Đăng vào: 12 tháng trước
Đến tháng 11, cử hành lễ tế cho tổ phụ,
lại qua một tháng, không phải mặc tang phục nữa, vừa vặn sang năm mới.
Hai nhà họ Đậu giăng đèn kết hoa, tiếng pháo động trời, náo nhiệt vô
cùng.
Ô Thiện tặng cho Đậu Chiêu một chiếc đèn
con thỏ, Bàng Ký Tu thì tặng nàng chiếc đèn kéo quân vẽ bát tiên quá hải màu sắc rực rỡ. Chiếc đèn kia chuyển động qua lại lóe ra ánh sáng rực
rỡ nhiều màu. Đậu Minh thấy lạ, giật dây Thục thư nhi:
- Không phải ngươi nói tỷ tỷ tốt với ngươi nhất sao? Ngươi mượn tỷ tỷ chơi mấy ngày đi.
Lần đầu tiên Đậu Chiêu từ chối Thục thư nhi, nói:
- Đây là của người khác tặng, không tiện đưa cho cho ngươi. Nếu ngươi thích thì ta bảo người mua cho ngươi cái khác.
- Không cần, không cần, ta chỉ định mượn chơi mấy ngày thôi.
Thục thư nhi đỏ mặt đi về Đông phủ, oán trách Đậu Minh đã giật dây mình đi mượn đèn:
- Ngươi biết thừa đó là người khác đưa cho Tứ cô cô mà còn bảo ta đi.
Đậu Minh cười nhạo:
- Lúc trước có thứ đồ nào tốt mà
chẳng phải là người khác tặng nàng, đã bao giờ nàng ấy nói “Không tiện”, rõ ràng là không muốn cho ngươi. Ngươi không lấy được thì nổi cáu với
ta làm chi!
Thục thư nhi giận dữ đến độ òa lên khóc. Nghi thư nhi vội dạy dỗ nàng:
- Ngày nào muội cũng chỉ thích đồ của tứ cô cô, cầm rồi còn không trả, tứ cô cô là trưởng bối, không tiện so đo chứ nếu không thì có ai dung túng cho muội như vậy? Muội đã làm
sai còn không biết nghĩ lại, người khác nói mấy câu đã gào khóc, khó
trách ngũ cô cô coi thường muội.
Thục thư nhi đến chỗ Đậu Chiêu thì đụng
phải tường, bị Đậu Minh cười nhạo một hồi rồi lại bị Nghi thư nhi dạy
dỗ, lòng vừa bực vừa tức, đẩy nha hoàn bên cạnh ra rồi chạy ra ngoài.
Trước mặt là Hải Đường.
- Thục thư nhi.
Nàng cười khanh khách hành lễ với Thục
thư nhi, tiểu nha hoàn đằng sau cầm một chiếc đèn kéo quân rất đẹp vẽ
hoa đón xuân, Hải Đường nói:
- Tứ tiểu thư nhà tôi nói, chiếc
đèn kéo quân bát tiên quá hải kia bán hết rồi, chỉ đành mua chiếc đèn
hoa đón xuân này cho tiểu thư, tiểu thư cầm chơi tạm, chờ năm sau tứ
tiểu thư sẽ cho người đi mua sớm cho tiểu thư.
Lúc này Thục thư nhi mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng chuyện này cũng không thể giấu mọi người được.
Ngũ đường tẩu hỏi Nghi thư nhi:
- Bảo Thục thư nhi xin Thọ Cô đèn là chủ ý của Minh thư nhi?
- Chắc là vậy!
Lúc Đậu Minh giật dây Thục thư nhi thì Nghi thư nhi không có mặt, nàng có chút chần chừ:
- Thục thư nhi dù có hơi ngốc
nhưng nàng đã lấy đồ của tứ cô cô thành quen, nêu là chủ ý của mình thì
cũng không có gì mà không dám nhận, cũng không cần phải đổ đến đầu ngũ
cô cô.
Nói tới đây, nàng như nhận thức ra điều gì, ngạc nhiên nói:
- Từ sau khi Ngũ cô cô từ kinh
trở về, dường như có chút thay đổi, lúc nào cũng nói kinh thành tốt thế
này, nhà ngoại của nàng tốt thế kia…
Điều này khiến Nghi thư nhi có chút không thoải mái.
Ngũ đường tẩu nghe vậy thì nhíu mày, dặn dò con gái:
- Dù sao nàng cũng là trưởng bối, sau này gặp thì phải cung kính một chút, không có chuyện gì thì đừng
lôi kéo nàng, muốn chơi thì tìm Thục thư nhi chơi, hai đứa mới là đồng
lứa.
