Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: nhatientri
Beta: Esley
Niên Niệm Thi tỉnh giấc lúc canh ba, nhìn thấy Lục Kiến Chu đang gối lên cánh tay tựa đầu giường ngủ, trong lòng không biết là mừng rõ hay chua xót.
"Quận chúa, người tỉnh rồi sao?". Cẩm Y gác ở ngoài đem thảm len vào, liền thấy Niên Niệm Thi sợ đánh thức Lục Kiến Chu nên đưa tay ra dấu im lặng.
Cẩm Y rón rén đắp lên cho Lục Kiến Chu, nói nhỏ, "Quận mã gia từ giữa trưa đã lo lắng cho quận chúa, so với cái dáng vẻ chán ghét trước kia, đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi".
Niên Niệm Thu nghe thấy lời này, cảm giác có một dòng nước ấm xẹt qua, rồi lại có chút mất mát, "Vậy thời điểm bộ dáng xấu xí phát bệnh của ta, đều đã bị nhìn thấy hết thảy..."
Nàng vạn lần không muốn mình ở trong mắt Lục Kiến Chu, cho dù một khắc cũng không muốn mình xấu xí.
"Quận chúa dù như thế nào cũng đẹp. Huống chi tục ngữ có câu, tào khang chi thê* không thể vứt bỏ a, mà nếu quận mã gia là người như thế, thì làm sao có thể để tiểu thư bấm nát cả tay mà cũng không rên tiếng nào". Cẩm Y hoàn toàn đã quên mình chính mình là người lúc trước đã chửi Lục Kiến Chu không đáng giá một động, còn giờ đây lại nâng nàng lên đến trời.
(*Tao khang chi thê hay Tào khang chi thê là người vợ lúc còn nghèo khổ, tức là người vợ tình nghĩa thuở ban đầu còn sống nghèo khổ với nhau. Câu nói của ông Tống Hoằng "Tào khang chi thê bất khả hạ đường" nghĩa là: Người vợ lúc còn nghèo khổ không thể để ở nhà sau, ý nói không thể bỏ người vợ tình nghĩa thuở ban đầu nghèo khổ để cưới người vợ mới trẻ đẹp lúc giàu sang.)
Niên Niệm Thu biết Lục Kiến Chu bị thương, quả nhiên thấy tay Lục Kiến Chu được băng bó đơn giản, trong lòng không khỏi thương tiếc, thấy nàng băng bó kiểu phi thường "Lục thị", nhăn nhúm đủ chỗ, cũng không khép kín, liền rón ra rón rén xuống giường, lấy hộp thuốc vẫn chưa thu dọn ở trên bàn, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lục Kiến Chu, từng vòng từng vòng tháo băng vải ra, rồi vì nàng băng bó lại lần nữa.
Cẩm Y thấy một màn như vậy, cẩm thấy thật đẹp mắt, nhưng vẫn rất lo lắng, "Quận chúa, thân thể của ngài vẫn còn rất yếu, hay là nghỉ ngơi thêm đi, mấy chuyện như vậy để hạ nhân bọn ta làm là được rồi".
Khuôn mặt không một chút máu của Niên Niệm Thi nổi lên một nụ cười vui sướng hạnh phúc đầy tinh khiết, "Ngươi đã canh lâu như vậy rồi, chắc đã mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta muốn tự mình làm".
"Số quận mã gia thật là tốt, có thể lấy được quận chúa nhà chúng ta....Vậy Cẩm Y lui xuống, tiểu thư có việc gì thì gọi ta". Cẩm Y càng ngày càng yêu thích chủ tử nhà mình, thật hy vọng hai người kia có thể khoái lạc cả đời, như vậy là đủ rồi.
===================
Lục Kiến Chu lại bắt đầu mơ thấy giấc mộng kia.
Máu vang tung tóe, bé gái khóc nỉ non, khuôn mặt đầy tuyệt vọng kia.
"Không muốn.....". Nàng cả kinh tỉnh, liền vừa vặn đối mặt với khuôn mặt quái dị có chút phát sốt của Niên Niệm Thi.
Lục Kiến Chu cả kinh, nhào tới trước, trực tiếp ép Niên Niệm Thi lên giường.
"....."
"Ngươi khỏe rồi sao?"
"Ừ....Ta đã nghe Cẩm Y nói, cảm ơn ngươi chăm sóc ta".
"Không cần cảm ơn, đây là việc mà ta phải làm...."
"Ừ....Ngươi mơ thấy ác mộng sao?"
"Phải...Từ nhỏ đã như vậy, không có chuyện gì đâu...."
"Hả? Không phải nói ký ức khi bé đều đã bị mất hết sao?"
"Rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng mà giấc mơ này thì vẫn thường xuất hiện.....Ta cũng không biết tại sao".
"Như vậy a.....Đó là mộng gì vậy?"
"Một giấc mơ không tốt....Ngươi muốn nghe sao?"
"Nguyện ý nói cho ta nghe sao?..."
"Ừ...."
