Đăng vào: 12 tháng trước
Đám người đến bơi từng nhóm từng nhóm đến cảm tạ Đậu Chiêu kể cả Bàng Ký Tu mà trưởng bối Đậu gia lại không xuất
hiện, Đậu Chiêu biết bọn họ sợ bị cha mẹ trách phạt nên mấy người thương lượng lấp liếm chuyện này đi.
Đậu Chiêu cảm thấy như vậy cũng tốt.
Chuyện xảy ra ở điền trang của tổ mẫu, người Đậu gia lại có thành kiến với bà, chưa biết chừng sẽ đổ trách nhiệm lên đầu tổ mẫu.
Nàng dặn Hồng Cô:
- Nếu lại có người đến bơi thì bà cứ làm theo lời ta nói, vào thôn tìm mấy người canh giữ ở bờ sông để phòng hậu họa.
Hồng Cô vội vâng dạ.
Đậu Chiêu từng đến thăm Thỏa Nương, sau
đó xin tổ mẫu giúp nàng tìm vài nha hoàn mang về: “… Bên kia con chẳng
có lấy một người đắc lực nào cả”.
Tổ mẫu nghĩ nghĩ rồi gọi 4,5 tiểu nha đầu đến.
Đậu Chiêu nhận ra Cam Lộ và Tố Quyên.
Lúc này hai người một tên là Nhị Nha, một là Chiêu Đệ.
Đậu Chiêu giữ lại hai người các nàng, đổi tên rồi tự mình dạy hai nàng quy củ.
Giống như kiếp trước, Cam Lộ nhạy bén,
học gì cũng nhanh, Tố Quyên trầm ổn, làm gì cũng chu đáo. Kiếp trước Tố
Quyên quản lý hòm xiểng của mình còn Cam Lộ đi theo hầu hạ.
Đậu Chiêu thầm gật đầu.
Vào tháng 8, Tây phủ phái người tới đón Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu khuyên tổ mẫu:
- Người cùng con về đi qua mấy ngày nữa là Trung thu rồi.
- Ta không quen, con đừng làm ta mất tự nhiên.
Đậu Chiêu đã không đếm nổi số lần tổ mẫu từ chối nàng.
Đậu Chiêu đành phải dặn dò Hồng Cô đừng
để tổ mẫu ở một mình, cũng không được để tổ mẫu sáng sớm lại ra vườn
rau, đừng để tổ mẫu buổi trưa đi kiểm tra ruộng… Rất nhiều, dặn dò một
hồi rồi mới chịu khởi hành.
Hồng Cô hỏi tổ mẫu:
- Tứ tiểu thư thực sự muốn hiếu kính người, người làm vậy sẽ khiến tứ tiểu thư đau lòng đó.
Thôi thị giận dữ:
- Ngươi thì biết gì? Thọ Cô giờ vẫn còn ở chính phòng đó, ta đi thì nghỉ ở đâu?
Hồng Cô im lặng.
Đậu Chiêu về nhà, rửa mặt chải đầu rồi đi vấn an phụ thân.
Đậu Thế Anh đang ở thư phòng, Đậu Minh theo Vương Ánh Tuyết ở trong Tê Hà viện.
Lúc nàng đến, Đậu Thế Anh đang khom lưng
chăm hoa cúc trong vườn, Vương Ánh Tuyết cầm khay để kéo đứng bên hầu
hạ, Đậu Minh thì nằm trên ghế túy ông của Đậu Thế Anh ở hành lang ăn quế hoa cao.
Thấy Đậu Chiêu, nàng nghiêng mặt đi làm bộ như không nhìn thấy.
Đậu Thế Anh tươi cười vẫy vẫy nàng:
- Đã về rồi? Thôi di thái thái khỏe không? Đã ăn cơm chưa?
- Thôi di thái thái rất khỏe.
Đậu Chiêu nói xong thì quay qua nhìn
Vương Ánh Tuyết, gật đầu chào câu “Phu nhân!”, sau đó liếc nhìn mấy khóm hoa cúc phụ thân tỉ mỉ chăm sóc, cười nói:
- Không ngờ mấy khóm hoa cúc này đều đã ra nụ, đến Trung thu chắc sẽ nở rồi?
