Đăng vào: 12 tháng trước
Tống Mặc cũng không biết tiếng ác của mình khiến Hà Dục và Uông Thanh Hoài phải kiêng dè.
Hắn chậm rãi ra khỏi ngõ Thiên Tự, cùng Ngụy Đình Du cáo biệt ở đầu ngõ.
Ngụy Đình Du đã lấy lại tinh thần. Hắn vô cùng cảm kích Tống Mặc, cũng rất uể oải, hỏi Tống Mặc: “Vì sao Kỷ Kiến Minh lại phải làm như vậy?”
Phu thê nhất thể. Kỷ Vịnh là biểu huynh của Đậu Chiêu, làm bại hoại thanh danh của hắn thì có gì tốt cho Đậu Chiêu chứ? Có gì tốt cho Đậu gia? Mà cũng có gì tốt cho bản thân Kỷ Vịnh? Những điều khiến người ta suy nghĩ rất nhiều,
Ngụy Đình Du chỉ là không có nhiều suy nghĩ hiểu biết về việc đối nhân xử thế mà thôi nhưng hắn không ngu ngốc.
Tống Mặc trầm ngâm hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Ta cũng không biết!”
Ngữ khí vô cùng buồn bã.
Ánh mắt Ngụy Đình Du cũng rất buồn bã.
Ngay cả Tống Mặc cũng không biết… Hắn nên làm gì bây giờ?
Hắn không khỏi cào cào tóc.
Nếu Kỷ Vịnh truyền việc này ra ngoài, mẫu thân mà biết, chỉ sợ sẽ bị hắn làm cho tức chết. Còn cả tỷ tỷ… lúc nào cũng thống hận những chuyện xấu xa này.
Nghĩ đến đây, hắn nhất thời thấy lòng nóng như lửa đốt, rất muốn mau chóng đi gặp tỷ tỷ, để tỷ tỷ đưa ra chủ ý giúp hắn.
Ngụy Đình Du nhìn xe ngựa của Tống Mặc và Cố Ngọc biến mất trong đám người, lập tức lên xe đến phủ Cảnh Quốc công.
Ngụy Đình Trân không ở nhà.
Nàng đến chùa Đại Tướng Quốc.
Chùa Đại Tướng Quốc đầu người như kiến, ngoài dân chúng đến nghe tuyên giảng phật pháp thì còn có những tiểu thương đến bán hương nhang.
Ngụy Đình Trân có hộ vệ mở đường, khó khăn lắm mới đi vào được.
Thiên điện rộng lớn đã ngồi chật ních người, đa phần là các phu nhân đeo vòng vàng vòng bạc.
Ni cô của nàng – đại cô nãi nãi Trương thị phủ Cảnh Quốc công đang ở trước sắp xếp, chiếm vị trí, nha hoàn bên cạnh đang nhìn đông nhìn tây. Thấy Ngụy Đình Trân tiến vào, nàng cúi đầu nói mấy câu với Trương thị, Trương thị đứng lên gật gật đầu với Ngụy Đình Trân, thiếu điều mời Ngụy Đình Trân qua đó ngồi.
Ngụy Đình Trân cũng gật đầu, không vội đi qua. Nàng vừa chào hỏi các phu nhân mà mình có quen biết, vừa đánh giá đám phu nhân trong thiên điện.
Chỉ chốc lát sau đã phát hiện Vương Ánh Tuyết ở góc phía nam đang nói chuyện với một phu nhân khác.
Ngụy Đình Trân khẽ thở phào, lúc này mới dẫn nha hoàn đến chỗ Trương thị.
“Sao giờ đại tẩu mới đến?” Trương thị cười nói, “Vừa rồi gặp Thái phu nhân của phủ Trường Hưng hầu. Nếu không phải có Vân Dương bá phu nhân mời bà ấy qua thì vị trí này chưa chắc đã giữ được đâu.”