Nghi thư nhi càng lớn thì tính tình càng
cố chấp, lại thêm phụ thân nàng là người bất tài nhất trong hàng chữ
Xương, thỉnh thoảng Đậu Minh lại khoe khoang trước mặt nàng sớm đã khiến nàng tức giận. Mẫu thân nhắc nhở khiến nàng ý thức được tiểu nha đầu
nhỏ hơn nàng ba tuổi kia vẫn là cô cô của nàng, nàng gặp thì phải hành
lễ vãn bối, lòng không khỏi có chút phẫn nộ, bực bội đáp:
- Biết rồi ạ!
Bên kia, tam đường tẩu đang khiển trách Thục thư nhi:
- Người khác bảo con làm gì thì
con làm theo? Người ta bảo con đi trộm đồ của nhị thái phu nhân thì có
phải là con cũng đi trộm không? May mà là Thọ Cô, nếu là người khác thì
sẽ nói con thế nào? Con còn nhỏ đã không ngoan rồi, cầm đồ không chịu
trả. Ban đầu ta chỉ nghĩ là con còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu. Ai biết con
càng lớn càng không biết nặng nhẹ. Người khác không cho mà còn dám oán
hận… Khóc! Chỉ biết khóc! Giờ đã biết mất mặt chưa? Lúc trước đã làm
được những gì?
Lại bảo nha hoàn lo việc trong phòng Thục thư nhi:
- Đem những đồ nó đã lấy từ chỗ Thọ Cô ra đây, ta tự mình đi trả cho Thọ Cô.
Rất nhiều đồ, thời gian qua lâu, ngay cả
Thục thư nhi cũng không biết cái nào là của mình, cái nào là của Đậu
Chiêu khiến tam đường tẩu giận đến đập giường đập ghế:
- Sao ta lại nuôi được đứa vô tâm như con chứ?
Ba huynh đệ Đậu Khải Tuấn tan học trở về
thấy vậy thì hoảng hốt, một người an ủi mẫu thân, một người hỏi muội
muội đã xảy ra chuyện gì. Đậu Khải Thuận nhỏ tuổi nhất chớp chớp mắt
nói:
- Tứ cô cô không phải là người như vậy đâu. Mọi người cũng đừng lấy lòng tiểu nhân…
Tất cả ánh mắt đều bắn về phía hắn. Hắn vội nói:
- Lần trước các huynh đến điền trang…
Đậu Khải Thái vội bước lên chặn em nhỏ, vừa kéo em ra ngoài vừa cười với mẫu thân và muội muội:
- Việc này nói lớn thì lớn nói
nhỏ thì nhỏ, làm lớn thì sẽ hại đến thanh danh của muội muội, so đo ra
thì sẽ phá hỏng tình cảm của tứ cô cô với nhà ta, con và em đi mời phụ
thân về…
Tam đường tẩu và Thục thư nhi đều nghi ngờ.
Đậu Khải Tuấn đành phải khẽ ho khan, trầm ổn nói:
- Ngũ đệ nói có đạo lý, chuyện này vẫn nên bàn với phụ thân cho thỏa đáng thì hơn.
Con trai cả chu đáo cũng nói như vậy, sự nghi hoặc trong lòng tam đường tẩu cũng tiêu tan.
Ngoài cửa, Đậu Khải Thuận lại không phục nói:
- Đệ có nói gì sai đâu, lần trước các huynh gây họa lớn như vậy nhưng tứ cô cô cũng đâu có nói gì, còn
che giấu giúp các huynh, các huynh đừng cho là đệ không biết…
- Biết chúng ta gây họa mà đệ còn làm ồn khắp nơi thế sao? Có phải đệ sợ người khác không biết không?
Đậu Khải Thái nghiến răng nghiến lợi nói.
Đậu Khải Thuận ủ rũ.
Đậu Khải Thái nói:
- Đi, chúng ta đi tìm Tứ cô cô.
- Không phải nói đi tìm phụ thân sao? Tìm tứ cô cô làm gì?
Đậu Khải Thuận ngạc nhiên nói.
- Đệ là đồ ngốc.
Đậu Khải Thái giận đến độ hận không thể tát cho em trai mình một cái:
- Gây rối thế này chỉ sợ giờ mọi
người trong phủ đều biết, nếu là tứ cô cô chịu ra mặt giúp muội muội nói mấy thứ này là tứ cô cô thưởng cho muội muội thì đơn giản rồi…
Cái này Đậu Khải Thuận hiểu, gật gật đầu, cũng chẳng chuẩn bị xe, hai huynh đệ chạy bộ đến Tây phủ.
