Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Wall
Beta: Esley, Dừa
Note: Chương này đáng ra hôm qua Es phải up nhưng tay chân chậm chạp nên hôm nay mới up :*
Kỳ thực trong chuyện của Niên Niệm Thi, Lục Kiến Dực quả thực cũng rất có chừng mực, chẳng qua là dạnh tự của người nào đó giống như ma chú, vừa nhắc tới thì ca ca nàng liền trở nên bất thường.
Hai người rõ ràng là song sinh nhưng cứ như huynh muội khác trứng, Lục Kiến Chu cũng không hiểu nổi vì sao hai người lại khác nhau đến vậy.
Điểm hẹn là cầu Ô thước ở Thành Nam.
Lục Kiến Chu lúc nào cũng mù đường, đi theo Thường Hoan thất loan bát quải* mới đến nơi ước hẹn, từ xa xa đã nhìn thấy một thân bạch y thanh lệ thoát tục ngồi bên kia hồ đánh đàn.
(*thất loan bát quải: vòng vèo qua bảy tám con đường)
Quanh quẩn trong ao dưới cầu còn có thật nhiều hoa đăng đang trôi tới từ thượng nguồn.
Những ngọn hoa đăng như những chiếc lông vũ lượn lờ bay trên không trung, cùng với tiếng nhạc thánh thót bay theo trong gió càng khiến khung cảnh trở nên lãng mạn hơn.
Hoàn toàn khác với khung cảnh sôi nổi và náo nhiệt ở thượng nguồn con sông, nơi này dường như đang an phận nằm ở một góc khuất, quạnh quẽ và có chút tiêu điều.
Lục Kiến Chu vịn thành cầu đi sang bờ bên kia, hướng về phía bóng lưng giống như đã từng quen biết mà nói: "Niên tiểu thư quả nhiên tài nghệ song tuyệt, Lục mỗ không hiểu âm luật, cũng có thể biết tiếng đàn êm tai."
Tuy nàng đã cố ý bắt chước giọng điệu nho nhã của ca ca, nhưng dù sao vẫn là hai người, Lục Kiến Chu có chút không được tự nhiên.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên, thân thể mỏng manh trước mặt đã quay lại, Lục Kiến Chu bỗng cảm thấy nàng tựa như được chuyển kiếp vào trong thi từ của "Tỳ Bà Hành*",
(*Tỳ Bà Hành: là bài thơ dài 616 chữ của Bạch Cư Dị, viết về cuộc đời trôi nổi truân chuyên của kẻ ca kĩ đàn tì bà)
Không phải là khung cảnh một thiếu nữ tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt*, mà là tiếng đàn nghe như tiếng chim oanh líu lo lượn lờ giữa muôn hoa* khiến lòng người rung động.
(*Đây là hai câu thơ được dịch từ bài thơ Tỳ Bà Hành - nguyên văn là: Do bão tỳ bà bán già diện và Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt)
"Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ, vãng vãng thủ tửu hoàn độc khuynh.* (Dịch: Mùa xuân sáng hoa nở, mùa thu ban đêm có ánh trăng, ta thường thường đem rượu ra uống một mình)" Sau khi bị kinh động bởi khuôn mặt xinh đẹp của Niên Niệm Thi, Lục Kiến Chu bất giác ngâm lên.
(*Trích từ bài thơ Tỳ Bà Hành)
Dáng vẻ tươi cười của Niên Niệm Thi như một loại ma lực khiếp người, ánh mắt nàng nhu hòa nhìn Lục Kiến Chu, lời nói ôn nhu mà nhỏ nhẹ: "Kỳ thực ta thích nhất chính là câu 'khúc bãi tằng giáo thiện tài phục, trang thành mỗi bị thu nương đố*' (Dịch: mỗi khi gảy hết khúc đàn, từng khiến các nhà dạy đàn phục, mỗi khi trang điểm xong là đến nàng Thu Nương cũng đố kỵ - Xem thêm chú thích [1] ở cuối chương), không biết một khúc《 Thoa đầu phượng (Xem chú thích [2] ở cuối chương)》 vừa rồi của ta có từng làm công tử động tâm?"
(Beta: Lạy hồn! Hai chế đừng đối thơ nữa em choáng hết cả mặt)
Kỳ thật Lục Kiến Chu đối với cầm kỳ thi họa và vân vân không có hứng thú quá lớn, thế nhưng vừa bị hỏi như vậy, trả lời chậm nửa nhịp lại còn đần độn nói: "Động, động, động." (Editor: mất hồn cmnr à =.=!)
