Chương 1: 1: Chuyện Gì Vừa Xảy Ra Thế Này

Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Đăng vào: 12 tháng trước

.


LƯU Ý CHO ĐỌC GIẢ TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN, MỌI NHÂN VẬT, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU, TRUYỆN CHỈ MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ.
_____________________________________________
Tiếng * lọc cọc * của giày khẩy bước vào trong phòng, thành phố Thanh Viễn thuộc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Trịnh gia - khét tiếng về kinh doanh trang sức quý giá, có thế lực mạnh nhất nhì ở Quảng Đông, hôm nay tại đó đang mở một cuộc họp quan trọng, di chúc của Trịnh lão - Trịnh Vương Kiến được giao lại cho cháu trai lớn - Trịnh Vương Hoàng, sau bao tranh đấu anh chính thức tiếp nhận tài sản và quyền lực của Trịnh gia.
Đồng thời, ngày anh lên làm Trịnh Tổng cũng là ngày li hôn với vợ - Triệu Minh Nhi, cô là tri kỷ của anh suốt 7 năm trời, cô lớn hơn anh tận 2 tuổi.

Họ quen biết vào thời điểm cô nhầm lẫn anh là d.âm tặc, ra tay tẩn anh một trận.

Khi ấy Minh Nhi chưa hề biết rõ về thân thế của anh, hiểu lầm kia khi được xóa bỏ cô trở thành bạn của anh.
Sau này, khi anh bại lộ thân phận thiếu gia nhà giàu, tình bạn giữa họ vẫn giữ nguyên, cả hai xảy ra một cuộc hôn nhân vì lợi ích của nhau.

Cô lấy anh vì bị ép gả trả món nợ cho chị gái, còn anh lại dùng cô để được làm người thừa kế Trịnh gia.
Vừa hoàn tất thủ tục, Vương Hoàng khoác vội chiếc áo đi ngay, Triệu Minh Nhi ăn bận lịch sự đang chờ anh ở trong phòng làm việc, trên bàn là tờ giấy li hôn.

Hai người kết hôn vỏn vẹn chỉ 2 tháng, giữa cả hai vẫn là tình bạn chưa từng đi quá mức với nhau.
Minh Nhi chưa từng yêu Vương Hoàng, trong mắt cô anh mãi là một người bạn, cô có thể sẵn lòng lắng nghe tâm sự của anh nhưng tuyệt đối sẽ không yêu anh.

Do cô vốn là người có thành kiến cao với những kẻ quyền thế, làm bạn với một vị Tổng Tài cao cao tại thượng như Vương Hoàng đã là ngoại lệ duy nhất của cô.
" Minh Nhi! "
Vương Hoàng khẽ gọi, sải bước đến chỗ cô, nhìn cô gái mảnh mai với cặp mắt nâu long lanh, vẻ đẹp của cô sau 7 năm không giảm xuống mà ngày càng tăng lên, từ hồi lấy nhau Minh Nhi vẫn không thay đổi phong cách táo bạo.
Thế nhưng, hôm nay li hôn trông cô lại rất nhã nhặn, mái tóc nâu được búi gọn, cả gương mặt cũng không trang điểm.
" Vương Hoàng, em đến rồi! "
Triệu Minh Nhi niềm nở, chủ động đẩy tờ giấy về phía Vương Hoàng, cô đã ký sẵn vào đó chỉ còn chờ mỗi anh.
" Em kí vào đi, chuyện còn lại điều nhờ em nhé! " Minh Nhi nhỏ giọng, cười duyên.
Trịnh Vương Hoàng đọc chi tiết của tờ giấy, nặng lòng cầm bút đặt xuống, khi cái tên của anh viết lên, Minh Nhi thở phào một hơi, giữa họ kết thúc mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa.
Minh Nhi chính thức trở về với cuộc sống bình dị, cô đứng dậy khom người chào Vương Hoàng, bất chợt anh gọi cô lại.
" Minh Nhi...!Chúng ta vẫn là bạn chứ? "
" Ừm...vẫn là bạn..." Minh Nhi cười ôn nhu, gật đầu, không quên tháo chiếc nhẫn cưới trên tay đặt xuống bàn.
Sau hành động ấy, dáng người nhỏ nhắn vội khiễng chân mặc cho ánh mắt luyến tiếc từ Vương Hoàng dõi theo, tờ giấy li hôn đặt trên bàn bỗng bị anh nhào nát.
Vương Hoàng nào dễ dàng kết thúc cuộc hôn nhân này, suốt 7 năm làm bạn anh đã đem lòng tương tư Minh Nhi từ rất lâu, thậm chí nhiều lần để lộ tâm ý ra nhưng cô đều điềm nhiên ngó lơ.