Nói xong, xoay người phủi phủi một gốc cây:
- Đây có phải là loại mặc cúc, hoa cúc còn có thể nở ra màu đen?
- Sao con nhận ra được? Phụ thân ngạc nhiên nói.
Đậu Chiêu không nhịn được cười rộ lên, chỉ vào chậu hoa:
- Phụ thân trồng nó trong chậu sứ hình hoa ngọc lan.
Phụ thân cũng bật cười, vươn tay lấy khăn từ khay Vương Ánh Tuyết đang bưng lau tay rồi cùng Đậu Chiêu đi vào phòng:
- Đông Khóa viện thực sự chỉ trồng mấy cây bạch quả?
Lúc Cao tổ phụ của Đậu Chiêu xây tòa nhà
này, Đậu Hoán Thành và Đậu Diệu Thành vừa mới thành gia lập nghiệp. Ông
mong gia nghiệp thịnh vượng, con cháu hưng thịnh, xây mười mấy sân viện
to nhỏ đủ cả. Tòa nhà lại rơi vào tay Đậu Đạc, ngoài chính phòng, phía
tây Hạc Thọ đường và thư phòng, Tê Hà viện là còn có người ở, bên Đông
Khóa viện đều trống rỗng, mấy chục năm qua, cho dù có chăm sóc thì cũng
không thể tránh khỏi có hương vị cũ nát. Đậu Thế Anh ở nhà nhàn rỗi
không có việc gì làm nên định đợi qua kì chịu tang thì sửa lại Đông Khóa viện. Đậu Chiêu lại cảm thấy đến lúc đó phụ thân sẽ lên kinh thành,
chuyện này chẳng phải là sẽ giao cho Vương Ánh Tuyết ở nhà. Hoặc cũng có thể là Vương Ánh Tuyết đi theo phụ thân lên kinh, chuyện sẽ vứt cho
mình. Vứt cho mình, mình thực sự không có hứng thú, ném cho Vương Ánh
Tuyết làm thì dựa vào ánh mắt của Vương Ánh Tuyết chẳng biết sẽ biến
thành bộ dáng gì nữa, còn không bằng cứ giữ nguyên trạng thái này, cho
nên đề nghị phụ thân tu sửa lại Đông Khóa viện một chút, trồng lại hoa
cỏ, cây cối.
Đậu Thế Anh nghe xong suy nghĩ của Đậu
Chiêu, cảm thấy con gái rất có thiên phú trong phương diện kiến thiết,
thỉnh thoảng lại kéo Đậu Chiêu lại bàn chuyện tu sửa Đông Khóa viện,
viết viết vẽ vẽ gần một năm còn không thấy dấu hiệu khởi công, điều này
khiến Đậu Chiêu càng thêm chắc chắn quyết định ngăn cản phụ thân trùng
tu Đông Khóa viện là chính xác.
Đi ngang qua hành lang, Đậu Thế Anh dừng lại, gọi Đậu Minh đang giả vờ ngủ:
- Tỷ tỷ con đã về rồi!
Đậu Minh chỉ đành mở to mắt, vì sợ bị Đậu Chiêu nhìn ra nên còn làm ra vẻ, lấy tay dụi dụi mắt, làm bộ buồn ngủ, hàm hồ chào:
- Tỷ tỷ.
Đậu Chiêu tỏ vẻ như không phát hiện, cười nói:
- Ta mang về cho ngươi chút táo tươi, đợi lát nữa Hải Đường sẽ đưa qua phòng cho ngươi.
Đậu Minh khó chịu đứng lên hành lễ, cảm tạ Đậu Chiêu.
Đậu Thế Anh nhìn vậy thì rất hài lòng, “Ừ” một tiếng rồi cùng Đậu Chiêu vào thư phòng.
