Đăng vào: 12 tháng trước
Tống Mặc thấy lời Đậu Chiêu nói rất có ý nghĩa.
Ngày bị phụ thân đánh gậy, một mình hắn nằm cô độc trên nền gạch trong phòng ấm của mẫu thân, lòng hắn như đã chết, rất hy vọng mở mắt ra sẽ thấy mọi sự chỉ là một giấc mộng mà thôi, phụ thân vẫn là người cha tuy hơi nhiều lời nhưng rất nghiêm khắc với hắn, đệ đệ vẫn là đứa em trai hơi yếu đuối nhưng tuyệt đối nghe lời hắn… Khoảnh khắc ấy, Tống Mặc cảm thấy cái chết cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Nhưng hắn đã được Đậu Chiêu cứu.
Con trai của vú nuôi Trần Đào vì không muốn bán đứng hắn nên bị đánh chết, phụ tá và hộ vệ thân thiết của hắn thì bị đuổi giết… Hắn không thể không đứng lên đối chọi với phụ thân một cách chết lặng… Lúc ấy, hắn thấy sự đau khổ tột độ trên thế gian này cũng chỉ đến thế.
Nhưng rồi Đậu Chiêu đã phái hộ vệ chuyển thư tới tay hắn rất kịp thời.
Hắn không chỉ xác định lại lần nữa địa vị bản thân mà còn lấy được của hồi môn của mẫu thân, quyền quản lí Di Chí đường, kể cả bị chụp cái mũ “hiếu thuận” lên đầu hắn cũng có cách cạnh tranh với phụ thân.
Mỗi khi hắn thấy mình đi vào ngõ cụt lại nảy ra tình huống “liễu ám hoa minh”[1], xuất hiện lối thoát mới.
Tống Mặc nghĩ tới vẻ mặt của Đậu Chiêu lúc nói chuyện với hắn.
Nét cười nhạt dần từ sâu trong mắt, có chút thương cảm, có chút buồn bã, có chút tiếc nuối, có chút thở than… Nhưng rồi nàng cất giấu rất mau, trở lại vẻ rạng rỡ và lanh lợi nhìn ngắm khắp quanh như ban đầu, trông giống một người lữ khách lặn lội đường xa trong những đêm dài cô đơn tịch mịch, cuối cùng không chịu được những vất vả khi phải vượt muôn trùng sông núi nữa mà để lộ ra mấy phần mỏi mệt không thể che giấu.
Vừa cứng cỏi lại vừa mong manh, nhất thời khiến hắn đau lòng không thôi.
Một người tốt đẹp, tử tế như nàng mà cớ sao cuộc đời lại bất công với nàng đến thế!
Tống Mặc bỗng rất muốn gặp Ngụy Đình Du.
“Trần Hạch,” Hắn gọi người, “Chúng ta lập tức về kinh.”
“Ơ!” Trần Hạch ngỡ ngàng, “Ngài không về điền trang ở Đại Hưng ạ?”
“Ta đã đi bảy tám ngày rồi, cũng nên về thôi.” Tống Mặc bình thản đáp, “Về tới kinh thành, ngươi hãy mang danh thiếp của ta tới phủ Tế Ninh hầu, ta có việc tìm Tế Ninh hầu.”
Trần Hạch nghe xong bất giác trao đổi ánh mắt với Hạ Liễn.
Vốn Thế tử gia định ở lại Chân Định ba ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai đã gấp gáp đòi về kinh, hơn nữa lại là sau khi gặp Đậu tứ tiểu thư… Mà Tế Ninh hầu chính là vị hôn phu của Đậu tứ tiểu thư!
Hạ Liễn bồn chồn lo lắng.
Vừa về tới Di Chí đường, hắn liền đi gặp Nghiêm Triều Khanh, mấy ngày qua ông ta ở nhà, báo với ông ta về nỗi băn khoăn của mình: “… Nếu bị Quốc công gia phát hiện sự dị thường thì gay to! Đậu tứ tiểu thư là cháu của Đậu các lão đấy.”
