Chương 109: Đến chậm

Cửu Trọng Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tế Ninh hầu nghe xong mặt đỏ bừng, ngoài mạnh trong yếu mà bao biện: “Nhìn dáng vẻ Trần tiên sinh cũng là người đọc sách, sao có thể nghe gió thì hiểu là bão được? Mấy năm trước chẳng qua bọn trẻ đều còn nhỏ, nhà chúng tôi lại chỉ có Du Nhi là độc đinh, đừng nói là đi Thực Định mà đi Tây Sơn mẫu thân nó cũng vẫn còn lo lắng, cho nên không cho ra ngoài. Nào có chuyện như ông nói?” Lại không hề nhắc đến hôn sự hai nhà Ngụy Đậu.

Nếu lúc đến Trần Khúc Thủy còn ôm chút hi vọng với Ngụy gia thì lúc này đúng là như đá chìm đáy biển, ngay cả chút bọt nước cũng chẳng còn. Ông không cần tỏ vẻ thì ánh mắt cũng đã như mũi tên nhọn bắn ra tia sáng lạnh thấu xương: “Chỉ sợ Hầu gia nghĩ một đằng làm một nẻo thôi? Ta có nghe nói, nếu Hà gia giúp hiền tế của ngài được lên ngôi thế tử thì ngài sẽ giao tín vật cho Hà gia – ngũ lão gia nhà chúng tôi cũng là Lại bộ thị lang!

Đại học sĩ nội các không quá ngũ phẩm, Lục bộ thượng thư là nhị phẩm, vì để đề cao những đại học sĩ này nên bình thường đều cho bọn họ kiêm cả hàm Lục bộ thượng thư. Hơn nữa ai nhậm chức thượng thư bộ nào thì sẽ được phân công quản lý chuyện của bộ đó, nhưng các đại học sĩ lại không thể ngày nào cũng làm việc đúng giờ ở Lục bộ, vì thế tả thị lang các bộ lại trở thành người quản lý trên thực tế.

Bao gồm tiền thưởng, chức tước, do bộ Lại kê khai, Ti thanh sử quản lý.

Tế Ninh hầu nghe vậy thì lòng run lên, thầm mắng Thái Bật máu chó đầy đầu.

Nói cái gì mà người bên ngoài quyết sẽ không biết, vậy sao tiên sinh phòng thu chi của Đậu gia lại biết? Nếu đến tiên sinh phòng thu chi của Đậu gia cũng biết thì Trương Kế Minh, Trương Tục Minh là người sáng suốt không thể nào không biết. Hai người đó chẳng qua giả bộ anh thân em thiết trước mặt ông già Trương Bội mà thôi, giờ Trương Nguyên Minh đã làm rõ việc xấu trong nhà cho mọi người, dùng thế lực bên ngoài gây sức ép để lên ngôi thế tử sẽ chỉ khiến Trương Kế Minh, Trương Tục Minh có cớ để tranh giành công khai với Trương Nguyên Minh. Dù là Trương Bội cũng chẳng thể nói được gì.

Trương Kế Minh lấy cháu gái của Trường Hưng Hầu, Trương Tục Minh lấy cháu bên ngoại của trưởng công chúa Ninh Đức, phủ Tế Ninh hầu nho nhỏ đâu thể sáng bằng?

Nếu lời này truyền ra ngoài, Tế Ninh hầu mất mặt là chuyện nhỏ nhưng vì thế mà gà bay trứng vỡ thì mới là hoàn toàn thất bại.

Ông ta chỉ có thể kiên quyết thề thốt, phủ nhận: “Tuyệt đối không có việc này! Nếu Trần tiên sinh không tin thì chúng ta qua Hà gia đối chất!”

Đường đường là một Hầu gia nhưng lại muốn đối chất với một tiên sinh phòng thu chi vốn chỉ là người hầu…

Trần Khúc Thủy vừa nghĩ đến Đậu Chiêu lại từng có hôn ước với gia đình thế này, cũng không nhịn được mà cảm thấy bất công thay cho Đậu Chiêu.

