Chương 119: Đàm phán

Cửu Trọng Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nữ tử trước mắt chẳng qua chỉ khoảng 14, 15 tuổi, làn da như tuyết, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mày dài đến tóc mai khiến người ta chú ý. Áo xanh lá cây đơn giản trông trầm ổn, phóng khoáng, cành hoa màu vàng xanh viền áo lộ ra mấy phần hoạt bát, tóc đen nhánh búi đơn giản, tai đeo khuyên tai bằng bạc khắc hình hoa ngọc lan nạm trân châu hồng nhạt, khéo léo mà tinh xảo. Thoạt đầu nhìn trông không giống tiểu thư nhà quyền quý nhưng trong mắt nàng lại toát ra sự trấn định thong dong, thoải mái trầm tĩnh, lại là điều nữ tử khuê các bình thường không thể có được. Hắn lớn thế này cũng chỉ thấy được điều đó từ đương kim Hoàng hậu Vạn thị và mẫu thân Tương thị, nhưng sao nàng có thể so sánh với mẫu nghi thiên hạ cao quý hay muội muội ruột thịt duy nhất của Định Quốc công được? Tống Mặc nghĩ đến hộ vệ cao thủ như mây bên người nàng, nghĩ đến người từng phụ tá Trương Nghi, còn cả tỳ nữ có thể cướp đi đứa nhỏ ngay trước mắt mình, trong lòng lại thoáng hiểu ra.

Đậu Chiêu mỉm cười để mặc hắn đánh giá, lòng lại để ý đến hai người hắn dẫn theo kia.

Mình đem theo Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa là vì một người túc trí đa mưu, một người võ nghệ cao cường. Hắn dẫn theo Nghiêm Triều Khanh và một nam tử dáng người nhỏ gầy. Nghiêm Triều Khanh thì không cần phải nói, chẳng lẽ nam tử nhỏ gầy kia là hộ vệ giỏi võ nhất của hắn? Nàng còn tưởng rằng là người “giấu kiếm trong hộp” mà Đoạn Công Nghĩa nói.

Xem ra nàng phải đánh giá thực lực của Tống Mặc một lần nữa.

Không biết nam tử dáng người nhỏ gầy này so với Đoạn Công Nghĩa thì ai giỏi hơn?

Nếu hắn xông đến, chẳng biết Đoạn Công Nghĩa có thể cản được mấy chiêu?

Nghĩ đến đây, Đậu Chiêu quét mắt nhìn qua bên cạnh một chút, thấy Tố Lan ôm khay, thần sắc cảnh giác đứng bên cạnh nàng. Lòng nàng cũng thoáng bình ổn lại, lại nghe Tống Mặc cười nói: “Hương bách hợp này nồng nàn nhưng không quá sực nức, nếu ta đoán không sai thì đây được Thiên Phủ Tuyên Bảo đặt Đại Quốc tự điều chế theo phương pháp bí mật đúng không?”

Nếu là đàm phán thì không khí hữu hảo, thân thiết ắt hẳn không thể thiếu, khen tặng đối phương luôn là lựa chọn không tồi.

Khi bắt ngươi phải cầu xin một người xa lạ, ban đầu nên khen những chuyện nhỏ nhặt bên người đối phương, tìm được đề tài khiến đối phương cảm thấy thư thái thì mới dẽ dàng rút ngắn khoảng cách, làm bước đệm cho yêu cầu của mình. Lúc Đậu Chiêu làm Hầu phu nhân cũng đã rèn luyện được bản lĩnh này rồi.

Nàng lấy lại tinh thần, mỉm cười hàn huyên với Tống Mặc: “Mai công tử đúng là kiến thức rộng rãi, đây chính là của Thiên Phủ Tuyên Bảo, là gia phụ cố ý mang từ kinh thành về. Mấy hôm nay thời tiết ẩm ướt, mùi hoa nhài hoặc đàn hương rất tốt nhưng ta hàng năm ở trong thành, thỉnh thoảng mới có dịp đến điền trang một lần, trong nhà chỉ còn lại nửa hộp hoa bách hợp từ đợt tết vừa rồi. Đành phải dùng tạm. Nơi này sơ sài, xin Mai công tử thông cảm cho!”

