Chương 91: Đâm

Cửu Trọng Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đậu Chiêu không thể nhìn thấu Kỷ Vịnh. Kỷ Vịnh lại nhân cơ hội đám tư dịch (chức quan nhỏ) toát mồ hôi kiểm tra thi thể, xem xét người bị thương, thấp giọng hỏi nàng:

- Muội cố ý đúng không?

- Cái gì?

Nhất thời Đậu Chiêu không kịp phản ứng lại.

Lúc chờ đợi quan phủ đến, bọn họ đã thương lượng xong cách nói ra với bên ngoài, Đậu Đức Xương và và Ô Thiện kiên trì muốn Đậu Chiêu đi trước, có chuyện gì để bọn họ ứng phó là được. Đậu Chiêu sợ chuyện có biến sẽ liên lụy đến đám người Trần Hiểu Phong nên kiền trì ở lại hiện trường, chờ quan nha xem xét xong, viết lại cẩn thận rồi mới đi.

Nhìn kết cục của đám tùy tùng của Bàng Côn Bạch, đám người Trần Hiểu Phong chắc chắn đã nương tay với Bàng Côn Bạch kia.

Bàng Côn Bạch không chết được!

Nếu Vương gia không ra mặt giúp Bàng Côn Bạch thì nàng phải làm sao? Nếu Vương gia giúp Bàng Côn Bạch thì nàng phải làm thế nào? Thời gian nàng đến điền trang dù có thể điều tra ra nhưng lại không cố định, nghe Tố Tâm nói tổ mẫu vẫn mạnh khỏe, cái gọi là đột nhiên hôn mê chẳng qua là lừa nàng để nàng hoảng hốt mà thôi. Là ai tiết lộ hành tung của nàng? Đỗ An có liên quan gì đến chuyện này không? Vương Ánh Tuyết có biết tính toán của Bàng gia không?

Giờ Ngũ bá phụ có năng lực trở mặt với Vương Hành Nghi chưa?

Nếu ngũ bá phụ chọn tiếp tục ẩn nhẫn thì nàng phải làm thế nào mới là có lợi nhất? Nếu ngũ bá phụ có khả năng chống lại Vương Hành Nghi thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Đậu Chiêu có trăm ngàn suy nghĩ, Kỷ Vịnh đột nhiên hỏi nàng, nhất thời nàng không phản ứng kịp.

Kỷ Vịnh nháy mắt với nàng, như có ám chỉ:

- Ta nói, muội là cố ý làm bộ như không biết Bàng Côn Bạch đúng không?

Thì ra là muốn hỏi cái này!

Đậu Chiêu chẳng buồn chớp mắt, nghiêm túc nói:

- Hắn và muội là quan hệ thông gia, nếu muội nhận ra hắn, mặc kệ thế nào cũng phải nể nang một chút, sao có thể một gậy đánh chết người được.

- Thế sao?

Kỷ Vịnh cười, thần sắc viết rõ ba chữ “Ta không tin”, nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng ngời như ngày hè, như có thể muốn soi rõ con người ta. Nếu không phải Đậu Chiêu đã hai kiếp làm người thì đã bại trận từ lâu rồi. Cho dù là vậy thì nàng vẫn cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên.

Đậu Chiêu hạ quyết tâm giả câm vờ điếc.

Thần thái của Kỷ Vịnh lại trở nên ôn hòa, khiêm tốn.

Đậu Chiêu kinh ngạc, chợt nghe từ phía sau có tiếng gọi thân thiết của Ô Thiện:

- Tứ muội muội, sao lại đứng trong sân thế này? Đêm dài nhiều sương, muội vào xe ngựa nghỉ ngơi đi? Chuyện hôm nay muội không cần lo lắng.

Hắn hơi nhấn giọng rồi nói tiếp:

- Và Kiến Minh sẽ xử lý tốt chuyện này.

- Trong xe ngựa hơi buồn, muội ra ngoài hít thở không khí.