Thái phu nhân của phủ Trường Hưng hầu năm nay mới qua 40, tuổi cũng không lớn, chẳng qua là vì trượng phu chết sớm, sau khi trưởng tử thừa tước, mạnh vì gạo bạo vì tiền, được lòng vua, lại có con trai lấy công chúa. Những gia đình trâm anh thế phiệt ở kinh thành nhắc tới với sự coi trọng.
Ngụy Đình Trân cười cảm tạ, cùng ni cô kia nói chuyện phủ Trường Hưng hầu: “Thập lục tiểu thư nhà bọn họ cũng đến lúc nói chuyện cưới xin rồi đúng không?”
Trương thị mím môi cười rồi nhìn quanh bốn phía, thấy không ai để ý đến hai người nên mới thì thầm với Ngụy Đình Trân: “Anh Quốc công muốn làm thân gia với nhà bọn họ…”
Ngụy Đình Trân dù có chút bất ngờ nhưng lại cảm thấy hai nhà môn đăng hộ đối, cũng là chuyện dễ hiểu. Lại vì Ngụy Đình Du được Tống Mặc cất nhắc nên nàng cũng cảm thấy mình và phủ Anh Quốc công có quan hệ không đơn giản, đương nhiên rất quan tâm đến chuyện của phủ Anh Quốc công: “Thế tử gia phủ Anh Quốc công còn chưa mãn tang đúng không? Lúc này làm mai liệu có sớm quá không? Hơn nữa hình như thập lục tiểu thư lớn hơn thế tử gia phủ Anh Quốc công…”
“Tẩu nghĩ đi đâu vậy?” Trương thị thấp giọng cười nói, “Là Anh Quốc công muốn thành thân với thập lục tiểu thư Thạch gia!”
Ngụy Đình Trân hoảng hốt, nói: “Nói như vậy, hai nhà bọn họ sẽ thành thân gia?”
Anh Quốc công tuy lớn hơn thập lục tiểu thư nhiều nhưng cũng là hành Quốc công gia, lại có tiếng nói trước mặt Hoàng thượng, cũng vẫn có thể xem là xứng đôi.
“Làm sao có thể?” Trương thị nói nhỏ. “Thế tử gia nhà Anh Quốc công là loại người nào? Giết người cũng chẳng chớp mắt! Thạch gia gả con gái qua đó, sinh con gái thì chẳng có chỗ dựa, sinh con trai thì còn phải xem có được thế tử gia thích hay không. Chỉ không cẩn thận là sẽ đắc tội với thế tử gia. Thạch gia sao có thể làm chuyện vô bổ này được? Thập lục tiểu thư là con gái út của thái phu nhân, cũng đâu nỡ để con gái đi chịu tôi! Thạch gia uyển chuyển từ chối Anh Quốc công, cho nên Thái phu nhân Trường Hưng hầu đang rất lo lắng. Gả con gái cao, có mấy nhà hiển hách hơn được Anh Quốc công, Trường Hưng hầu? Gả con gái thấp, có chuyện Anh Quốc công cầu hôn, gả cho ai mới tốt? Nghe khẩu khí của Vân Dương bá phu nhân, Thạch gia vốn định gả khuê nữ cho thế tử gia Anh Quốc công. Đây đúng là lầm lỡ…”
Ngụy Đình Trân nghĩ tới Ngụy Đình Du.
Nếu không phải có hôn ước với Đậu gia, chắc gì Ngụy gia đã không có cơ hội với Thạch gia!
Nàng khẽ thở dài.
Việc cấp bách bây giờ là giải trừ hôn ước hai nhà Đậu, Ngụy, chỉ cần hôn ước được giải trừ, có danh môn khuê tú nào là không lấy được về?
Ngụy Đình Trân có chút bất an nói chuyện nhà với Trương thị.
Thiên điện vang lên mấy tiếng chuông khánh ngân vang.
Mọi người đều trật tự lại.
Trụ trì chùa Đại Tướng Quốc mặc áo cà sa đỏ thẫm, mặt mày hồng hào bước vào.
“Đa tạ chư vị thí chủ đến chùa Đại Tướng Quốc nghe giảng phật.” Nói xong mấy câu dạo đầu, trụ trì bắt đầu giảng giải những chuyện xưa, những người làm việc thiện.