Đậu Minh nhảy dựng lên, kéo Vương Ánh Tuyết:
- Mẫu thân, mẫu thân, người xem
Đậu Chiêu, đó là thái độ gì, vừa thấy mẫu thân cũng không thèm hành lễ,
không thèm vấn an…
Vương Ánh Tuyết quay mặt qua chỗ khác, nghẹn ngào nói:
- Ai bảo ta chỉ là vợ kế chứ?
Nói xong lấy mu bàn tay xoa xoa khóe mắt, lúc quay đầu lại dù mặt chẳng có nước mắt nhưng mắt đã đỏ hoe:
- Minh thư nhi, phụ thân con thích nhất tỷ tỷ con nhu thuận, hiểu chuyện, về sau phải học hỏi theo tỷ tỷ một chút…
- Đừng có mơ!
Đậu Minh nghiến răng nghiến lợi nói,
không biết là nói đừng mơ nàng sẽ học theo Đậu Chiêu hay là nói Đậu
Chiêu đừng hòng tranh giành được tình cảm của phụ thân.
Vương Ánh Tuyết khẽ thở dài.
Mấy năm nay, mặc kệ nàng lấy lòng Đậu Thế Anh thế nào thì Đậu Thế Anh vẫn chỉ như bùn loãng, chỉ đối đáp có lệ
với nàng nhưng lại vô cùng thương yêu hai đứa con gái. Nàng thực sự
chẳng có cách nào, đành phải đẩy Đậu Minh lên, hi vọng Đậu Thế Anh nể
tình Đậu Minh, có thể đối xử với nàng tốt một chút.
Đậu Minh nói thì ghê nhưng thực sự muốn so chiêu với Đậu Chiêu thì chẳng có cách nào.
Nàng nghe nha hoàn bên người bàn tán,
biết chuyện lúc tang sự mẫu thân muốn để Đậu Chiêu quản việc bếp núc,
kết quả Đậu Chiêu một câu đuổi thẳng ma ma quản việc bếp núc ra ngoài,
giờ đám người trong bếp đều làm việc theo ý Đậu Chiêu, chỉ cần Đậu Chiêu ăn món nào nhiều một chút thì hôm sau cả nhà sẽ phải ăn những món đó
theo nàng.
Đậu Chiêu còn chạy đến chỗ tam đường ca
hỏi bạc, nói mẫu thân cho quá ít, nàng muốn lấy bạc của mình để thưởng
cho nha hoàn, ma ma khiến nhị thái phu nhân phải gọi phụ thân đến hỏi,
kết quả biến thành bạc mẫu thân kiếm được đều phải nhổ ra để tăng tiền
cho nha hoàn, ma ma trong phòng Đậu Chiêu vì thế đám nha hoàn trong
phòng Đậu Chiêu đều rất vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì. Một câu của Đậu Chiêu là khiến cho đám nha hoàn trong phủ phải chạy vội đến, chỉ
thiếu điều vẫy đuôi nịnh hót trước mặt Đậu Chiêu.
Nghĩ đến đây, nàng tức giận vô cùng, la hét với nha hoàn bên cạnh:
- Ta muốn đi tìm Nghi thư nhi chơi!
Người trong phủ đương nhiên không dám ngăn cản nàng.
Lập tức chuẩn bị xe ngựa đi đến Đông phủ.
Nghi thư nhi đang ở trong phòng thử quần
áo, mấy nha hoàn vây quanh nàng, Thục thư nhi thì ôm rối gỗ ngồi ở trên
giường đầy xiêm y chờ Nghi thư nhi.
Thấy Đậu Minh đi vào, Nghi thư nhi kéo Đậu Minh nói:
- Ngũ cô cô thấy xiêm y này của ta thế nào?
Áo mùa hè màu xanh lơ ánh bạc, váy xanh lá mạ thêu trúc xanh, bên tai đeo hoa tai bằng vàng đúc hình đinh hương.
Đậu Minh không khỏi mở to mắt:
- Đậu Chiêu cũng có bộ xiêm y và trang sức y hệt thế này.
Nghi thư nhi đỏ bừng mặt, cãi chày cãi cối:
- Tứ cô cô có xiêm y thế này từ bao giờ, sao ta không biết?