Niên Niệm Thi mỉm cười: "Công tử hôm nay tựa hồ cùng lần gặp trước có chút khác."
"Khác chỗ nào?" Lục Kiến Chu kỳ quái, nàng giả trang giống như vậy lẽ ra không thể bị người mới gặp qua một lần đánh vỡ mánh khóe mới phải, hơn nữa lại còn bị dáng vẻ tươi cười kia làm cho mất hồn...tiểu yêu tinh này dáng dấp quả thực xinh đẹp! Chẳng thể trách các cách* lại trầm luân như vậy! Ta là nữ nhân mà nhìn nàng cười như vậy cũng không khống chế được a!
(*Thời cổ đại 'anh trai' có ba cách gọi khác nhau, ca ca, huynh đến đời Mãn Thanh thì thành các cách)
"Ngu ngốc hơn!" Niên Niệm Thi thản nhiên chậm rãi cười, "Lần trước lúc gặp mặt, công tử rõ ràng còn có thể cùng ta đối ngẫu văn thơ, lần này lại nói mình không thông âm luật, chẳng lẽ người đang tỏ ra khiêm tốn sao?"
Lục Kiến Chu lúc này mới kịp phản ứng hóa ra ca ca của nàng lại giống khuê nữ đến vậy, cầm kỳ thi họa không thứ nào là không tinh thông, còn bản thân nàng thì bình thường chỉ vẽ đại vài ba bức tranh có hoa hoa cỏ cỏ rồi thôi, những thời gian còn lại luôn cảm thấy chém chém giết giết vui hơn nhiều, nhưng cho dù là vậy thì nàng cũng không hề ngu ngốc a! Nếu nàng chịu dụng tâm học thì chắc gì đã thua huynh trưởng chứ! Thực tổn thương lòng tự tôn của nàng mà!
Cho nên Lục Kiến Chu vội chuyển đề tài: "Chỉ là hôm nay tại hạ không lòng dạ nào đạn tấu, chẳng hay đêm khuya cô nương hẹn Lục mỗ ra đây là có việc gì quan trọng sao?"
Nàng vừa dứt lời thì Niên Niệm Thi đã tiến tới mỗi lúc một gần hơn! Gần hơn nữa! Gần hơn nữa!
"Công tử cảm thấy nên có chuyện quan trọng gì?" Nàng dùng dung nhan tràn ngập thâm ý nhìn Lục Kiến Chu, trong nhất thời không thể nhìn ra được tâm tình từ ánh mắt nàng.
Đây là lần đầu tiên, Lục Kiến Chu cảm thấy luống cuống, không dám nhìn thẳng, mà là lui về phía sau vài bước, lảo đảo một cái thiếu chút nữa rơi xuống sông, may mắn nàng cũng có một thân võ công, nên mới trở tay miễn cưỡng nắm được cành cây bên cạnh: "Cô nương xin tự trọng! Lục mỗ. . . Lục mỗ. . . Lục mỗ làm sao biết quận chúa canh ba gọi ta ra rốt cuộc có chuyện gì quan trọng. . . Nếu ngươi không nói, ta đi đây. . ."
Niên Niệm Thi hài lòng nhìn phản ứng của nàng, nhíu mày liễu, tiếp tục trêu đùa nói: "Công tử cũng nói bây giờ là nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, thì có thể phát sinh việc chuyện gì chứ?"
Nàng nói xong, dường như còn cố ý tiến gần thêm vài bước, dứt khoát muốn bức Lục Kiến Chu té xuống sông: "Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi không biết liêm sỉ!" Lục Kiến Chu biên soạn hồi lâu, rốt cuộc chỉ có thể bất chấp mạo phạm phun ra mấy chữ này, lúc này nàng đã không còn đường để lui, đành phải đứng yên nhìn khuôn mặt bế nguyệt tu hoa kia càng lúc càng rõ ràng hơn, gần trong gang tấc, đến cuối cùng đôi môi kia đã hôn lên môi nàng, chiếc lưỡi nhanh nhẹn cạy mở làn môi mỏng manh của nàng, tham lam liếm lên hàm răng của nàng.
Mặt của Lục Kiến Chu đỏ đến tận cổ, cố sức đẩy, tạo ra một khoảng cách giữa hai người, đương nhiên phía sau Lục Kiến Chu không còn đường lui nữa, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn cảm dọa người đầy thoả mãn ước nguyện của Niên Niệm Thi, trước khi sẩy chân 'ùm' một tiếng té xuống nước.