Vất vả lắm ông ta mới đè nén được lửa giận trong lòng, giả bộ tỏ vẻ hòa hoãn, cảm thán nói: “Tôi cũng biết là không thể nào nhưng mọi người nói rất thuyết phục, ngay cả Hà gia mời người nào đến quý phủ để làm thuyết khách, quý phủ dùng trà gì tiếp đón hắn đều nắm rõ ràng thì bảo sao tôi không tin cho được!”

Tế Ninh hầu cố nén lắm mới không lấy khăn trong tay áo ra để lau mồ hôi trên trán. Mà Trần Khúc Thủy lại đổi giọng, ngữ khí chân thành mang theo mấy phần áy náy: “Nhưng mà chuyện này cũng là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Phủ Cảnh Quốc công có quan hệ thông gia với ngài nhưng cũng chỉ là con rể, là con nhà người ta. Chẳng lẽ lại đi hiến tế cho tổ tiên Ngụy gia được sao? Đương nhiên ngài phải tính toán thay thế tử gia, chỉ khi thế tử gia sống tốt thì quý phủ mới có thể thịnh vượng phát đạt, cô nãi nãi mới có thể mượn sức nhà mẹ đẻ mà giúp cô gia được phong làm thế phụ. Nếu là nhạc phụ giúp cô gia thì nói kiểu gì cũng vẫn là danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính, cho dù hai vị Trương gia có bất mãn cũng chẳng trách được ai, ai bảo nhà vợ bọn họ không có thế lực chứ! Hầu gia, ngài nói xem đạo lý này có đúng không?”

Đúng thế! Hà gia muốn giúp Trương Nguyên Minh lên làm thế tử thì quyết không thể nào giấu được Đậu gia. Một khi đã vậy, sao không kết thân với Đậu gia. Xem tình hình bây giờ, vừa có thể giữ tiếng thủ tín lại có thể công khai nhúng tay vào chuyện của Trương gia, nhất cử lưỡng tiện. Có thể bớt mạo hiểm hơn việc giao thiệp với Hà gia nhiều.

Ông ta không khỏi gật đầu: “Tiên sinh nói rất có lý.”

“Cũng không phải tôi nói có lý, là Hầu gia trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê.” Trần Khúc Thủy thu vẻ sắc bén khi nãy lại, khiêm tốn nói: “Hầu gia có từng cẩn thận suy nghĩ, Cảnh Quốc công kia thông minh tháo vát, nếu cô gia của quý phủ không thể chịu nổi như vậy, vì sao mãi đến hôm nay phủ Cảnh Quốc công vẫn chưa có thế tử?”

Trần Khúc Thủy nhớ đến mấy lời Đậu Chiêu đề cập về Trương Nguyên Minh với mình, thuận thế dùng thử.

Tế Ninh hầu động lòng.

“Nếu lão hủ đoán không sai, trong lòng Cảnh Quốc công chắc vẫn hướng về cô gia quý phủ.” Trần Khúc Thủy khéo léo phân tích giúp Tế Ninh hầu, “Chẳng qua là ngại phu nhân và hai vị công tử, chưa tìm thấy cơ hội thích hợp mà thôi, nếu không sao còn phải kéo dài như thế! Cô gia quý phủ nếu lấy tĩnh chế động, chẳng làm gì cả thì chưa biết chừng mọi chuyện còn có cơ hội. Nhưng nếu muốn mượn thế lực người ngoài để nhúng tay vào phủ Cảnh Quốc công thì chắc chắn ông ấy sẽ không chấp nhận điều này, thân tộc cũng bất phục, thậm chí sẽ có người học theo, không từ thủ đoạn, ai cũng bộc lộ bản lĩnh, đến lúc đó phủ Cảnh Quốc công sẽ rối loạn vô cùng…”

Rốt cuộc Tế Ninh hầu không ngồi yên được nữa, lập tức nhảy dựng lên: “Không sai, không sai! Cảnh Quốc công thường hay nói chuyện với ta, cô gia nhà ta hiếu thảo, hiền lành, chỉ dựa vào đó thôi cũng đủ để đảm đương vị trí thế tử rồi… Chẳng qua Viên phu nhân thường tranh cãi với Cảnh Quốc công khiến ông ấy không thể không tránh, muốn tránh cũng không được… Nếu Quốc công và Viên phu nhân có chung suy nghĩ thì đã sớm lập thế tử, sao cần chờ đến bây giờ… Cô gia không làm gì thì thôi, nếu dám có âm mưu giành vị trí thế tử, dựa vào tính tình của Quốc công thì quyết sẽ không dung tha cho cô gia…”

Phía sau thư phòng liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của nữ nhân.