Đây là bắt đầu cảnh cáo rồi đó!

Nữ tử này đúng là vô cùng thông minh!

Tống Mặc không tự chủ được mà nhìn Đậu Chiêu mấy lần.

“Đậu tứ tiểu thư khiêm tốn như vậy khiến ta thấy thật xấu hổ.” Hắn cười nói, “Nói lại, chuyện khi nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi – Trần tiên sinh phòng thu chi của quý phủ từng phụ tá dưới trướng Tuần phủ Phúc Kiến Trương Giai – người từng bỏ thành mà chạy, sau này Định Quốc công niệm tình ông ấy không phải là thủ phạm, cho tùy ý đi hay ở. Trần tiên sinh là người đầu tiên rời khỏi Phúc Kiến, sau đó ông ta lại tiết lộ hành tung của chúng ta cho Đậu tứ tiểu thư. Chúng ta không hiểu dụng ý của ấy nên không khỏi lo sợ, bất an nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn làm tổn thương Đậu tứ tiểu thư. Chẳng qua chỉ là không muốn bại lộ hành tung, muốn giữ Đậu tứ tiểu thư ở lại điền trang mấy ngày. Ta cũng biết, trong giang hồ ngọa hổ tàng long, hộ vệ của ta há có thể sánh bằng, chỉ là chúng ta mang theo cung nỏ trong quân, mấy hộ vệ đều là những tay thiện xạ, tốt xấu gì cũng chiếm được chút ưu thế. Nếu không vừa rồi những mũi tên này có thể bắn chính xác đến chân mấy vị hộ vệ của quý phủ, ta cũng đã chẳng hạ lệnh cho bọn họ bắn cung.” Ngữ khí vô cùng khẩn thiết.

Đoạn Công Nghĩa nghe mà gật gật đầu.

Đậu Chiêu lại thầm oán trách trong lòng.

Khó trách ngươi bị đuổi ra khỏi phủ Anh Quốc công rồi lại nhanh chóng làm mưa làm gió trong phủ Liêu Vương, chỉ dựa vào bản lĩnh trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen này cũng đủ để không ai sánh bằng rồi.

“Quả thực là vậy.” Nàng không chỉ không biểu hiện gì ra mặt mà còn rất nghiêm túc gật gật đầu, thuận tay vỗ về đứa bé đang ngủ say, nói: “Nếu Trần tiên sinh tiết lộ hành tung của công tử, đương nhiên là sẽ giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nhưng nếu mưa tạnh trời quang, già trẻ lớn bé trong thôn đều ra ngoài, nhân thủ của công tử không đủ, giết cả thôn chỉ sợ là không kham nổi đâu. Hơn nữa vụ án lớn như vậy, không chỉ kinh động đến huyện nha, châu nha mà còn có thể kinh động đến quan bố chính, Án sát ti, Đô chỉ huy ti, Đại Lý tự, điều này sẽ rất bất lợi cho công tử. Không bằng nhân lúc trời mưa, giết người diệt khẩu thì càng sạch sẽ gọn gàng, đơn giản dễ làm hơn. Nhưng lời nói của công tử cũng đã nhắc nhở ta, vì sao công tử không ép chúng ta ở lại điền trang mấy ngày, chờ các ngươi đi xa rồi thả chúng ta ra, từ kinh thành xuống phía nam, bình thường đều phải đi qua Thực Định, chờ chúng ta đi báo quan thì công tử đã là rồng bay trên trời, cá về biển lớn, chờ quan nha tìm được đến nhà công tử, chỉ sợ công tử sớm đã an bài mọi thứ thật thỏa đáng rồi. Cho dù Cẩm y vệ cũng chẳng điều tra ra được cái gì hết.”