Nghiêm Triều Khanh không biết Tống Mặc tới Chân Định gặp Đậu Chiêu, khi việc đến tai thì Tống Mặc đã xuất phát được mấy ngày, ông cũng cho rằng hiện giờ Tống Mặc không nên tiếp xúc nhiều với Đậu Chiêu, tránh bị phủ Anh quốc công tóm được đằng chuôi. Nay nghe Hạ Liễn nói thì càng thấy tình hình nghiêm trọng hơn.
Ông trầm ngâm: “Đậu tứ tiểu thư có ơn cứu mạng với Thế tử gia, Thế tử gia đích thân tới nhà để cảm tạ cũng là thể hiện sự tôn trọng với tiểu thư. Ngươi không cần thắc mắc, về sau để ý một chút là được. Nếu Thế tử gia đi thường xuyên quá thì chúng ta nhắc nhở người một câu vẫn chưa muộn.”
Hạ Liễn nghe vậy thì yên tâm, ngồi kể Nghiêm Triều Khanh nghe mấy chuyện ở Chân Định rồi về phòng.
Nghiêm Triều Khanh thì đi đi lại lại trong phòng rất lâu rồi tới chỗ Tống Mặc.
Tống Mặc vừa rửa mặt mũi chân tay, đang ngồi trên sập cạnh cửa sổ nghe Vũ Di bẩm báo những chuyện xảy ra ở Di Chí đường mấy ngày vừa qua.
Sau khi phục hồi sức khỏe, Tùng La và Vũ Di được Tống Mặc giữ lại làm tùy tùng.
Thấy Nghiêm Triều Khanh tới, Vũ Di liền cười và cúi chào, nói xong xuôi mới hành lễ được.
Tống Mặc mời ông ta ngồi cùng, cười nói: “Đang định lát nữa đi chào Nghiêm tiên sinh, không ngờ Nghiêm tiên sinh lại tới đây trước.” Nói rồi sai Vũ Di đi pha một ấm Bích Loa Xuân, “Mùa này uống Bích Loa Xuân là hợp nhất.”
Nghiêm Triều Khanh cười cảm ơn, ngồi xuống đối diện Tống Mặc.
Vũ Di dâng trà rồi lặng lẽ lui xuống.
Nghiêm Triều Khanh nói: “Nói vậy là Thế tử gia đã biết hết rồi?” Lúc bước vào ông đã nghe được đoạn cuối.
Tống Mặc gật đầu, nói: “Ta nghe Vũ Di nói… phụ thân đã mời cho Thiên Ân hai lão nho ở Hàn Lâm viện tới nhà dạy học, đích thân giám sát việc học hành của đệ ấy.”
Ngày xưa, hắn vừa về phủ là Tống Hàn sẽ ba chân bốn cẳng chạy tới, còn hôm nay, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đệ đệ đâu.
Nghiêm Triều Khanh do dự: “Ý của ngài là…”
Tống Mặc cười đáp: “Giờ ta thế này, nếu Thiên Ân được phụ thân yêu thích cũng chưa chắc là không tốt.”
“Nhưng mà…” Cứ như hiện nay thì Tống Hàn và Tống Mặc chắc chắn sẽ bị chia cắt, mỗi người một lòng, nếu Anh quốc công có âm mưu, cố ý kích động thì e là lại xảy ra một màn huynh đệ tương tàn ở phủ Anh quốc công này.
“Chịu thôi.” Tống Mặc nói, “Năm nay Thiên Ân mới mười tuổi, còn phụ thân có thể khua môi múa mép trước mặt Hoàng Thượng ít nhiều gì cũng nhờ công lao của tổ phụ để lại, ông không cần lo quá.”
Lão Anh quốc công túc trí đa mưu, giỏi đoán ý bề trên, là một cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng. Vì vậy mới có thể xin cho Tống Mặc thừa kế chức Chỉ huy Thiêm sự từ khi còn rất nhỏ. Tống Nghi Xuân kém xa Lão Anh quốc công, lại vướng Tống Mặc đằng trước, muốn cất nhắc Tống Hàn cũng cần có năng lực mới xong.
