mặt mũi... Đoạt lại hoàng hậu... Đoạt lại mặt mũi..... " Binh lính phía sau trăm miệng một lời hô lên, trường mâu trong tay chỉnh tề vung lên, khí thế to lớn.


Thượng Quan Thi Vũ và Diệp Thừa Tầm gắt gao nắm tay nhau, nhìn Kì Doãn chậm rãi hạ lệnh, thân hình vững vàng như trước, bất vi sở động.


Bọn họ tin tưởng Ly Yên, đồng thời bọn họ cũng không phải người chỉ biết trốn tránh, chỉ cần có nhau, cho dù là núi đao biển lửa bọn họ cũng không sợ.


Ly Yên và Lăng Dạ Vũ lẳng lặng nhìn Kì Doãn hạ lệnh, nhưng không có động tác khác. Kì Doãn nãy giờ vẫn để ý Ly Yên, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nữ nhân này lúc nào cũng phá hư chuyện của hắn, sao lần này lại thờ ơ? Nhưng mà quân đội phía sau đang hò hét ầm ĩ, dần dần gạt đi lo lắng trong lòng hắn, tin tưởng chiến thắng là điều tất nhiên.


"Chậm đã." Khi quân đội của Kì Doãn đang muốn tiến lên phía trước, thì một âm thanh hùng hậu truyền tới, mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng.


Kì Doãn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn lãng ôm vai một nữ tử mang khăn che mặt tiến lại đây.


"Kì Hoàng, ngươi chắc chắn muốn tấn công Diệp gia bảo sao?" Buông người trong lòng ra, Thượng Quan Dương đứng vững thân hỉnh, nhìn  Kì Doãn, giọng điệu mang theo áp lực không thể bỏ qua.


Thượng Quan Dương thấy Mộc Vi Ngưng lo lắng cho Ly Yên, đồng thời chính mình cũng rất lo lắng cho Thượng Quan Thi Vũ, sau khi thông báo cho người của Thượng Quan gia tộc liền mang theo Mộc Vi Ngưng chạy tới đây.


"Ca." Thượng Quan Thi Vũ thấy Thượng Quan Dương, nhịn không được hô to, trên mặt nở nụ cười thản nhiên. Diệp Thừa Tầm nắm tay Thượng Quan Thi Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng thêm an tâm.


Diệp Minh thấy Thượng Quan Dương, tâm treo cao rốt cục cũng thả xuống. Có Thượng Quan Dương ở đây, Thượng Quan gia tộc chắc chắn sẽ chạy tới, Diệp gia bảo của hắn coi như được bảo vệ.


"Muội muội, muội yên tâm, có ca ca ở đây, truyệt đối sẽ không để hắn mang muội đi." Thượng Quan Dương trong mắt mang theo sủng nịch, khóe miệng giương lên có thể thấy được độ cong.


Trong lòng Thượng Quan Thi Vũ giống như có giòng nước ấm chảy qua, cười đáp lại.


"Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?" Ly Yên đi đến bên cạnh Mộc Vi Ngưng, nhìn nàng nói. Trong lòng cũng yên ổn lại, có Thượng Quan Dương ở đây, chắc chắn Kì Doãn không dám lộn xộn.


"Ta lo lắng cho muội, liền cùng hắn tới đây."


"Ừ, muội không sao."


......


Tay Kì Doãn gắt gao nắm chặt, nhìn Thượng Quan Dương, ra một quyết định. Thượng Quan gia tộc chắc chắn không thể tới nhanh như vậy, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng.


"Chúng quân nghe lệnh, tiến đánh Diệp gia bảo, đoạt lại hoàng hậu." Kì Doãn vung kiếm trong tay, thanh âm trầm ổn hét lớn.


"Đoạt lại hoàng hậu." Miệng hô, binh lính sau lưng Kì Doãn vọt lên.


Ly Yên  tức giận mắng một câu: "Đáng chết." Liền cùng mấy người cầm vũ khí nghênh đón.


Mộc Vi Ngưng cũng cầm kiếm vọt lên, tuy nhiên Thượng Quan Dương vẫn bảo vệ xung quanh nàng, không cho nàng bị thương. Lăng Dạ Vũ che chở Ly Yên, Diệp Thừa Tầm che chở Thượng Quan Thi Vũ, Diệp Minh và người của Diệp gia bảo xen lẫn nhau cùng nhau đối kháng.