Ban đầu Tống Mặc còn mỉm cười thản nhiên nhưng nghe đến đó thì nụ cười dần tắt lịm, đầu mày khóe mắt dần để lộ ra hàn ý lạnh đến thấu xương.

Đậu Chiêu lại giận dữ khó hiểu, đơn giản trừng mắt, “Ô” một tiếng, ra vẻ hoảng sợ, thất thanh nói: “Chẳng lẽ người công tử ủy thác ở ngay gần Thực Định này sao?” Khi nói chuyện, đáy mắt đã toát ra hàn ý: “Hoàng thượng lựa chọn cố mệnh đại thần còn phải lo lắng cân nhắc rất lâu, chứa chấp con của khâm phạm triều đình cũng không phải chuyện người bình thường dám làm đâu. Nếu người ủy thác không thể thay đổi thì chỉ có thể chém tận giết tuyệt ta mà thôi!”

Ngay cả Trần Khúc Thủy, Nghiêm Triều Khanh đa mưu túc trí, trải qua bao sóng gió cuộc đời nghe vậy cũng đều hoảng hốt chứ đừng nói đến Đoạn Công Nghĩa và Lục Minh – hai người nhìn Đậu Chiêu, ngây ra như phỗng.

Trong phòng tĩnh mịch vô cùng.

Tống Mặc như bị thụi một quyền vào mặt, cuối cùng cũng hơi nhăn mặt.

Hắn xanh mặt, trừng mắt nhìn Đậu Chiêu, ánh mắt sắc như đao, lạnh như băng đè ép khiến Đậu Chiêu cảm thấy da đầu như run lên nhưng nàng đã chẳng còn đường nào khác có thể đi, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, tìm đường sống trong chỗ chết.

“Ta nghĩ…” Nàng tỏ vẻ thoải mái mà cười nói. “Công tử dẫn theo một vị tiên sinh phòng thu chi. Ừm, Nghiêm tiên sinh phòng thu chi đã ở đây, hai vị quản gia, một vị trông đôn hậu, vừa rồi còn đứng bên công tử, một vị hẳn là đang đứng ở bên cạnh Nghiêm tiên sinh đây. Bốn hộ vệ, vừa rồi cầm cung nỏ uy hiếp ta chsinh là bọn họ. Một nhũ mẫu giờ hẳn đang ở Noãn các sau phòng của công tử khóc lóc, một đứa trẻ bọc trong tã lót đang ngủ trên tay ta, mọi người đều đông đủ. Nhưng các ngươi ngồi xe ngựa đến, lại là hai cỗ xe ngựa… Tuy nói xa phu thân phận thấp kém, bình thường đều ngủ ở lán bên chuồng ngựa nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ vẫn là người của công tử, giờ hai người đó đang ở đâu?”

Thái dương Tống Mặc nổi gân xanh, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu thêm mấy phần sắc bén không thể che giấu.

Đậu Chiêu tỏ vẻ như không nhìn thấy, cao giọng hô, “Tố Lan! Khi nãy lúc em bế tiểu công tử đi có thấy xa phu của công tử không?”

“Có phải là xa phu hay không em không biết.” Tố Lan phối hợp với Đậu Chiêu, tùy tiện trả lời: “Bọn họ không biết cửa sổ ở noãn các là có thể mở ra từ bên ngoài, lúc em đi vào có một người cao lớn đứng quay lưng về phía em, canh giữ ở cửa Noãn các. Em đánh ngất nhũ mẫu, lặng lẽ lấy Lệ hoa châm đã tẩm Ma phi tán (thuốc mê) gì gì đó mà Đoạn đại thúc cho em tung về phía người kia, khiến cả người hắn toàn kim là kim, hắn trừng mắt nhìn em rồi ngã xuống đất.” Nói tới đây, nàng nhìn Đoạn Công Nghĩa, oán trách nói: “Đoạn đại thúc, không phải đại thúc nói nếu bị Lê hoa châm của người bắn trúng, dù là voi cũng không rên được một lời mà ngã xuống. Lúc tên kia ngã xuống còn trợn trừng mắt, lúc nhìn tôi ôm tiểu công tử nhảy ra cửa sổ còn nói được hai tiếng, châm gì gì này của đại thúc chẳng tốt chút nào cả!”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Đoạn Công Nghĩa.