"Vậy ngươi leo xuống trước được không....Ngươi nằm gần như vậy làm ta có chút khó thở".
"Loạch xoạch".
Lục Kiến Chu ngồi dậy, cảm giác bốn phía đều là màu hường nhàn nhạt
Niên Niệm Thi cũng sửa sang lại quần áo, mỉm cười nhìn nàng.
Lục Kiến Chu cảm giác được tầm mắt mê luyến của nàng, nhớ tới cuộc nói chuyện với Cẩm Tú, cảm xúc có chút hỗn loạn, "Hình như chuyện xảy ra lúc ta một tuổi, mẹ ta đang tham gia một buổi tiệc tối gì đó, sau đó thì xảy ra một chuyện, một nữ tử dáng dấp phi thường đẹp đẽ, nhìn không giống người Trung Nguyên.....Nàng hình như rất thống khổ, không ngừng nói cái gì đó, nhưng mà ta chẳng nhớ được gì, chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi, sau đó nàng ở ngay trước mặt ta mà tự đâm mình, máu văng ra ba thước..."
Lục Kiến Chu vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Niên Niệm Thi, thấy nụ cười nàng dần dần ngưng đọng, trở nên cứng ngắc.
"Làm sao vậy...sợ sao? Vậy ta không nói nữa...". Lục Kiến Chu nói xong, nắm lấy tay nàng, miệng nói lời tri kỷ.
"Không phải....Chỉ là nữ tử mà ngươi nói, chỉ sợ chính là mẹ của ta....". Niên Niệm Thi từ nhỏ đã biết, thời điểm Lê Tú Yên chết, là ở trước mặt Lục Kiến Chu và Lục phu nhân, chỉ là không biết, khi đó Lục Kiến Chu mới có một tuổi, thế nhưng lại nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, "Kỳ thực ta cũng thường mơ thấy mẫu thân...Thời điểm phát bệnh, cảm giác khắp người nàng đầy máu, bóp cổ của ta, hỏi ta vì sao lại sinh ra ta, tại sao không chết đi...."
"Xin lỗi....", Lục Kiến Chu cảm thấy mình đã khơi gợi lên chuyện thương tâm của Niên Niệm Thi, nhất thời có chút hổ thẹn.
Niên Niệm Thi nắm chặt tay nàng, kiên trì nói, "Không sao...Ngươi tiếp tục nói đi, ta muốn nghe..."
"Sau đó ta cũng không dậy nổi, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non liệt phế của một nữ hài tử, ta rất muốn đi qua ôm ấp nàng, thể nhưng mỗi lần tới lúc đó thì lại tỉnh". Lục Kiến Chu nói xong, ôm Niện Niệm Thi càng chặt, "Hơn nửa đêm không nên nói mấy chuyện kinh khủng này nữa, nói cho ngươi một tin tốt, hôm nay ở trong cung ta đã gặp hoàng hậu, hoàng hậu đã đáp ứng giúp ta vứt công việc hiện giờ đi, sau đó ta có thể thường xuyên về nhà....Ngươi....Nếu như ngươi lại phát bệnh, ta cũng sẽ không biết muộn như vậy".
Niên Niệm Thi bật cười, " Cho dù là biết muộn cũng không cần phải tự trách như thế, bệnh của ta cũng không phải là do ngươi gây ra. Ngươi có thể ở bên cạnh ta thì ta cũng không dám đòi hỏi gì hơn".
Lục Kiến Chu không đáp lời, Niên Niệm Thi lại nói thêm, "Hoàng hậu làm sao có thể tốt bụng như vậy, người nói không muốn vào cung thì sẽ không ép người tiến vào?"
"Nào có chuyện tốt như vậy, chỉ là đổi một chức vị thanh nhàn hơn, sau đó dạy dỗ chuyện học tập cho nhị a ca* là được rồi". Lục Kiến Chu hời hợt nói, kỳ thực nàng căn bản cảm thấy không muốn giúp mấy việc nhỏ này, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ phát bệnh của Niên Niệm Thi, hận không thể bảo vệ nàng 24 giờ.
*a ca: cách người trong hoàng tộc Thanh triều gọi hoàng tử khi còn nhỏ tuổi
"Chỉ sợ là việc này không đơn giản như vậy...". Niên Niệm Thi đột nhiên nghiêm mặt nói, "Trước kia ngươi là thư đồng của thái tử, chính là ở một phe với Kim quý phi, ba năm tòng quân, lại kết thân với Nghiêu vương phủ, đã xem như tự mình thành lập một trường phái riêng, tách rời với hoàng cung, hiện tại đồng ý làm phu tử* của Hậu Triệu, là dòng dõi chính quy, sẽ dính dáng đến chuyện không tốt...Hoàng thượng chín năm không phế thái tử, chính là không muốn thay đổi, trong lòng thẩm thẩm** vốn bất mãn chuyện này, hiện tại lôi kéo ngươi, nghĩ như thế nào cũng thấy không có ý tốt..."