Đậu Chiêu nghe xong thì trầm tư hồi lâu.
Nói lại, chuyện này nàng cũng có lỗi.
Mỗi khi thấy Thục thư nhi thích cái gì,
mắt sáng bừng lên là lại khiến nàng nhớ tới con gái Nhi thư nhi của
mình, nhất thời lòng mềm lại. Nghĩ chẳng qua chỉ là chút đồ nhỏ, Thục
thư nhi thích thì cứ lấy đi là được. Nhưng cũng không nghĩ lại chuyện
này sẽ ảnh hưởng đến Thục thư nhi.
- Ta và các ngươi qua Đông phủ.
Đậu Chiêu thay đồ rồi đi theo hai huynh đệ đến phòng tam đường huynh.
Tam đường tẩu thấy nàng thì vừa thẹn vừa xấu hổ.
Đậu Chiêu không đợi nàng mở miệng thì đã cười nói:
- Chẳng lẽ tam đường tẩu định bảo muội cũng trả đồ Thục thư nhi tặng muội sao?
Mấy người đều sửng sốt.
Đậu Chiêu cười nói:
- Mọi người chỉ thấy ta tặng đồ cho Thục thư nhi nhưng không biết Thục thư nhi cũng tặng đồ cho ta.
Nàng nói xong, thở dài thật dài tỏ vẻ hối hận:
- Năm trước Thục thư nhi còn tặng ta một cái túi, ta thấy rất đẹp nên đeo bên mình, lúc đi thỉnh an nhị
thái phu nhân, về nhà chẳng biết đã rơi mất từ khi nào, đến giờ còn
không tìm được. Tẩu bảo muội lấy gì trả cho Thục thư nhi đây?
Tam đường tẩu biết Đậu Chiêu đang nói đỡ cho con gái, gọi “Thọ Cô”, mắt đỏ hoe.
Đậu Chiêu nhân cơ hội ôm tay tam đường
tẩu, ra hiệu cho mấy huynh đệ Đậu Khải Tuấn đưa Thục thư nhi lui xuống,
sau đó cùng tam đường tẩu ngồi xuống, thành khẩn nói:
- Nói lại, chuyện này muội cũng
có trách nhiệm, nếu không phải muội chiều Thục thư nhi như vậy thì nàng
ấy cũng sẽ không như bây giờ. Nhưng nếu nói vì thế mà khiến Thục thư nhi có thói quen xấu thì muội lại không thấy vậy. Vì sao nàng ấy không lấy
của người khác mà chỉ lấy của muội. Có thể thấy, trong lòng nàng vẫn
biết thân sơ, nặng nhẹ.
Người làm cha mẹ có ai không thương con.
Lời này của Đậu Chiêu rất thấu tình đạt
lý, tam đường tẩu nghe xong như được chén trà nóng giữa trời đông lạnh
giá, vẻ mặt cảm kích:
- Ta cũng hiểu Thục thư nhi không cố ý.
Sau Thục thư nhi, tam đường tẩu lại sinh
con trai thứ tư là Đậu Khải Xa, con trai thứ năm là Đậu Khải An, có đôi
khi không chăm sóc Thục thư nhi cho cẩn thẩn.
Đậu Chiêu cười nói:
- Hiểu lầm được hóa giải là tốt rồi, bằng không cô cô như muội cũng rất khó xử.
Nếu đã nói thông thì không khí cũng tốt lên rất nhiều.
Đậu Chiêu và tam đường tẩu nói chuyện phiếm nửa ngày rồi mới cáo từ.
Nhưng sau này cẩn thận hỏi lại Thục thư
nhi tiêu tiền thế nào, biết không phải nàng không có đủ tiền mà là tiền
tiêu hàng tháng vừa đến tay đã thưởng cho người này người nọ, tay không
có tiền, nhìn thứ gì tốt cũng không có tiền mua, chỉ đành xin của Đậu
Chiêu. Đậu Chiêu liền dạy cho nàng cách sai bảo nha hoàn, tiết kiệm bạc
thế nào, còn dạy cho nàng lễ nghĩa ngọn ngành. Dẫn nàng đi đến các điền
trang, dạy nàng làm sao để quản lý điền trang. Sau này Thục thư nhi trở
thành cao thủ quản lý tài sản, đương nhiên đó là chuyện về sau.
Tam đường tẩu đến chỗ nhị thái phu nhân.
Nàng phải đi nói đỡ cho con gái mình.