"Ha, ngươi có phải là nam nhân hay không a, tại sao lại vô dụng như vậy?" Niên Niệm Thi cười một cách tự nhiên mà ngồi xổm bên bờ, tay tì vào đầu gối đỡ lấy cằm, từ người nàng toát ra loại khí chất quyến rũ đặc trưng của một thiếu nữ.
Lục Kiến Chu không ngờ rằng vị quận chúa mà ca ca nàng suốt ngày tâm tâm niệm niệm lại là một người như thế, đúng là tâm mỹ nhân như kim dưới đáy biển, chỉ sợ bản thân nàng vĩnh viễn cũng không đoán ra, rõ ràng nàng chẳng liên quan thế mà lại bị mất nụ hôn đầu đời một cách oan uổng, Lục Kiến Chu cảm thấy bản thân quá mức thiệt thòi, chẳng lẽ nói nam nhân bọn họ đều thích một người một chút rụt rè cũng không biết như vậy?
"Ta vốn cũng không phải là nam nhân!" Lục Kiến Chu chật vật gầm rú một tiếng, một chưởng gạt phăng tay của Niên Niệm Thi lúc này đang có hảo ý đưa ra kéo nàng lên, Lục Kiến Chu quật cường tự leo lên bờ.
Niên Niệm Thi nhìn bóng người kia ướt sũng càng lúc càng xa, khóe miệng câu lên thành một nụ cười yếu ớt, không bao lâu, một bà lão đi tới sau lưng nàng, giúp đỡ ôm đàn cổ, cũng nhìn người đang đi xa như có điều suy nghĩ nói: "Chỉ sợ đó không phải Lục công tử."
"Ta biết a ~" Niên Niệm Thi ngoái đầu nhìn lại, trên mặt đúng là biểu tình rực rỡ như lúc ban đầu, dường như cũng không quan tâm, "Hai vóc dáng giống nhau như đúc, nàng chắc là Lục Kiến Chu đi?"
Bà lão trầm tư, sau đó nói: "Cho nên mới vừa rồi quận chúa là cố ý sao? Vì sao phải làm vậy?"
Niên Niệm Thi dù sao vẫn chỉ là một nữ hài tử mười ba tuổi, trong nụ cười cũng có chút ngây thơ: "Không vì cái gì, chính là thích như vậy! Đơn thuần thấy nàng đã cảm thấy nàng rất thú vị."
================
"Ca thật xác định ca thích Niên Niệm Thi như vậy sao?" Lục Kiến Chu về đến nhà liền gọi ca ca đến tiến hành trao đổi về nhân sinh sau này của cả hai.
Lục Kiến Dực ngơ ngốc cười nhìn bộ dạng "sở dĩ ta bị người khác lăng nhục chính là bởi vì huynh" của Lục Kiến Chu, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà chỉ chăm chú nhìn nàng trả lời: "Niệm Thi. . .Niệm Thi...Niệm Thi nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa thông hiểu âm luật dáng dấp còn xinh đẹp như vậy. . . Hai chúng ta tuy rằng chỉ gặp qua một lần thế nhưng trò chuyện vô cùng ăn ý. . ."
"Âm luật và vân vân muội không thông hiểu cho nên không rõ! Thế nhưng nàng ngoại trừ có dáng dấp xinh đẹp một chút, rốt cuộc như thế nào là biết tri thức hiểu lễ nghĩa?! Còn nữa chỉ gặp qua một lần là có ý gì? Chỉ gặp qua một lần thì có thể không màng đến lễ tiết sao? Nàng có chỗ nào giống nữ hài tử chứ?!!" Lục Kiến Chu rốt cuộc nhịn hết nổi phát tiết không chút lưu tình. Nàng hồn nhiên đến độ không để ý bản thân nàng đang khoác trên mình một bộ y phục nam trang, đây mới thật sự là "Không ra dáng nữ hài tử."
"Cái gì gọi là không biết lễ tiết. . ." Lục Kiến Dực bị hỏi đến bối rối, "Lần gặp gỡ ấy muội cũng có mặt ở đó vậy, năm đó lúc chúng ta mười tuổi đã từng tiến cung dự yến tiệc mừng đầy tháng của Phần Tuy công chúa, hoàng thượng đã tổ chức một cuộc thi đối để xem tài văn chương của bá quan, lúc đó muội một mực đòi ghi rất nhiều lời gợi ý lên chén trà cho ta, thế nhưng lần nào Niệm Thi cũng có thể đối lại, có thể thấy được nàng ấy lợi hại biết bao."