*(Thấy giáo)
**(Thím)
Lục Kiến Chu nhìn chằm chằm Niên Niệm Thu, cuối cùng vẫn nói, "Ta chỉ là một tiểu tướng quân, có thể nhịn cái gì thì sẽ nhịn, ta thấy ngươi chính là mỗi ngày đều nghĩ quá nhiều rồi, lão sư dạy thơ Đường văn Tống, cùng lắm thì làm cho công bằng, ta cũng đi dạy thái tử...."
"Trước đây ta còn cảm thấy ngươi có tí khôn vặt, bây giờ nhìn lại chính là một tên đại ngốc!". Niên Niệm Thi trỏ vào mũi Lục Kiến Chu, "Nếu đã đáp ứng hoàng hậu rồi, ngươi nên chuyên tâm dạy bảo Hậu Triệu biểu đệ, nhưng mà cũng không được gần quá, tránh cho kẻ khác nắm đằng chuôi. Nhớ kỹ phải lưu ý mọi chuyện, không được thông đồng làm bậy, những chuyện ô uế tranh giành, ta cũng sẽ nghĩ cách tiến cung giúp ngươi. Bên này cũng đã đủ phiền toái rồi, người còn muốn nghiêng ngả hai bên, cẩn thận đến lúc mà hai bên đều không thể mò ra tâm tư của ngươi, thì sẽ liên hợp lại bán đứng ngươi".
Lục Kiến Chu đại khái đúng là ngu xuẩn, nghe không hiểu lắm mấy chuyện tranh đấu tâm cơ này, nhưng cũng không muốn để cho nàng tiếp tục lải nhải, "Được được, ta nghe lời ngươi là được chứ gì, hoàng hậu không triệu ta tiến cung, ta liền ở nhà chơi đùa với ngươi; nếu muốn ta tiến cung, ta sẽ tận lực mang ngươi theo. Được chưa?"
"Ngươi không sợ ta sẽ giúp thẩm thẩm bán đứng ngươi để kiếm tiền?". Niên Niệm Thi bắt đầu đùa nàng.
Lục Kiến Chu bĩu môi, chỉ chỉ quần áo hoa mẫu đơn nàng khoác trên người, nói, "Được nương tử bán đứng thì bổn tướng quân cũng cam tâm tình nguyện....Có câu nói, chết dưới hoa mẫu đớn, có thành quỷ cũng phong lưu!".
Niên Niệm Thi tươi cười rạng rỡ, "Vậy ngày mai tướng công có rãnh rỗi không? Niệm Thi nghe nói đang thịnh hành việc ra ngoài thành dạo chơi, có thể đưa Niệm Thi đi dã ngoại không?"
Lục Kiến Chu chống giường nhìn trần nhà suy nghĩ một chút, nói, "Ngày mai chỉ sợ không được".
"Tại sao?". Niệm Thi hơi quệt miệng.
"Ngày mai...Ta muốn đi gặp Khuynh Thấm....". Lục Kiến Chu nói xong, rất chăm chú nhìn Niên Niệm Thi.
Vẻ mặt Niên Niệm Thi lập tức suy sụp.
Lục Kiến Chu mỉm cười, "Ngươi cũng đi cùng ta đi. Địa điểm là ở thành nam".
"Mình ngươi đi là được rồi, tại sao còn muốn lôi ta theo để nhìn các ngươi ân ái?", Niên Niệm Thi nói xong, liền quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn nàng.
"Ta với nàng ấy không có gì cả....Chỉ là hôm nay ở trong cung, thấy thái độ của Phần Tuy công chúa với ta, cảm thấy quá sức chịu đựng rồi. Chuyện Khuynh Thấm thật ra là hiểu lầm, nàng chỉ là vì muội muội mất mà thương tâm gần chết, ta không đành lòng nhìn nàng khổ sở như vậy, mới ở cùng nàng buổi tối đó, không ngờ sự tình lại chuyển biến nghiêm trọng như vậy, phá hủy danh tiếng của cô nương ngươi ta, tóm lại không tốt. Ngươi đi theo ta, nói rõ mọi chuyện, cũng coi như là làm bằng chứng cho bách tính toàn thành xem, miễn cho ta đi đâu cũng đều bị thóa mạ". Lục Kiến Chu nhớ tới ánh mắt ghét bỏ của Phần Tuy lúc nhìn mình, rồi ở trong cung cũng thường bị nhìn như vậy, nếu không làm rõ mọi chuyện với Cận Khuynh Thấm, nhất định mình sẽ không xong.
Đồng thời nàng cũng nhớ tới lời tỏ tình đêm đó của Cận Khuynh Thấm.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng một mực trốn tránh như đà điểu không dám gặp nàng ấy.
Nhưng có một số chuyện nhất định phải nói rõ ràng, giấu giếm rốt cục không phải là cách giải quyết vấn đề.
Chuyến này Lục Kiến Chu còn có một mục đích quan trọng nữa, đó chính là giết chết lòng ái mộ của Cận Khuynh Thấm với Lục Kiến Chu.