Đậu Chiêu cười xoay người, thấy Ô Thiện tuy nói chuyện với nàng nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Kỷ Vịnh, trong đáy mắt hiện rõ tia đề phòng.

Hắn cũng cảm thấy Kỷ Vịnh không thể tin tưởng sao?

Đậu Chiêu suy nghĩ.

Lại thấy tùy tùng của Kỷ Vịnh khiêng chiếc kiệu nhỏ vội vàng đi tới.

- Hẳn là đại phu đến rồi.

Kỷ Vịnh cười nói, đứng đó bất động.

Ô Thiện nghĩ nghĩ, có chút bất đắc dĩ nghênh đón.

Ô Thiện vẫn còn quá trẻ!

Đậu Chiêu cảm khái trong lòng, lên xe ngựa.

Tố Quyên lo lắng hỏi:

- Bọn Trần hộ về không sao chứ?

- Có chuyện gì được?

Chưa đợi Đậu Chiêu mở miệng thì Tố Tâm đã cười nói:

- Bọn Trần đại ca sang Đàm gia trang ở huyện Linh Thọ để mừng thọ phụ thân của Đàm cử nhân, vì quá muộn nên đi đường tắt. Thấy có người đánh cướp thì ra tay tương trợ mà thôi. Chẳng lẽ rút dao tương trợ cũng là sai sao?

- Đúng, ta nhầm rồi!

Tố Quyên lẩm bẩm, vẻ mặt xấu hổ.

- Cái gì mà sai với nhầm!

Tố Tâm cười ôm tay Tố Quyên:

- Đó là đề phòng người ngoài, nếu là ở nhà, tỷ muội chúng ta muốn nói gì thì cứ nói.

Tố Quyên ngượng ngùng cúi đầu, càng dựa sát vào Tố Tâm.

Kiếp trước Tố Quyên cũng thành thật như vậy nên Đậu Chiêu cho nàng quản lý xiêm y trang sức của mình, cũng quản lý hòm xiểng, nhà kho.

Kiếp này có Tố Tâm, xem ra nàng có thêm một người có thể quản lý việc bên trong rồi.

Về sau nàng có thể bớt lo một chuyện rồi.

Đậu Chiêu vừa lòng cười cười, thấp giọng hỏi Tố Tâm Đoạn đại thúc là người thế nào.

Tố Tâm cười nói:

- Đoạn đại thúc là người công chính, nghĩa khí, cùng làm hộ vệ ở Lang gia với Trần đại ca. Nhưng Trần đại ca là hộ vệ bình thường, Đoạn đại thúc này là đầu lĩnh, thân thủ rất lợi hại.

- Vậy chuyện Đàm cử nhân kia là sao?

Mừng thọ phụ thân Đàm cử nhân là lấy cớ, là Đoạn Công Nghĩa nói.

- Đàm cử nhân Đàm gia trang huyện Linh Thọ là Đàm Hạ Lâm, tự Vân Thâm, vì đồng âm với “Kỳ Lân”, vóc dáng khôi ngô, tính tình hào sảng nên mọi người đặt tên hiệu là “Tọa địa long”. Đàm gia ở Linh Thọ từ lâu đời, nghe nói đệ tử trong nhà đều có công phu rất giỏi, những năm cuối tiền triều, nạn trộm cướp ở Thực Định liên miên, Đàm gia dám đứng ra đánh cướp mà nổi danh, người trên giang hồ đi ngang qua Thực Định đều muốn đi theo Đàm gia. Sau này thiên hạ thái bình, thanh danh của Đàm gia trang dần nhạt đi, chỉ có một số võ sư già ở châu Thực Định mới biết Đàm gia trang. Tổ tiên của Đoạn đại thúc nghe nói là xuất phát từ Đàm gia trang mà lên, hàng năm đều đến Đàm gia trang chúc tết. Chúc thọ Đàm gia lão gia cũng là do đại thúc phát thiếp mời.

Đậu Chiêu nghe mà sửng sốt.

Đàm gia trang rõ ràng là đại gia tộc truyền nghề võ đến hơn trăm năm.