Thục thư nhi cũng nói:
- Ngũ cô cô nhầm rồi, hoa tai
đinh hương đó tứ cô cô đã cho ta rồi, mà váy của Tứ cô cô là màu xanh
lam thêu hoa ngọc lan.
Thế thì có gì khác nhau? Chẳng qua là đổi màu, thêu hoa khác mà thôi.
Nghi thư nhi lại nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, sao ta có thể mặc xiêm y giống tứ cô cô được.
Đậu Minh trợn mắt há hốc mồm.
Thục thư nhi đã mất kiên nhẫn:
- Nhị tỷ, tỷ còn định thay bao lâu nữa? Muội chờ nửa canh giờ rồi đó.
- Được rồi, được rồi!
Nghi thư nhi nói xong, soi gương một lần rồi nói với Đậu Minh:
- Thất Thất đến đây, chúng ta phải qua chỗ lục bá mẫu, cô cô đi không?
Các nàng đều đi, đương nhiên Đậu Minh cũng đành phải đi theo!
Đậu Minh rầu rĩ nói:
- A Thất đến đây thì các ngươi qua chỗ lục bá mẫu làm gì?
- Qua tế Trung thu A Thất sẽ cùng Ô phu nhân lên kinh thành.
Nghi thư nhi kể lại tiền căn hậu quả cho Đậu Minh nghe.
Đậu Minh phấn chấn nói:
- Kinh thành vui lắm, chỗ nào cũng đều là người…
Ba tiểu cô nương líu ríu đi đến chỗ Kỷ thị.
Không chỉ có Tất thị mà huynh muội Ô Thiện, Ô Nhã cũng đều ở đó.
Các nàng cung kính hành lễ với Tất thị, chào anh em Ô thị.
Đây là lần đầu tiên Tất thị nhìn thấy Đậu Minh, cười hỏi:
- Vị này là?
- Là con gái thứ hai của thất thúc. Nhũ danh là Minh thư nhi. Kỷ thị đáp.
- Thì ra là Minh thư nhi.
Tất thị cười khanh khách gật gật đầu, cho nha hoàn bên người thưởng cho Đậu Minh một miếng ngọc bội.
Lần đầu tiên gặp Tất thị cũng đã thưởng cho Nghi thư nhi và Thục thư nhi một miếng ngọc bội nên cũng không ngại.
Đậu Minh lại nghĩ Tất thị rất thích mình, bằng không cũng sẽ không thưởng đồ cho nàng, cười nói với lục bá mẫu:
- Tỷ tỷ của con đã về rồi!
Lục bá mẫu ôn nhu cười nói:
- Ta biết, vừa rồi nó đã sai người mang tặng ta trứng gà ngon và cải trắng tươi.
Đậu Minh nổi giận.
Dường như Đậu Chiêu không hề làm gì lầm lỗi!
Nghi thư nhi kéo tay Ô Nhã:
- Ô tổ mẫu, con muốn đến phòng A Thất cô cô chơi.
Tất thị nhìn Đậu Minh, có chút do dự. Kỷ thị vội nói:
- Thư nhi vốn là do nhị thái phu nhân nuôi dạy, sau này thất thúc về giữ đạo hiếu nên mới về bên đó.
Tất thị nghe xong thì cười nói:
- Cũng đừng đi quá xa, đừng có chạy loạn khắp nơi nhé.
Nghi thư nhi vâng dạ liên miệng rồi chạy ra ngoài.
Đậu Minh đi theo sau một đoạn xa, nghĩ đến mẫu thân của Ô Nhã.
Nàng có thể cảm giác được Tất thị là vì nàng nên mới không muốn Ô Nhã chơi với mọi người.
Nhưng là vì sao đâu?
Mẫu thân nói nàng ở chỗ nhị thái phu nhân là ăn nhờ ở đậu, rất đáng thương nhưng vì sao mẫu thân Ô Nhã nghe nói
nàng được nuôi ở chỗ nhị thái phu nhân thì lại đồng ý cho Ô Nhã chơi
cùng các nàng?