Binh lính dù sao cũng chỉ được trải qua huấn luyện đơn giản, tất nhiên không thể so được với những người hằng năm tập võ như bọn họ. Một đám người xông lên trước ngay lập tức bị đánh lui.


Nhưng tiêu hao dần dần như thế cũng không phải là biện pháp, nội lực của bọn họ cũng chống đỡ không được bao lâu, hơn nữa người của Diệp gia bảo cũng dần dần rơi vào thế hạ phong. Lúc này binh lính thường xuyên cùng nhau huấn luyện thể hiện sự đoàn kết và ăn ý ra ngoài, bọn họ vài người còn có thể ứng phó, người khác thì không phải là đối thủ.


Kì Doãn nhìn bọn họ đã không kiên trì nổi, ý cười bên khóe môi ngày càng lớn, ánh mắt vẫn khóa chặt bóng dáng của Thượng Quan Thi Vũ.


Nhưng chỉ trong chốc lát, Kì Doãn liền phát hiện có gì đó không thích hợp. Binh lính phía trước ngã xuống, nhưng binh lính phía sau tiến lên cũng không nhiều, đội quân của hắn cũng không phải chỉ có bấy nhiêu người.


Quay đầu nhìn lại, hắn mới phát hiện binh lính phía sau không ngừng ngã xuống. Ngưng mắt nhìn, hai tay Kì Doãn lại nắm chặt, Thượng Quan Bá mang theo một đám người không ngừng tấn công phía sau hắn. Binh lính phía sau hắn phải bảo vệ cho hai bên, bổ xung một bên, bên kia tất nhiên người ít đi, mà người của Thượng Quan gia tộc khí thế lại to lớn.


Nhìn hai bên, Kì Doãn không đành lòng, cuối cùng mở miệng nói: "Rút lui."


Trong vòng mấy khắc, Kì Doãn liền mang theo đại quân rời đi Diệp gia bảo, chỉ để lại màu xanh của hoa cỏ bị san bằng phía trước Diệp gia bảo, cùng những thi thể nằm trên đó chứng minh bọn họ đã từng tới đây.


"Cha." Hai người Thượng Quan Thi Vũ và Thượng Quan Dương cùng hô lên người đang chạy tới, dẫn đầu đúng là bảo chủ Thượng Quan bảo.


"Vũ nhi, cha đến chậm." Mang theo sủng nịch, Thượng Quan Bá dịu dàng nói. Tất cả đám người phía sau đều là tộc nhân của Thượng Quan gia. Sau khi nhận được tin tức của Thượng Quan Dương, hắn lập tức mang theo tộc nhân chạy tới đây.


"Không có, cha, nữ nhi không có việc gì." Thượng Quan Thi Vũ cười trả lời, trong lòng ấm áp.


Tất cả mọi người theo vào bên trong Diệp gia bảo, Diệp Minh sai người mở tiệc chiêu đãi, còn phái mấy người đi xử lý bên ngoài.


Kì Doãn cực kì không cam lòng dẫn binh rời khỏi Diệp gia bảo, bày ra một gương mặt thối chạy về Kì Tinh quốc.


"Phanh!!!" Kì Doãn ở trong tẩm cung, nghĩ tới Thượng Quan Thi Vũ và Diệp Thừa Tầm ở chung một chỗ, còn mình thế nhưng lại không đem Thi vũ mang trở về được, trong lòng Kì Doãn nhịn không được một trận lửa giận chạy tán loạn, một tay đập bể bình hoa lớn bên cạnh.


"Không nên nóng vội." Đột nhiên phía sau Kì Doãn vang lên một giọng nói nghiêm nghị của nam nhân.


"Ai?" Kì Doãn xoay người lại, nhìn xung quanh hô lên.


"Hoàng thượng, làm sao vậy?" Thái giám thủ vệ ngoài cửa nghe được thanh âm của đồ vật này nọ bị quăng, trong lòng run sợ hướng bên trong hô lên.


"Không được tiến vào." Thanh âm lãnh liệt làm thái giám kia hoảng sợ, thân hình run rẩy đáp: "Vâng, nô tài tuân chỉ."


"Xuất hiện đi." Kì Doãn lại hô lên với căn phòng vắng vẻ, thanh âm quanh quẩn, sau đó một hắc y nhân chậm rãi đi ra từ màn che màu vàng phía sau long sàng của hắn.