Lắm lúc, anh còn quen đại cô gái khác khiêu khích Minh Nhi ghen nhưng nhận lại toàn lời ủng hộ anh yêu người ta.
Từng ngày tình cảm kèm nén trong lòng cứ tăng lên, Vương Hoàng vì muốn có được Minh Nhi lẫn quyền thừa kế, anh đã lên kế hoạch mua chuộc người chị tham lam của Minh Nhi là Triệu Hạ Y, dựng bẫy nợ nần, hòng dụ cô kết hôn.
Với sức ép từ bố mẹ, Minh Nhi buộc lòng đồng ý gả cho Vương Hoàng, sau khi Trịnh lão qua đời, quyền thừa kế được giao lại cho anh, Minh Nhi bắt anh phải li hôn, đương nhiên anh cũng chiều theo ý cô.
Nhưng, cô nào hay biết đây đều là cái bẫy dựng sẵn của anh, giả vờ li hôn cho cô thoải mái một thời gian, sau đó anh sẽ cưỡng ép cô về bên cạnh.
Anh nhanh tay cất chiếc nhẫn kia vào túi, cất giọng cao ngạo ra ngoài.
" Hoắc quản gia! "
Hoắc Đường - quản gia theo hầu Trịnh lão và chăm sóc anh từ nhỏ bước vào cúi đầu cung kính trước anh.
" Thưa thiếu gia! Ngài cho gọi tôi! "
" Vứt tờ giấy li hôn này cho tôi, chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch " anh ném ngay tờ giấy vò nát xuống sàn.
" Vâng! "
Hoắc Đường nghe theo, giây sau ông thở dài, khom người nhặt nó lên, nhìn tờ giấy tâm ông bắt đầu lo lắng cho vị chủ nhân trẻ người kia.

Rõ ràng Vương Hoàng biết Triệu Minh Nhi không yêu vậy mà vẫn ngoan cố ép buộc, có lẻ sau này giữa cả hai sẽ xảy những nhiều biến cố.
....
10h sáng, Minh Nhi kéo chiếc vali nặng nề về đến nhà, cô vừa vào tới cửa đã nhận ngay một cái bạt tay từ người người bố - Triệu Quân, ông lớn giọng chửi mắng cô.
" Triệu Minh Nhi, cái đồ bất hiếu!
Tại sao mày dám li hôn với Trịnh Vương Hoàng chứ? Mày có biết cả cái nhà này phải nhờ cậy Trịnh gia như thế nào không? "
" Bố à! Sao bố lại đánh chị? "
Triệu Khanh - đứa em trai song sinh khờ khạo ôm lấy Minh Nhi òa khóc, Minh Nhi mặt lạnh như băng nhìn từng ánh mắt tàn độc, người nào người nấy cũng điều căm ghét cô.
Gia đình cô trước đây làm chủ buông vải cũng khá giả lắm, từ lúc cô và em trai sinh ra, kinh tế tụt dốc không phanh, bố mẹ cho rằng chính cô và Khanh là hai mối họa dẫn đến gia cảnh thất bát.

Trong lòng họ chỉ có duy nhất cô con gái lớn là Triệu Hạ Y, hai chị em Minh Nhi sống trong gia đình chẳng khác gì osin.

Minh Nhi vì thương đứa em trai khờ này mà nhẫn nhịn chịu đựng suốt hai mươi mấy năm.

Giờ đây cô đã trả xong món nợ của Hạ Y cũng không còn liên can gì nữa, cô không muốn tiếp tục chịu thiệt ở nơi nay, hai chân lập tức quỳ xuống dập đầu trước bố mẹ như cắt đứt tình nghĩa.
" Con khốn, mày đang làm trò gì vậy? "
Bố cô bước tới lần nữa tát cô một cái, không may cánh tay ông bị Minh Nhi bắt được đẩy ra xa.
" Minh Nhi, sao con lại dám đẩy bố? " mẹ cô - Hàn Lợi quát.
Triệu Hạ Y thấy vậy bèn hùa theo Hàn Lợi mắng mỏ.
" Đồ mất dạy, ai cho mày lá gan đẩy bố hả? "
Minh Nhi vờ như điếc chẳng thèm nghe, dập đầu xong liền đứng lên, kéo lấy em trai về phía mình, điềm nhiên tuyên bố.
" Bố, mẹ...!.