Mười tuổi sao. . .
Lục Kiến Chu hoàn toàn không có ấn tượng, bởi vì năm ấy khi nàng mười tuổi đã vô ý té ngã từ trên cây xuống, rất nhiều ký ức đều đã tan thành những mảnh nhỏ vụn vỡ.
Nhưng nghe Lục Kiến Dực nói thế nào cũng cảm thấy hai người này hoàn toàn không có gì a~~: "Ca chỉ nhìn nàng đối vài câu thơ thì ca liền thích nàng? Còn muội thì sao? Muội cũng biết làm thơ đối câu vậy, sao ca không thích muội?"
Lục Kiến Dực: "Muội là thân muội muội của ta. . . Hơn nữa ta tự kỷ lắm mới đi thích muội. . ." (Editor: hai ẻm sinh đôi thích nhau cũng tự kỷ thật :v giống 2 bé Tình Lãng :3)
Lục Kiến Chu: ". . . Coi như muội chưa từng hỏi gì cả!"
Lục Kiến Chu tường thuật lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra ở bờ sông, nhưng Lục Kiến Dực lại sống chết không tin, tuy trong lòng biết muội muội không bao giờ lừa gạt y, nên sau khi y suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng rút ra được một kết luận: "Cho dù muội mong muốn cắt đứt hy vọng của huynh đối với nàng, cũng không cần bôi nhọ nàng đến mức như vậy, huống chi. . . Huống chi trải qua miêu tả trong lời muội nói, huynh càng nghĩ càng thấy Niệm Thi không giống tiểu thư khuê các tầm thường, trái lại rất có sức sống, chân thật đáng yêu. . ."
"Đáng yêu cái đầu huynh!" Lục Kiến Chu thật sự muốn bay tới bổ cái đầu đất của đại ca nàng ra nghiên cứu một chút xem bên trong mỗi ngày chứa những thứ gì, nàng hoàn toàn không hài lòng với kết luận của y, tức giận nói, "Mặc kệ huynh, đến giờ tập võ, muội đến thao trường!"
Gần đây, Lục Vọng suốt ngày suốt đêm đều ở thao trường luyện binh, cũng chỉ có lúc này mới có thể khoe khoang với tướng lĩnh nhi tử vô tích sự trong nhà.
Thế nhưng ông không biết, kỳ thực đứa bé từ nhỏ luôn theo ông ra thao trường, nguyện ý học hành quân đánh giặc, luôn tỏ ra là một nhân tài luyện võ, Lục Kiến Dực, căn bản chính là do đứa "con gái rượu" luôn nhu thuận trong nhà ông giả trang thành.
Hai huynh muội thể chất đều tương tự như nhau đương nhiên là một chuyện tốt.
Thế nhưng Lục Kiến Dực là một đứa nhỏ không chịu được cực khổ, còn Lục Kiến Chu lại rất thích vận động cường thân kiện thể.
Lúc hai huynh muội mười tuổi, vốn là dựa theo ý muốn của Lục Vọng, cho hai hài tử theo hai còn đường khác nhau, nam hài tử theo ông học võ công, nữ hài tử theo phu nhân học thi họa.
Thế nhưng hai huynh muội hết lần này tới lần khác tự ý tráo đổi thân phận cho nhau.
Một lần do Lục Kiến Dực luyện tập quá sức dẫn đến cảm mạo phải dưỡng bệnh ở nhà, khiến Lục Kiến Chu đau lòng, nàng bỗng nghĩ ra ý tưởng cải nam trang giúp huynh trưởng, không ngờ lại có thể qua cửa trót lọt, cũng từ đó nàng sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với đao quang kiếm ảnh.
Lúc về nhà nàng cảm thấy rất bức rức, phải cùng ca ca thảo luận, đề nghị y cho nàng đi võ trường thao luyện mỗi thứ hai, tư, sáu, còn y thì đi thứ ba, năm, bảy, điều này khiến ca ca nàng rung động, nhanh chóng dưỡng khỏe thân thể bệnh tật của mình, sau đó còn không biết mệt dù đã sức đầu mẻ trán vẫn cố giúp nàng hoàn thành hết bài tập rèn chữ.
Vì vậy. . .
Trong lòng hai huynh muội đều hiểu mà không dám nói vì sao ''Lục Kiến Dực luôn ra vẻ bệnh tật yếu ớt trong ba giây ngắn ngủi có thể trở thành một nam nhân đầy bản lãnh.''