Kể lại mọi chuyện một lần, nàng cảm khái nói:
- … Vốn là Đậu Minh gây họa nhưng Thọ Cô lại chẳng hề trách cứ gì, nhận hết mọi lỗi lầm. Không hổ là con
gái của Cốc Thu, chảy trong mình dòng máu của người họ Triệu ở An Hương.
Nhị thái phu nhân không nói gì, đợi tam đường tẩu đi rồi thì mắng:
- Tự gây họa!
Mà đến khi Ô Thiện biết chuyện này thì đã qua Nguyên tiêu.
Hắn như bánh nướng áp chảo, lật qua lật lại trên giường mấy tối, cuối cùng không nhịn được, kéo Đậu Đức Xương:
- Ngươi cùng ta đến Tây phủ mượn thất thúc quyển sách đi?
Đậu Đức Xương vẫn còn khá ngây thơ, chỉ mê đồ cổ, ngày nào cũng cùng Đậu Khải Tuấn chạy qua chạy lại mấy cửa hàng đồ cổ.
- Sách gì? Nhà ta không có sao?
Ô Thiện lừa hắn:
- Một quyển sách viết về nơi cất
giữ vàng, ta không nhớ rõ tên, không thấy có trong nhà các ngươi nên
muốn qua chỗ thất thúc phụ xem sao.
Đậu Đức Xương lập tức phấn chấn:
- Gọi Bá Ngạn đến, chúng ta cùng đi.
Đậu Khải Tuấn đã đến tuổi đội mũ*, ngũ bá phụ ban thưởng cho hắn tự là “Bá Ngạn”. (*Tuổi trưởng thành, con trai
Tàu sẽ đội cái mũ nhỏ nhỏ cài đầu ở trên cho đẹp chứ không phải mũ che
nắng ha ^^)
Ô Thiện mừng rỡ, ba người đến Tây phủ.
Đậu Thế Anh đang chỉ huy người tu sửa lại Đông Khóa viện, nghe nói Ô Thiện đến mượn sách thì rửa tay, thay quần
áo ra thư phòng gặp ba người.
- Mấy hôm nay Bá Ngạn đang đọc sách gì?
Năm trước Đậu Khải Tuấn thi hương nhưng không đỗ.
- Đọc “Tứ thư bình giải”.
Nhắc đến chuyện học hành, hắn vẫn rất cung kính với Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh gật gật đầu, nói:
- Cũng đừng chỉ đọc mãi “Tứ thư bình giải”, “Xuân Thu”, “Sử ký” cũng phải đọc qua.
Đậu Khải Tuấn cười nói:
- Ngũ thúc tổ cũng nói vậy, còn hỏi con có muốn đến Quốc tử giám không.
- À, vậy con nói sao? Đậu Thế Anh cười hỏi.
- Nghe nói kinh thành ngọa hổ tàng long, con cũng muốn tới học hỏi.
Hai người nói chuyện học hành, Đậu Đức
Xương nghe rất say mê, Ô Thiện lại đảo mắt nhìn quanh, ngay cả nha hoàn
cũng chẳng thấy một ai. Đợi mãi Đậu Thế Anh mới nói xong, thả cho bọn họ đi thư phòng. Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn lại quấn lấy hắn hỏi là
sách gì, hắn đành phải nói đông nói tây nhờ bọn họ tìm giúp, mất gần nửa canh giờ cũng không thoát khỏi hai vị này, Ô Thiện dần có chút bất an,
thấp thỏm.
Bên ngoài thư phòng đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của Đậu Chiêu:
- Không phải nói phụ thân đang ở thư phòng sao? Lại đi đâu rồi?
Thoáng cái, cả người Ô Thiện thoải mái, bất chấp Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn còn đang ở bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài.
- Tứ tiểu thư? Sao muội lại ở đây?
Nhìn Đậu Chiêu không chớp mắt.
- Là Ô tứ ca!
Đối mặt với cậu con trai trạc tuổi con
mình, lại nhà con nhà thông gia thân thiết, Đậu Chiêu rất khó giữ được
lễ nghi nam nữ gì gì đó, nàng cười nói:
- Sao Ô tứ ca lại ở đây?
- Ta đến đây mượn sách.
Ô Thiện nói xong thì giơ cuốn sách trong
tay lên, muốn nói năng khéo léo một chút nhưng thời gian không có nhiều, hắn không thể không nắm chắc thời cơ:
- Ta không biết muội thích đèn kéo quân, nếu không ta cũng sẽ tặng đèn kéo quân cho muội.
Đậu Chiêu kinh ngạc, thấy đôi mắt đen nhánh của Ô Thiện vô cùng nghiêm túc, chân thành.