Nàng là người Thực Định lại chưa từng nghe nói qua.

Có thể thấy có rất nhiều chuyện chưa chắc người sống lại đã biết.

Đậu Chiêu nghĩ tới Kỷ Vịnh.

Về sau rốt cuộc hắn sẽ gặp chuyện gì?

Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng động lớn/

Tố Tâm khẽ hé rèm cửa ra.

- Tiểu thư, Trần đại thúc… Thần sắc của nàng có chút quái dị: – Đại thúc dẫn theo hộ vẹ Đậu gia và Tam gia, Tú tam gia đến đây.

Đậu Chiêu mỉm cười.

Mặc dù nàng có tiền nhưng mỗi năm lại chỉ có thể chi một ngàn lạng bạc. Đừng nói là một vạn tiền mặt mà ngân phiếu một vạn lạng nàng cũng không có, càng đừng nói là Trần Khúc Thủy giả làm tiên sinh phòng thu chi.

Nàng không tin người Đậu gia cho nên bảo Tố Lan dẫn người đi tìm Trần Khúc Thủy để đòi một vạn lạng tiền thù lao.

Nếu mật báo với Trần Khúc Thủy thì cũng là muốn xem khả năng ứng biến và làm việc của Trần Khúc Thủy.

Giờ tam bá phụ và tam đường huynh xuất hiện ở đây, ít nhất có thể khẳng định là một vạn lạng bạc kia đã có tin tức.

- Tứ muội muội đâu? Tứ muội muội đâu?

Trong tiếng ồn ào, giọng nói của tam đường huynh vô cùng sắc nhọn.

Tố Tâm vén rèm xe:

- Tú tam gia, tiểu thư nhà tôi ở đây!

Tú tam gia run run chạy tới cùng với cơ thể càng ăn càng béo của mình.

- Muội không sao chứ?

Hắn lau mồ hôi đầy đầu. Áo lụa bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt lên người càng lộ rõ thịt béo trên người.

- Là ai không có mắt. Dám đánh cướp người của Đậu gia? Sao quan phủ và Kỷ công tử, Ô công tử, Thập Nhị gia đều ở đây?

Đậu Chiêu chỉ quan tâm đến ngân phiếu 1 vạn lượng mà thôi.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Trần Khúc Thủy đang theo sát tam đường ca.

Trần Khúc Thủy cười gật gật đầu với nàng, ý bảo mọi chuyện đều thuận lợi.

Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở ra.

Tam bá phụ châu đầu ghé tai với Kỷ Vịnh một hồi thì cũng âm trầm đi tới.

- Thọ Cô! Con đi về trước đi, nơi này có ta và tam đường huynh của con là được rồi.

Ông thấp giọng nói.

Vừa hoảng sợ lại vừa phải lo liệu mọi chuyện cả ngày, Đậu Chiêu cũng thấy mệt, dù sao chuyện này cũng không thể giải quyết trong chốc lát được.

Nàng do dự nói:

- Nhưng mà tiền thù lao con đã đồng ý trả cho bọn Trần hộ về.

Người như Trần Hiểu Phong, đi theo chính đạo, chính là hộ vệ, tiêu sư, giáo đầu. Cho dù là du côn lưu manh, tiện tay giúp người, thậm chí là giết người cướp của, nếu đã đồng ý trả 1 vạn lạng bạc, lại là tiền của Đậu Chiêu thì Đậu gia cũng không cần thiết phải đắc tội với họ.

- Ta có mang đến đây.

Đậu Tú Xương vội nói, lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ sơn đen mạ vàng trong bọc ra:

- Đây là ngân phiếu một vạn lạng.

Hắn đưa cho Trần Khúc Thủy.

Đậu Chiêu nói:

- Vậy phiền Trần tiên sinh đưa ngân phiếu cho Trần hộ vệ.

Sau đó nói với Đậu Thế Bảng:

- Tam bá phụ, Trần hộ vệ là người hành hiệp trượng nghĩa, người có thể nói với quan phủ một tiếng để cho bọn họ đi trước. Có chuyện gì thì cứ tìm Đậu gia chúng ta.