Nghiêm Triều Khanh vừa nghĩ liền hiểu, ông cười nói, “Đúng là tôi nghĩ nhiều quá rồi.” Giờ mới nói ra ý đồ đến đây, “Tôi đang lo là sau khi mãn tang, ngài tròn mười sáu tuổi, sợ Quốc công gia sẽ nhúng tay vào hôn sự của ngài…”
Tưởng thị đã mất, bên phía Tưởng Mai Tôn thì người mất người lưu đày, Mai lão phu nhân cũng ở tận Hào Châu xa xôi, dù Tống Nghi Xuân có gây rắc rối trong việc định ra hôn sự của Tống Mặc thì cũng không có ai có khả năng ngăn cản kịp thời.
Tống Mặc cười lạnh: “Chỉ là một người phụ nữ trong nhà thôi mà, nếu nghe lời thì tốt, còn nếu hai lòng thì đuổi đi, để tự sinh tự diệt là xong.”
Hai cha con giờ như nước với lửa, đó là việc duy nhất của hắn mà trước mắt phụ thân có thể can thiệp vào, phụ thân sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Tống Mặc đã xác định sẵn rồi, thê tử của hắn tuyệt sẽ không phải lương phối gì cả.
Nghiêm Triều Khanh nhìn khuôn mặt anh tuấn lãng tử của Tống Mặc, không khỏi thầm thở dài ngao ngán.
Tống Mặc đã chuẩn bị trước, cũng đã hạ quyết tâm, thấy nói tiếp về vấn đề này thật phí nước bọt nên chuyển đề tài: “Bên phụ thân có chuyện gì mới không?”
Từ khi thế cục ổn định, Tống Mặc đã suy ngẫm hết mọi chuyện mà vẫn không nghĩ ra lý do phụ thân phải hãm hại hắn.
Tuy đôi lúc vẫn nghĩ “giá mà Đậu Chiêu có thể nhìn ra vấn đề với sự tỉnh táo của người ngoài cuộc thì hay biết mấy”, nhưng hắn không hề gửi gắm hy vọng ấy vào Đậu Chiêu, Gia Cát Lượng chỉ là một con rồng nằm[2] mà thông hiểu mọi sự trong thiên hạ cũng nhờ ông ấy kết giao với những danh sĩ có tài, thông cổ tường kim. Chuyện của phủ Anh quốc công chắc vẫn chưa đến mức trở thành đề tài đàm tiếu, mà Đậu Chiêu chưa tới kinh thành bao giờ thì sao biết được?
Tống Mặc tới gặp Đậu Chiêu để cảm ơn nàng là chính mà để chúc mừng và tặng quà cập kê là chủ yếu.
Nghiêm Triều Khanh cười gượng: “Lúc Định quốc công gặp chuyện không may, Quốc công gia lo liệu rất chu đáo, không hề qua loa…”
Tống Mặc càng nghĩ càng cảm thấy lý do cha mẹ cãi nhau chính là cái chết của các cữu cữu. Nghe Nghiêm Triều Khanh nói thì vừa thư thái vừa thất vọng, lẩm bẩm trong miệng: “Liệu có phải là vì có một số chuyện ngày xưa mà… trước kia mẫu thân không biết gì, sau lại lật lại vì cái chết của Đại cữu…”
Trong ấn tượng của Tống Mặc, trong thâm tâm Đại cữu hình như rất khinh thường phụ thân, như sợ phụ thân sẽ dạy hư mình. Đại cữu bận bịu lắm mà vẫn thường viết thư tay cho mình, quản chuyện học hành của mình, đến con trai của Đại cữu cũng không được đối xử thân thiết đến thế. Vì chuyện đó mà phụ thân rất bất mãn với Đại cữu.
Tống Mặc suy đoán, không đợi Nghiêm Triều Khanh nói đã cất lời: “Nếu thực sự ngày trước đã xảy ra chuyện gì đó thì có lẽ chỉ có thể tới hỏi Ngoại tổ mẫu thôi…”
Tống Mặc đánh rắn động cỏ làm cho Tống Nghi Xuân giết sạch những người từng dính líu tới vụ hãm hại Tống Mặc, đặc biệt là người từng hầu hạ Tưởng thị, mấy nha hoàn đó không còn ai sống sót.
