Chương 44: - Tình yêu thật đáng sợ

Xin Chào Ác Quỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Khu rừng phía đông thành phố là nơi âm u và hẻo lánh, một nơi quanh năm không khí luôn ẩm ướt rất thích hợp cho những loài thực vật chán ghét ánh sáng sinh sống.

Nơi đây cũng là nơi ưa thích của những sinh vật ưa thích bóng tối.

Thiên Ân đưa tay gõ gõ lên bàn, nếu chọn một nơi để lẩn trốn, chắc chắn cậu sẽ chọn nơi đây. Thiên Ân cũng không muốn dây dưa quá lâu với loài sinh vật Long rồng này. Nhưng cũng không thể quá vội vàng.

"Khu vực này đúng là nơi Long rồng có khả năng ẩn náu"

Erik cũng cùng suy nghĩ với Thiên Ân.

"Tôi sẽ phái người đi thăm dò trước, không nên hành động quá lỗ mãng, tránh rút dây động rừng"

Thiên Ân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Erik nhìn bộ dạng nghiêm túc của Thiên Ân, thật muốn ôm cậu cắn một cái.

Đội quân tiền sử của Thiên Ân cũng đã được cải tạo và hồi phục lại hoàn toàn rồi, thật muốn kiểm nghiệm xem sức mạnh của chúng như thế nào quá. Tiểu yêu tinh Thiên Ân đưa ánh mắt trông mong nhìn Erik.

"Erik, có thể đưa vài Vampire đến đấu luyện cùng với đội quân tiền sử được không, tôi muốn kiểm tra lại đội quân của mình"

Thấy bộ dạng háo hức của Thiên Ân, Erik cũng không để cậu thất vọng hào phóng đưa ra một cuộc hẹn duyệt quân cho cậu.

"Bên U Linh cũng không thấy có phản ứng gì nhỉ"

Thiên Ân vừa nói xong Erik đã lướt nhanh đến bên cậu, kéo cậu ôm vào lòng.

"Em muốn gặp tên U linh đó sao"

Phát hiện bình dấm chua nhà mình bị đổ, Thiên Ân thích thú nhìn Erik.

"Anh ghen sao"

Erik không thèm để ý đến bộ dạng đắc ý của cậu. Lạnh lùng nói.

"Không có, chỉ là không muốn em qua lại quá nhiều với bọn họ thôi, U Linh rất nguy hiểm, lại còn xấu xí nữa"

Ý cười trong mắt Thiên Ân càng đậm hơn, cậu không ngờ vị hoàng tử nhà mình lại có mặt đáng yêu như vậy.

Thiên Ân ôm lấy cổ Erik, cắn một cái lên chiếc cằm thon gọn của anh.

"Còn nói không ăn giấm chua nữa"

Erik mặc cho Thiên Ân tự mình nghĩ tự mình vui, lười quản cậu.

"Bên U Linh cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng họ cũng nhận thấy bất thường gần đây của Long Rồng nên chúng ta cứ đợi xem trước đã"

Gian thương, gian thương mà, cái này là ngư ông đắc lợi, đợi cho hai bên kia đánh nhau mình đứng ngoài ngư ông đắc lợi đây mà, nhưng U linh cũng đâu phải ngu ngốc chứ. Thấy Thiên Ân dùng ánh mắt chăm chăm nhìn mình, Erik cốc đầu cậu một cái.

"U Linh là người tại ra Long Rồng họ phải có trách nhiệm dọn dẹp thôi. Ánh mắt đó của em là sao hả"

Đúng là đáng đánh đòn mà.

Thiên Ân cười nham hiểm rúc đầu vào cổ Erik, cắn cắn, chiếc tay không an phận luồn vào trong áo anh, tham lam lướt qua từng khối cơ ngực rắn chắc.

Erik hơi cứng người, tiểu yêu tinh này lại muốn giở trò gì đây. Đè lại chiếc tay không an phận của ai đó. Nhéo nhéo lên lòng bàn tay cậu.

"Đừng nghịch nữa, hậu quả em tự chịu đấy"

Nghe được câu đó, Thiên Ân không những không ngừng lại mà càng càn quấy hơn, mau nhào vô đi. Ánh mắt hồ ly đầy ý cười, rất chi là thiếu đánh.

Erik luôn không phải đối thủ của cậu trong những sự việc này, não của Thiên Ân không thể dùng suy nghĩ giống người bình thường lý giải được.

"Được rồi, nói với em chính sự"

Thấy Erik nghiêm túc, Thiên Ân đành ngoan ngoãn tựa vào người anh chớp chớp đôi mắt rất chi là nghe lời. Erik nhéo nhéo phần eo của Thiên Ân, thật muốn ăn cậu vào bụng, để không ai nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của cậu.