Đọc‎ thê????‎ nhiều‎ truyện‎ ở‎ #‎ T????u????T????????Y‎ ????N.????n‎ #
Con đã thay Hạ Y trả khoảng nợ đó rồi, nhiệm vụ của con đã hoàn thành, con không chôn vùi hạnh phúc vào cuộc hôn nhân ấy...
Hai người chưa từng coi con và Khanh là con ruột...suốt nhiều năm qua con đã còng lưng gồng gánh cái gia đình này...giờ thì..."
Vừa nói Minh Nhi vừa uất nghẹn, cố nuốt nước mắt, bao nhiêu nổi niềm chất chứa đều cố bung ra hết.
" Giờ con mệt rồi...ơn sinh thành của hai người con không quên...nhưng con phải sống cho con...
Từ giờ chúng ta chấm dứt, Khanh sẽ theo con! "
Dứt lời, Minh Nhi không do dự ngoảnh mặt dẫn theo em trai rời khỏi đó, mặc cho bố mẹ mắng nhiếc ở sau, cô dọn đến căn hộ thuê sẵn cùng em trai sinh sống.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Triệu Khanh gối đầu lên đùi chị, vô tư thì thầm.
" Chị à, em nhớ bố mẹ...!"
" Ngoan, có chị đây rồi...chị sẽ lo cho em
...Chúng ta không cần bố mẹ! "
Minh Nhi xoa đầu cậu lòng đau như cắt, nước mắt lưng tròng rơi, đáng lẽ Triệu Khanh sẽ không ra nông nổi này, chỉ vì bố mẹ đánh đập mà thần trí cậu không còn ổn đỉnh.
" Chị ơi...đừng khóc...em sẽ nghe lời chị mà! "
Triệu Khanh đưa bàn tay lau nước mắt cho Minh Nhi, cô cười nhạt nhòa, nghĩ cho tương lai nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Kể từ giờ hai chị em cô sẽ tự lập, cô sẽ đến làm ở chỗ bạn thân kiếm tiền nuôi đứa em này.
....
Đúng 1 tháng sau khi Minh Nhi rời nhà, gia đình kia bỗng chốc làm ăn phát đạt như diều gặp gió, không có một ai thèm ngó ngàng hai chị em cô.
Còn Trịnh Vương Hoàng từ hồi trở thành Tổng Tài khét tiếng lại tàn ác gấp bội lần trước đây, là nổi khiếp sợ của người người khiến Minh Nhi hay tin cũng phải dè chừng.
Minh Nhi làm phục vụ cho tiệm mì của Giang Tuyết Tuyết - bạn thân cô, tuy có hơi cực nhọc nhưng đổi lại là sự bình yên mà cô mơ ước.
Làm việc cả một ngày mệt mỏi, cứ đến giờ 10h đêm khi khách vắng dần, Triệu Khanh sẽ mang cơm đến cho chị gái, cùng chị dọn dẹp đóng cửa tiệm.
Tuyết Tuyết đối xử với hai chị em vô cùng tốt, biết em trai Minh Nhi khờ khạo nên mỗi lần đến cô đều mang ra cho cậu một cái đùi gà thật to, dỗ cậu vui vẻ ngồi ăn cùng chị gái.
Tuy nhiên, bình yên đến mấy cũng có lúc bị phá vỡ, đột nhiên tiếng đập bàn nổi lên * đùng đùng *, cả ba trong tiệm điều ngớ người, một đám côn đồ tay cầm gậy sắt hùng hổ bước vào, một trong số chúng lớn tiếng gọi tên chồng Giang Tuyết Tuyết.
Cô vội vàng hỏi tình hình, biết được chồng của cô làm ăn thua lỗ đã đem cầm cửa tiệm này, hiện giờ số tiền nợ đã quá hạn bọn chúng đến để đòi lại.
Tuyết Tuyết nghe mà sang trấn tâm lí, cô lấy điện thoại gọi cho chồng nhận lại là tiếng * tút tút * bên đầu dây kia.
Xem ra, người chồng kia đã sớm bỏ lại cô một mình cao chạy xa bay, nhưng đó vẫn chưa đáng sợ bằng việc hắn không những cầm cửa tiệm này mà còn đem cả Tuyết Tuyết, nhà cửa ra cầm.

Số tiền mà hắn nợ lên đến tận 10 vạn tệ, Tuyết Tuyết hay được hóa đá tại chỗ.
Cô nào có đủ tiền để trả, bọn chúng lập tức cưỡng chế bắt cô đi, Minh Nhi muốn cứu bạn lao vào giằng co, kết quả bị đẩy ngã, Triệu Khanh thấy chị bị ức hiếp liền nhào vào.
Nào ngờ, bọn chúng đánh cả cậu, cậu òa khóc nức nở ôm lấy Minh Nhi, cô bất lực trơ mắt nhìn chúng bắt đi người bạn thân.

Muốn báo án nhưng lại sợ lỡ như chọc giận chúng sẽ giết Tuyết Tuyết.
" Chuyện gì vừa xảy ra thế này...? " Minh Nhi bồn chồn, đứng ngồi không yên..