Lời vừa dứt, hắn lại bàn với Nghiêm Triều Khanh: “Việc này có liên quan tới bí mật phủ Anh quốc công, e là phải nhờ ngài đích thân đi Hào Châu một chuyến rồi.”
“Thế tử gia yên tâm, tôi sẽ về thu dọn đồ đạc ngay.” Nghiêm Triều Khanh cũng là người nhanh nhẹn dứt khoát, “Đêm nay sẽ lên đường đi Hào Châu.”
Phủ Anh quốc công xảy ra chuyện nhưng Tống Mặc không dám báo với Ngoại tổ mẫu. Bà tuổi đã cao, liên tiếp mất con trai, con trái, cháu trai, cháu gái, sao hắn nỡ lòng để bà buồn rầu lo lắng vì hắn? Nhưng Ngoại tổ mẫu cũng là người tinh nhanh lão luyện, không muốn bà nghi ngờ thì Nghiêm Triều Khanh là người thích hợp nhất .
Tống Mặc gọi Hạ Liễn tới, dặn hắn sắp xếp mấy hộ vệ võ công cao cường hộ tống Nghiêm Triều Khanh.
Hạ Liễn cung kính tuân lệnh.
Trần Hạch quay về phục mệnh: “Thế tử gia, Tế Ninh hầu nói hắn đang chịu tang, không tiện tiếp khách.”
Ai nấy đều trầm mặt. Đang thời Ngụy Tấn, nào có mấy ai thủ hiếu đủ hai mươi bảy tháng được đâu, chỉ cần không vui thú suy đồi là được. Ngụy Đình Du làm vậy chứng tỏ là muốn phân rõ ranh giới với Tống Mặc.
Thật uổng phí lúc trước Tống Mặc đối đãi với hắn như huynh đệ, thấy hắn thích cưỡi ngựa bắn tên còn tặng cả Hồng Ngọc trong phủ cho hắn.
Tống Mặc có vẻ không ngạc nhiên. Xem ra, việc ở phủ Anh quốc công đã âm thầm lan truyền.
Ngụy Đình Du không có chủ kiến, không có bản lĩnh như vậy, sau này Đậu Chiệu gả cho hắn có khác gì phải cùng chịu uất ức với hắn?
Tống Mặc thầm lo cho Đậu Chiêu, nghĩ xem có nên tìm cơ hội gặp Ngụy Đình Du không.
Tuy là vì Đậu Chiêu, nhưng cứ nghĩ tới Ngụy Đình Du có điệu bộ “bùn loãng không trát được tường”, hắn liền phiền lòng.
Tống Mặc đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, dặn Trần Hạch: “Việc này để sau. Ngươi cứ để ý chiều hướng của Ngụy Đình Du giúp ta đã.”
Lẽ nào Thế tử gia vẫn còn qua lại với Hầu gia phá gia chi sản đó hay sao?
Đám Trần Hạch biến sắc, chỉ có Nghiêm Triều Khanh chăm chú ngắm chén trà trong tay không biểu lộ gì ra mặt.
Mà ở phủ Tế Ninh hầu cách phủ Anh quốc công không xa, Ngụy Đình Du đang bị Điền thị Ngụy Đình Trân hôm nay về thăm nhà mẹ dạy dỗ: “… Ai khiến cậu hao tâm tổn sức vì việc nhà họ Tống? Chẳng lẽ giết Tống Mặc xong Tống Nghi Xuân lại đi đuổi theo sát hại cậu hay sao hả? Cậu sợ cái gì? Tống Mặc là loại người gì? Đến cha ruột còn đấu không lại hắn thì cậu là cái gì chứ mà dám từ chối không gặp hắn? Đầu óc cậu hỏng hết rồi à? Nếu không phải chị tình cờ phát hiện thì có phải cậu định tuyệt giao với Tống Mặc luôn không?”
===
[1] Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
[2]Ngọa long: Ý chỉ người hiền tài mà chưa hiển lộ.