Mọi người đều chuyên chú lắng nghe.
Nửa canh giờ sau, một phần bài diễn thuyết đã nói xong.
Trụ trì ngồi xuống uống trà.
Có người bước đến nói chuyện với trụ trì, cũng có người nhân cơ hội này đi vệ sinh hoặc nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Ngụy Đình Trân từ xa chào hỏi Vương Ánh Tuyết đang ngồi ở phía nam thiên điện: “… Không ngờ lại gặp thân gia phu nhân ở đây!”
Trong thiên điện có người dỏng tai lắng nghe.
Vương Ánh Tuyết gật gật đầu, sau đó nhìn vị phu nhân lớn tuổi ăn mặc giản dị, tóc hoa râm ở bên cạnh, cười nói: “Ta cùng mẫu thân đến đây nghe giảng kinh.”
Quả nhiên là mời Vương Hứa thị ra mặt.
Ngụy Đình Trân vững tin, cười khanh khách đi qua vấn an với Vương Hứa thị.
Vương Hứa thị cười lớn, rất có tư thái của bậc trưởng bối, kéo tay Ngụy Đình Trân nói mấy câu, lại dặn dò Ngụy Đình Trân rảnh rỗi thì đến nhà chơi.
Vương Ánh Tuyết lại kéo một vị phu nhân ở bên cạnh giới thiệu cho Ngụy Đình Trân: “Đây là ngũ phu nhân của phủ ta.”
Phu nhân Phàn thị của Đậu Thế Xu?
Ngụy Đình Trân tập trung nhìn. Thì ra chính là vị phu nhân vừa nói chuyện với cat khi nãy.
Nàng không nhịn được mà bật cười. Vương thị này làm việc cũng rất cẩn thận!
Tuy rằng không thể để Phàn thị giúp đỡ, nói ra chuyện này nhưng có thể đẩy Phàn thị vào, coi như là cũng có thủ đoạn.
Khó trách lại được phù chính.
Ngụy Đình Trân vội cười, hành lễ với Phàn thị.
Cảnh tượng nhận người thân này nhất thời khiến rất nhiều người chú ý.
Đây đúng là điều Ngụy Đình Trân muốn, nụ cười của nàng càng sâu sắc hơn.
Phàn thị rụt rè đáp lễ, nhiệt tình mà phong độ chào hỏi Ngụy Đình Trân. Lại giới thiệu phu nhân ở bên cho nàng: “Vị này là phu nhân của Nội các thủ phụ Lương đại nhân, vị này là phu nhân nhà Lại bộ thị lang Lâm đại nhân, vị này là phu nhân của Hình bộ thị lang Vương đại nhân…”
Thủ các thủ phụ? Chính là thê tử của Lương Kế Phương!
Không ngờ Lương phu nhân lại nể mặt Phàn thị như vậy, cũng nhiệt tình chào hỏi Ngụy Đình Trân.
Ngụy Đình Trân không khỏi cảm khái trong lòng, người như Phàn thị đều qua lại với những phu nhân của đại quan triều đình, đây mới là nhà giàu thực sự!
Nếu Đậu Chiêu là con gái của Đậu Thế Xu thì tốt rồi.
Nàng cười dài nói mấy câu với các vị phu nhân rồi bắt đầu làm theo kế hoạch đã thương lượng với Vương Ánh Tuyết, dần dần tán gẫu rôm rả với Vương Hứa thị: “Hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi đến chùa Đại Tướng Quốc? Mấy hôm trước đến phủ thân gia phu nhân bái phỏng, nói ngài không khỏe, giờ đã khá hơn chưa? Là khó chịu ở đâu? Hay là để ta mời ngự y đến giúp nhé?”
“Đa tạ cô nãi nãi quan tâm, chẳng qua là lớn tuổi, trời nóng nên bệnh cũ tái phát, không đáng nhắc đến.” Vương Hứa thị khiêm tốn mấy câu rồi giận dữ nói. “Thật không dám giấu, lần này ta đến chùa Đại Tướng Quốc, ngoài nghe giảng kinh còn kinh trụ trì khai sáng giúp một chuyện.”