Đậu Thế Bảng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Cũng được, lắm người nhiều miệng, cứ tạm đuổi đám giang hồ này đi trước vậy.

Đậu Tú Xương vội đi đánh tiếng với quan nha.

Đậu Chiêu vẫy Tố Lan lên xe ngựa, nói với Đậu Thế Bảng:

- Vậy con về trước!

Ánh mắt lại dừng lại trên người Trần Khúc Thủy.

Trần Khúc Thủy hiểu ý. Chờ Đậu Thế Bảng đi thì an bài người hộ tống xe ngựa của Đậu Chiêu, hắn tiến lên vài bước, thấp giọng nói:

- Chờ chuyện bên này xong rồi, tôi sẽ cùng mọi người về Đậu gia.

Đậu Chiêu gật đầu, theo Kỷ Vịnh hộ tống vào thành.

Đậu gia cử quản gia đứng chờ nàng ở cổng thành, thấy xe ngựa của nàng thì lập tức bước lên đón, vội vàng nói:

- Mau, đi Đông phủ, tháo phu nhân đang chờ tứ tiểu thư đó!

Đậu Chiêu hỏi Tố Tâm:

- Thôi di thái thái biết chuyện của ta không?

- Tôi chỉ hỏi dò Hồng Cô thôi, không dám nói với lão nhân gia.

Tố Tâm nói:

- Chỗ Hồng Cô tôi cũng dặn rồi, chỉ nói tiểu thư có việc, về muộn, phải qua đêm ở điền trang, chiều mai sẽ về.

- Ừm!

Đậu Chiêu nhìn Tố Tâm tán thưởng.

Xe ngựa nhanh như chớp, nhanh chóng dừng lại ở cửa ngách Đông Đậu.

Liễu ma ma và Vương ma ma thân tín của Kỷ thị đều đứng ở cửa chờ.

Thấy Đậu Chiêu thì cả hai đều tiến lên nắm tay nàng mà nhìn, thấy nàng sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, thần sắc tự nhiên thì đều thở phào, vội giục nàng đi gặp Nhị thái phu nhân:

- Thái phu nhân hoảng đến đỏ mắt rồi, mắng tam gia máu chó vung vãi đó.

Tam bá phụ quản gia cho nên bị mắng, tổ mẫu ở cùng nàng, là trưởng bố, chỉ sợ cũng sẽ bị mắng.

Đậu Chiêu đoán rồi nói:

- Để lão nhân gia phải lo lắng rồi.

Sau đó cùng Liễu ma ma, Vương ma ma đến chỗ Nhị thái phu nhân.

Kỷ thị đang đứng trước cửa phòng Nhị thái phu nhân mà mất hồn lạc phách, thấy Đậu Chiêu thì chẳng nói gì mà bật khóc:

- Ai lại làm tội nghiệt này, bắt con phải chịu khổ! Bồ Tát không công bằng, phải đánh chết nàng mới được.

Đậu Chiêu chưa từng thấy Kỷ thị mắng chửi ai bao giờ.

Nhất thời mắt nàng đỏ hoe, hô một tiếng “Lục bá mẫu”, ngữ khí mang theo sự tủi thân đến độ chính nàng cũng phải kinh ngạc.

Kỷ thị vừa đau lòng vừa oán hận nói:

- Bàng gia là cái thá gì chứ? Nghĩ bám được Vương Hành Nghi thì mình là Tuần phủ Thiểm Tây sao? Nói bọn họ là nhà giàu mới nổi đã là cất nhắc lắm rồi, đạp bọn họ ta còn ngại bẩn chân, cũng dám có ý đồ với con? Lần này không xử lý bọn họ cho cẩn thận, bọn họ còn tưởng Đậu gia chúng ta sợ đó?

Nói xong kéo tay nàng đi vào phòng.

Xem ra mọi người đều hiểu, vừa nghe chuyện này liên quan đến Bàng Côn Bạch là đã biết Bàng gia có tính toán gì.