"Vài ngày nữa tôi phải đi giải quyết một vài việc, có lẽ tầm một tuần mới trở về"

Nghe thấy Erik sắp phải đi tận một tuần sau mới được gặp lại, Thiên Ân hơi nhíu mày, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, như muốn bám dính lấy anh, bất mãn nói.

"Bao giờ anh đi"

"Ngày kia"

Lông mày của Thiên Ân càng nhíu lại nhiều hơn, ngày kia đã đi rồi, thật con mẹ nó giờ anh mới thông báo, anh có phải muốn bị ăn đòn không.

Nhìn biểu tình bất mãn của Thiên Ân, Erik nhẹ cúi xuống bao phủ lấy bờ môi cậu, như an ủi cũng như bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình.

"Không muốn cho em biết sớm, sợ cái bộ dạng như vậy của em đó"

Thiên Ân chu môi lên.

"Bộ dạng như vậy là bộ dạng gì chứ, anh muốn đi bao lâu thì đi, có một tuần thôi mà đâu phải không thể đợi chứ"

Nhìn Thiên Ân như vậy, Erik lại nổi hứng muốn trêu chọc cậu.

"Lần này nếu công việc khó giải quyết chắc phải đi tầm nửa tháng"

Thiên Ân tức giận trừng mắt với anh.

"Cái gì mà tận nửa tháng, anh đi đúng một tuần rồi phải trở về, biết chưa, chỉ được một tuần thôi đấy"

Nhéo 2 bên má của Erik như để bày tỏ sự bất mãn trẻ con của mình. Tuy biết là công việc cần giải quyết, những người đứng đầu một gia tộc như anh với cậu cần làm rất nhiều việc, quyền lực đi đôi với trách nhiệm mà. Nhưng đứng trên góc độ người yêu, thật cmn không muốn xa Erik một chút nào.

Với những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu thương cuồng nhiệt, xa nhau một ngày đã thấy khó chịu rồi, đây lại còn xa tận một tuần. Đúng là rất không cam lòng nha.

Phải làm sao với cậu nhóc này đây, Erik nhìn người đang nhéo nhéo ngực mình. Càng ngày càng yêu cậu nhóc này nhiều thêm, đến bây giờ anh cũng không thể tưởng tượng được bao năm sống cô quạnh sẽ có lúc anh có một mình yêu điên cuồng với một con người như vậy.

"Sẽ về sớm với em"

Vuốt mái tóc mềm mượt của Thiên Ân, Erik cúi xuống hôn lên mái tóc cậu. Người này là người của anh, được anh lựa chọn đi đến hết cuộc đời.

---------Tôi là đường phân cách đáng yêu ---------

"Tất cả đã chuẩn bị xong"

Arthur đứng cạnh Erik báo cáo lại tình hình việc chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới của anh.

"Cậu chắc chỉ cần dẫn theo từng đấy Vampire thôi sao, tuy biết cậu rất mạnh nhưng"

Erik đưa tay vỗ lên vai Arthur.

"Tôi biết tự sắp xếp, cậu ở lại bảo vệ an toàn cho Thiên Ân"

Nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Erik, chưa bao giờ Arthur thấy cậu bạn từ ngày nhỏ của mình quan tâm đến một ai như vậy. Tình yêu thật sự đáng sợ như vậy sao, có thể thay đổi cả một con người.

"Erik, cậu đây là đang nghiêm túc sao"

Đưa ánh mắt nhìn xa xăm, khóe môi Erik nhếch lên một độ cong khó xác định. Trời ơi, hoa mắt thật rồi Arthur cảm thấy mắt mình cần đi bảo trì, sao cậu lại thấy Erik đang cười được chứ.

"Cậu thấy tôi không nghiêm túc lúc nào chưa"

Nhìn vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Arthur, Erik cũng không muốn nói nhiều với cậu, quay người tiến về phía khu rừng.

Arthur đứng ngẩn ngơ một lúc rồi cũng cười cười đi theo Erik, nếu hoàng tử nhà mình đã quyết định như vậy, cậu cũng sẽ ủng hộ anh vô điều kiện. Dù đứng trên phương diện một người bạn, cậu cũng muốn Erik tìm được hạnh phúc của mình, chứng kiến mấy trăm năm cô độc của Erik, đúng là chưa bao giờ thấy anh vui vẻ như khi Thiên Ân xuất hiện. Vậy cậu sẽ giúp anh bảo vệ an toàn cho cậu chủ nhỏ Ân gia này.