Lục Kiến Chu vừa giả dạng Lục Kiến Dực đến thao trường, chợt nghe thấy mấy người linh gác nhiều chuyện nói với nhau, gần đây biên cương tựa hồ không yên ổn, e rằng tướng quân sẽ sớm xuất chinh thảo phạt, cả đám tướng sĩ đều bừng bừng ý chí, hăm he nóng lòng muốn thử một lần được ra chiến trường.
Lục Kiến Chu chậm rãi tiến vào trường luyện binh, giữa đường thì bị Lục Vọng kêu lại: "Tối hôm qua có phải con đã đi gặp quận chúa?"
Lục Kiến Chu rùng mình, nhưng vẫn là nỗ lực mặt không đỏ tim không đập nói rằng: "Làm sao có thể, đêm qua Kiến Dực luôn ở cùng với cha mà."
Lục Vọng vuốt râu, tựa hồ cũng nghĩ không thông: "Hôm nay lúc lâm triều Hoàng thượng đã giữa cha lại, nói rằng nhận được mật báo như thế, cha cực lực phủ nhận. Thế nhưng gần vua như gần cọp, hoàng thượng mượn công ban thưởng, cho nên con cũng không thể không đi ra Tái Ngoại (phía Bắc Trường Thành)"
"Tái ngoại?" Lục Kiến Chu bỗng có dự cảm chẳng lành.
Lục Vọng thở dài, nhìn sắc trời một lát rồi cất cao giọng nói: "Thánh chỉ đến, con trai Khai quốc Nguyên soái Lục Kiến Dực tiếp chỉ! Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, thư đồng bên người Thái tử Lục Kiến Dực tâm hướng về triều đình, đã phá được vụ án cấu kết gian thương tư doanh muối của nghịch tặc Tiếu Thắng, rất được ý trẫm, khi còn đọc sách tài hoa hơn người, lúc nghe văn cũng biểu lộ biết bao khả năng, nên sắc phong ngũ phẩm Tuyên Đức tướng quân, theo cha Lục Vọng bình loạn giữ Bắc, thảo phạt giặc Oa, chọn ngày xuất phát. Mong thiếu niên tôi luyện, vì nước lập công, luận công ban thưởng. Khâm thử"
"Thần. . . Tiếp chỉ" Lục Kiến Chu quỳ một gối, trong lòng đã vô cùng hoảng loạn, thầm nghĩ bản thân nàng ước hẹn lỗ mãng, bị nội thám bắt gặp, kết quả hại ca ca tay trói gà không chặt phải lao vào nước sôi lửa bỏng.
Chú Thích Bổ Sung:
[1]Trích từ bài thơ Tỳ Bà Hành: khúc bãi tằng giáo thiện tài phục, trang thành mỗi bị thu nương đố. Dịch là mỗi khi gảy hết khúc đàn, từng khiến các nhà dạy đàn phục, mỗi khi trang điểm xong là đến nàng Thu Nương cũng đố kỵ. Thu Nương tên đầy đủ là Đỗ Thu Nương 杜秋娘, một kỹ nữ nổi tiếng đương thời, tác giả của bài Kim lũ y.
Kim lũ y:
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Dịch nghĩa:
Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng,
Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu:
Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay,
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.
[2] Thoa đầu phượng là khúc nhạc được phổ từ bài từ của Lục Du và Đường Uyển - Bài từ Thoa đầu phượng được Lục Du sáng tác trong một hoàn cảnh đặc biệt: ban đầu Lục Du lấy người em họ (con cậu) là Đường Uyển, hai người rất tâm đầu ý hợp, nhưng thân mẫu của Lục Du lại không ưa Đường Uyển, lại nghe thêm những lời gièm pha nên bà buộc hai người phải ly hôn. Về sau, Lục Du lấy Vương Thị, Đường Uyển cũng tái giá, lấy Triệu Sĩ Trình. Mấy năm sau, vào mùa xuân, hai người tình cờ cùng đi chơi vườn Thẩm, ngẫu nhiên gặp nhau. Đường Uyển lấy tình anh em họ, gửi rượu và dã vị mời Lục Du. Lục Du vô cùng thương cảm, vung bút đề lên bức tường trong vườn Thẩm bài Thoa đầu phượng này. Đường Uyển sau khi đọc được bài này trong lòng rất đau khổ, làm một bài từ cũng theo điệu Thoa đầu phượng họa lại. Sau đó nàng đau buồn, lâm trọng bệnh mà qua đời. Xem thêm bài Thoa đầu phượng của tác giả Đường Uyển.
ipxdqUO<"