Mọi người nghe đều có chút tò mò.
Vương Hứa thị liền liếc nhìn con gái đang có chút mất tự nhiên một cái, thấp giọng nói: “Ánh Tuyết không còn trẻ, dưới gối lại chỉ có một đứa con gái. Mấy hôm trước ta cầm danh thiếp của phụ thân nó nhờ Long Hổ Sơn chân nhân gieo quẻ giúp nó. Long Hổ Sơn chân nhân nói là vì trong nhà có người bát tự tương khắc với nó, chờ người đó gả đi là xong rồi, còn viết một bí phương cho Ánh Tuyết. Nhưng ta còn lo lắng, muốn xin trụ trì giải đáp thêm, như vậy mới càng chắc chắn.”
Đậu ngũ phu nhân nghe xong thì biến sắc. Cô nương Đậu gia sắp xuất giá, chỉ có Đậu Chiêu mà thôi.
Mẹ con Vương thị có ý gì?
Bà cảnh giác, vội cười nói với Vương Hứa thị: “Khó có dịp ngài ra khỏi cửa, lại gặp hội chùa ở đây, nếu có thể mời được trụ trì giúp đỡ thì đúng là may mắn. Nhân lúc trụ trì đại sư đang nghỉ ngơi, không bằng ta cùng ngài đi hỏi xem sao?” Nói xong lại liếc nhìn Vương Ánh Tuyết một cái sắc lạnh, đầy ý cảnh cáo, lại định nâng Vương Hứa thị dậy.
Vương Hứa thị lại khoát tay áo, từ chối hảo ý của Phàn thị: “Ta đã hẹn với trụ trì đại sư rồi.”
Mấy vị phu nhân xung quan vừa nghe, đều hỏi Vương Hứa thị bí phương sinh con trai, gạt Phàn thị qua một bên.
Phàn thị bực bội đến độ bốc hỏa.
Vương Ánh Tuyết như không thấy sự cảnh cáo của Phàn thị, đỏ mặt gọi “Mẫu thân”,, vẻ mặt áy náy cười cười nói với đám người Lâm phu nhân, nói: “Mẫu thân ta chẳng qua cũng là ngựa chết chữa thành sống mà thôi. Ta ngần này tuổi rồi, còn nói gì đến chuyện sinh con chứ! Gả trưởng nữ rồi lại tìm con rể tốt cho thứ nữ cũng thấy mãn nguyện rồi.” Sau đó lại oán trách khẽ đẩy mẫu thân một cái, thấp giọng nói: “Chuyện này người đừng nhúng tay vào được không?”
Vương Hứa thị dài mặt, giận dữ nói: “Chẳng lẽ Long Hổ sơn kia nói không có đạo lý sao? Nó sinh ra được hai năm đã khắc chết mẫu thân của mình, sau đó tổ phụ cũng đi. Vừa mới đính hôn, cha chồng lâm bệnh chết. Con và cô gia là vì ở kinh thành cách xa nên mới giữ được mạng đó…”
Một vị phu nhân ngồi bên Vương Hứa thị vốn luôn im lặng, lúc này lại “Ơ” một tiếng: “Chẳng lẽ là tứ tiểu thư của quý phủ sao? Ta nhớ không nhầm thì tứ tiểu thư nhà các vị hai tuổi mẫu thân chết bệnh, 9 tuổi tổ phụ qua đời.” Nói xong nhìn Ngụy Đình Trân. “Đính hôn cùng tứ tiểu thư là bào đệ của phu nhân đúng không?”
Phàn thị thiếu chút nữa té xỉu.
Nhìn kĩ lại, phu nhân kia chính là vợ của Bộ Binh võ tuyển tư lang Trịnh Bảo An, xưa nay có giao hảo với Vương gia, sao không nhìn ra là Trịnh phu nhân kia là được Vương gia nhờ vả, cố ý cùng Vương Ánh Tuyết kẻ xướng người hoạ.