Trần Khúc Thủy chỉ coi như không nghe thấy gì.

Tế Ninh hầu thì khom người vái Trần Khúc Thủy một cái: “Đa tạ tiên sinh chỉ dạy! Đại ân không thể nào cảm tạ hết được.”

“Hầu gia khiến lão hủ phải tổn thọ rồi.” Trần Khúc Thủy cúi đầu đáp lễ nhưng khóe miệng lại cong cong.

***

Phường Nam Huân ở trung tâm kinh thành, Kỷ gia ở gần sát nha môn lục bộ, Hàn Lâm viện, Chiêm sự phủ, bên ngoài nhìn vào thì chẳng qua là tường trắng ngói xám, cổng rộng sơn đen, trông vô cùng tầm thường. Nhưng đi vào mới biết, mấy gian nhà san sát nguy nga, chiếm một phần ba con ngõ Ngọc Hà.

Ngồi trong thư phòng tràn ngập hương hoa ngọc lan ở phía đông nam tòa nhà, Kỷ Vịnh nhìn ghi chép trong tay, miệng không khỏi nhếch cao, cong cong trông thật vui vẻ.

Dùng ngôi vị thế tử Cảnh Quốc công để trao đổi tín vật đính ước của Đậu Chiêu.

Cũng không tệ lắm.

Tốt xấu gì Đậu Chiêu cũng có giá trị ngang tước vị thế tử.

Hắn sai gia đinh Tử Thượng bên mình: “Ngươi mang danh thiếp của ta ra, chúng ta đến phủ Tế Ninh hầu.”

Hiếm khi Tử Thượng thấy Kỷ Vịnh cao hứng như vậy, liền đánh bạo cười nói: “Chúng ta đến phủ Tế Ninh hầu làm gì vậy? Chúng ta đâu có qua lại với mấy nhà quý tộc này…”

Kỷ Vịnh trở mặt ngay tức khắc, lạnh lùng lườm hắn một cái.

Tử Thượng sợ tới run người, cũng không dám nói thêm một câu, vội gọi nha hoàn hầu hạ Kỷ Vịnh thay quần áo, tự mình vào thư phòng cầm danh thiếp ra, sai người chuẩn bị xe ngựa rồi cùng Kỷ Vịnh ra cửa.

Trên đường đi, bọn họ gặp được mấy thanh niên ăn mặc như sĩ tử.

Thấy Kỷ Vịnh, những người đó đã vội nhường đường cho hắn từ xa.

Kỷ Vịnh cũng chẳng buồn nhếch mắt, làm như không thấy, nghênh ngang mà đi.

Tử Thượng lại nhận ra người dẫn đầu là Mẫn thiếu gia nhà Thập Nhị lão gia, mấy người khác đều không biết, hẳn là bạn học trong Quốc tử giám với Mẫn thiếu gia.

Hắn cười cười với Mẫn thiếu gia, xem như chào hỏi, lại nghe thấy trong đám người kia có kẻ bất mãn nói: “Đây là vị Giải Nguyên lang thiếu niên đắc chí nhà ngươi? Cũng quá kiêu ngạo rồi? Dù học thức ta không bằng hắn nhưng chắc gì đã chẳng có ngày được đề tên trên bảng vàng…”

Tử Thượng nghe thấy Mẫn thiếu gia cười nói: “Giới Nguyên huynh hiểu lầm rồi. Vị đệ đệ này của ta không phải là kiêu căng mà là “một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài” nên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Đừng nói là lần đầu gặp mặt, dù có quen biết đã lâu, mấy ngày không gặp là có khi hắn cũng quên luôn ngươi trông như thế nào đó. Vì thế vị đệ đệ này của ta không ít lần gây trò cười, mọi người trong nhà ta cũng quen rồi. Nếu ngươi kết giao lâu với hắn thì sẽ biết, từ nhỏ hắn không biết…”

May mà gặp Mẫn thiếu gia chứ nếu là Ngu thiếu gia, đừng nói là giải thích giúp công tử mà không xúi giục người khác gây rối với công tử cũng đã là may lắm rồi.