Lập tức Đoạn Công Nghĩa cảm thấy mình như bị trăm ngàn ngọn đèn chiếu vào, bất chợt mồ hôi đầm đìa, lại nghĩ đến mình đối phó với đứa con mồ côi của Định Quốc công, cảm giác chột dạ không thể che giấu được, hoảng hốt lúng túng lấy ống tay áo lau mồ hôi, vừa thì thào giải thích: “Là tổ tiên ta truyền lại, chỉ nói là vật để con cháu phòng thân, mấy chục năm qua cũng chưa dùng đến, chắc là không linh…”

Tố Lan oán trách: “Đoạn đại thúc, sao người lại đưa cho con thứ chẳng ra gì thế, nếu nhỡ mất linh thì chẳng phải con đã bị tên ngốc kia bắt được rồi sao. Con bị bắt là chuyện nhỏ chứ làm hỏng đại sự của tiểu thư mới là chuyện lớn, chỉ sợ chúng ta đều sẽ mất mạng đó!”

“Đúng thế! Đúng thế!” mồ hôi trên trán Đoạn Công Nghĩa càng chảy ròng ròng.

Nghiêm Triều Khanh lại nhìn Đậu Chiêu đang mỉm cười an nhàn, thần sắc nhàn nhã kia một cái.

Thì ra mưu kế này là nàng nghĩ ra!

Hắn còn tưởng là chủ ý của Trần Khúc Thủy chứ!

Tố Lan pha trò như vậy, chắc chắn đã đủ khiến cho Tống Mặc giận dữ rồi.

Đương nhiên là Đậu Chiêu rất vui vẻ.

Nhưng cũng không thể để Tố Lan nói quá đà được.

Nàng biết thời thế, tiếp lời: “Tố Lan, người em thấy hẳn là một trong hai xa phu… vậy người còn lại đi đâu rồi?” Đậu Chiêu phán đoán, “Chẳng lẽ hắn đi báo tin cho người được ủy thác?” Đang nói, nàng lập tức tỏ vẻ hoảng sợ nói: “Đoạn hộ vệ, người của chúng ta đâu rồi? Ban ngày sở dĩ Mai công tử chiếm hết ưu thế mà không động thủ chắc chắn là vì phái xa phu kia đi cầu tiếp viện, cũng sớm đã hẹn thời gian động thủ với người ủy thác kia… Cái này rắc rối rồi đây!”

Bọn người Trần Khúc Thủy, Đoạn Công Nghĩa, Nghiêm Triều Khanh quá mức hoảng sợ.

Chỉ có Tống Mặc, bưng chung trà lên, hơi cúi đầu lẳng lặng nhấp mấy ngụm trà.

Nhưng bàn tay bưng chung trà hơi run run đã tiết lộ cảm xúc phẫn nộ trong lòng hắn.

Điều Đậu Chiêu trông cậy vào chẳng qua chỉ là đứa bé trong lòng nàng.

Nàng từng là một người làm mẹ, sao có thể thực sự làm tổn thương đến đứa bé này?

Thứ nàng trông cậy vào chẳng qua chỉ là trăng trong gương hoa trong nước mà thôi.

Muốn làm cho Tống Mặc nhìn thẳng vào nàng, nàng chỉ có thể tiếp tục khiêu khích Tống Mặc.

“Ai dà!” Đậu Chiêu thở dài, “Công tử ngoài sáng ta trong tối, không tốt chính là ở điều này – ta biết công tử có mấy người nhưng công tử lại chẳng biết ta có bao nhiêu người. Không biết tì nữ còn lại của ta đã đi đâu? Nếu có số đông người vọt vào điền trang này đánh giết thì nàng có thể về kịp từ châu Thực Định hay không!”

Tống Mặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc mà kín kẽ, ánh mắt bình tĩnh mà lý trí.