Tử Thượng bước nhanh đuổi theo Kỷ Vịnh ra khỏi cổng, đang định nói đôi câu tốt đẹp cho Mẫn thiếu gia với Kỷ Vịnh thì lại thấy một chiếc xe ngựa sơn đen dừng ngay trước mặt.

Bước xuống chính là Kỷ Kỳ – phụ thân của Kỷ Vịnh.

Ông hơn 40 tuổi, mặc quan phục thêu chim nhạn bay trong mây của quan tứ phẩm, tướng mạo anh tuấn, thần sắc ôn hòa trông rất văn nhã.

Kỷ Kỳ cười hỏi con: “Kiến Minh, con định đi đâu?”

Kỷ Vịnh cũng chẳng chớp mắt, đáp: “Con muốn đến Ngọc Bảo hiên xem có nghiên mực nào tốt không.”

“Có đủ tiền chưa?”

Kỷ Vịnh cũng chẳng để ý, đi thẳng lên xe ngựa.

Tử Thượng vội đáp thay hắn: “Đủ rồi! Đủ rồi ạ!”

Kỷ Kỳ không nghĩ đó là ngỗ ngược, gật gật đầu, dặn bọn họ: “Đi đường cẩn thận.”

Tử Thượng gật đầu lia lịa, vội vàng hành vễ với Kỷ Kỳ rồi lên xe ngựa.

Kỷ Kỳ nhìn xe ngựa của bọn họ đi khuất khỏi con ngõ nhỏ thì mới vào cổng lớn.

***

Phủ Tế Ninh hầu ở phường Ngọc Minh thành Tây, phủ Diên An hầu, Trường Hưng hầu, Hưng Quốc công đều tọa lạc ở đây, rất nhiều khai quốc công thần mở phủ ở đây nên phường Ngọc Minh cũng được dân chúng trong kinh thành gọi là “phường phú quý”.

Kỷ Vịnh đến cổng phủ Tế Ninh hầu thì gặp Trần Khúc Thủy từ trong đi ra.

Hắn rất bất ngờ.

Trần Khúc Thủy càng kinh ngạc, tiến lên hành lễ với Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh hỏi: “Sao ông lại tới đây? Tứ tiểu thư đâu?”

Trần Khúc Thủy cười nói: “Tứ tiểu thư ở Thực Định, sai tôi đến phủ Tế Ninh hầu bàn chuyện.”

Kỷ Vịnh nhăn mặt, kéo Trần Khúc Thủy lại hỏi: “Tứ tiểu thư sai ông tới làm gì?”

Trần Khúc Thủy cười chứ không đáp.

Trong đầu Kỷ Vịnh hiện lên gương mặt cơ trí, bình tĩnh của Đậu Chiêu, lòng thoáng có cảm giác bất an.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông đừng cho là ta không nghe được. Ông nói cho ta biết chẳng qua cũng tiết kiệm được chút thời gian cho ta mà thôi.”

Trần Khúc Thủy cười khách khí: “Đã nhận lời nhờ cậy, làm việc giúp người. Xin Kỷ công tử đừng làm khó tôi.”

Kỷ Vịnh tặc lưỡi cười lạnh nói: “Không ngờ tuần phủ Phúc Kiến Trương Giai là kẻ nhu nhược mà phụ tá của ông ta lại là một kẻ trung dũng thế này.”

Tuần phủ Phúc Kiến là Trương Giai đã từng bỏ thành mà chạy khi giặc Oa tấn công Phúc Châu, bị tổng binh Phúc Kiến tức Định Quốc công Tương Mai Tôn chém chết, treo đầu trên tường thành Phúc Châu để thị chúng, tất cả mọi người ai cũng biết.

Trần Khúc Thủy biến sắc, nhất thời mặt lạnh băng: “Vậy cũng chỉ đành mời Kỷ cử nhân tự mình đi hỏi thăm.” Nói xong, phất tay áo, lên xe ngựa ở bên cạnh rồi bỏ đi nhanh như bay.