Chương 155: Điều kiện

Cửu Trọng Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đào Khí Trọng hoảng sợ nhìn Tống Mặc. Nếu Anh quốc công giết hết những hộ vệ trung thành và tận tâm với mình, vì chấp hành mệnh lệnh của mình mà bị Tống Mặc giận chó đánh mèo thì sau này còn ai dám bán mạng cho Anh Quốc công nữa?

Nhưng so với Tống Hàn, yêu cầu này lại trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Hắn trầm ngâm nói: “Có thể để nhị gia về Thượng viện nghỉ tạm không?”

Tống Hàn vẫn ở cùng cha mẹ ở Thượng viện.

Thì ra là thế!

Tống Mặc thầm tự giễu trong lòng.

Sở dĩ phụ thân nhanh chóng thỏa hiệp như vậy, sợ mình lấy Tống Hàn ra để uy hiếp hắn chỉ e là nguyên nhân quan trọng nhất thôi.

Trong lòng phụ thân, mình chẳng qua chỉ là hạng người vô tình vô nghĩa, đến ruột thịt cũng không tha, vô liêm sỉ mà thôi!

Hoặc là, thất vọng đến cùng cực, hoặc cũng chẳng có kì vọng gì.

Lòng Tống Mặc đột nhiên trở nên thật bình thản.

Hắn hờ hững nói: “Ngày thất tuần của mẫu thân, ta làm chủ tế, khiêng linh cữu cũng là do ta.”

Cứ như vậy, tất cả những chuyện lúc trước đều trở thành trò hề.

Tống Mặc lại trở thành người thừa kế được Anh Quốc công thừa nhận, mâu thuẫn giữa cha con cũng nhạt dần, thậm chí một câu “hiểu lầm” nhẹ nhàng bâng quơ là có thể cho qua. Anh Quốc công cũng không thể truy cứu tội giết người của Tống Mặc nữa.

Đây với Anh Quốc công mà nói, chắc chắn là rất khó chịu.

Nhưng vẫn còn nhiều thời gian.

Việc cấp bách là phải đảm bảo sự an toàn cho Tống Hàn – Quốc công gia chỉ có hai người con trai, hắn và trưởng tử giờ đã như nước lửa, nếu lại mất đi thứ tử, chẳng lẽ bảo Quốc công gia chọn con trai của các huynh đệ mình đến thừa kế tước vị Anh Quốc công sao?

Đây với người luôn coi trọng chuyện thừa kế, với vị quốc công gia luôn tự hào vì có thể được trở thành Anh Quốc công mà nói, chỉ sợ còn khó chịu hơn cả chết?

Đào Khí Trọng không chút suy nghĩ, liền đồng ý thay Tống Nghi Xuân: “Thế tử gia là trưởng tử, theo lý phải do Thế tử gia làm chủ tế, chẳng lẽ còn có ai khác có thể thay thế ngài được sao?

Chỉ sợ từ hôm nay trở đi, phụ thân sẽ ngày ngày suy nghĩ làm sao để Tống Hàn thay thế được hắn?

Tống Mặc cũng chẳng sợ, hắn cười lạnh trong lòng mấy tiếng, nói: “Từ nay về sau, chuyện trong phủ Anh Quốc công ta mặc kệ nhưng chuyện Di Chí đường thì phủ Anh Quốc công cũng đừng nhúng tay vào!”

Từ sau khi đại cữu cữu gặp chuyện không may, từng chuyện liên tiếp xảy ra, hắn cần thời gian để uốn nắn những người đại cữu cữu để lại cho hắn, cũng cần thời gian tìm hiểu nguyên nhân phụ thân hãm hại hắn. Chỉ có như vậy mới có thể thực sự giải trừ nguy cơ của hắn.

Đào Khí Trọng cũng nghĩ như Tống Mặc.

Đã bao người chết, phủ Anh Quốc công cần thời gian để tiêu hóa sự hao tổn này, cũng hạn chế sự chú ý của người khác, sự an bình trong thời gian ngắn là vô cùng quan trọng.

“Là hùng ưng thì sẽ cho hắn bay cao trên chín tầng trời.” Đào Khí Trọng cười nói, “Thế tử gia lớn cũng có thể học cai quản sự vụ trong phủ Anh Quốc công. Bắt đầu từ Di Chí đường thì không gì có thể tốt hơn. Lúc trước khi Quốc công gia vẫn còn là Thế tử gia, cũng bắt đầu từ việc quản lí Di Chí đường.”

“Thế sao?” Tống Mặc cười nhàn nhạt, “Một khi đã thế, qua 49 ngày của mẫu thân, xin phụ thân chia của hồi môn của mẫu thân cho ta và Thiên Ân đi!”

Đào Khí Trọng sửng sốt.

Tống Mặc lại nói: “Phụ thân đang tuổi tráng niên, hẳn sẽ tái giá nhanh thôi. Trước khi người khác vào cửa, giao của hồi môn của mẫu thân lúc trước cho hai huynh đệ chúng ta cũng là biểu hiện rằng phụ thân không có lòng riêng, Thiên Ân có của hồi môn của mẫu thân phòng thân, theo phụ thân sống ở thượng viện, ta cũng an tâm ít nhiều.”

Lúc phu nhân vào cửa mang theo gần vạn lạng bạc làm của hồi môn, mấy năm nay kinh doanh lời lãi, tính đơn giản, ít nhất cũng phải đến 3,4 vạn lạng bạc.

Tống Mặc và Tống Hàn đều ở tuổi choai choai, cũng không còn nhỏ lại chưa thành thân, của hồi môn của phu nhân để cho Quốc công gia quản cũng không có gì đáng trách, sao Tống Mặc có thể nghĩ đến việc lấy lại của hồi môn của phu nhân được?

Nhưng yêu cầu hắn đưa ra cũng không quá đáng.

Chủ yếu là Quốc công gia đang tuổi tráng niên, hai con trai cũng chưa đến tuổi thành thân, phủ Anh Quốc công không có người lo liệu việc nội trợ, đương nhiên Anh Quốc công phải tái giá. Nếu tái giá, trước tiên trả lại của hồi môn cho hai con trai, hoàn toàn là biểu hiện tôn trọng phu nhân và hai con của phu nhân. Đặc biệt là Tống Mặc. Bên người sớm có người chưởng quản của hồi môn của thái phu nhân Lục thị, nhiều năm qua cũng chưa xảy ra sai sót gì, giờ giao của hồi môn của phu nhân Tưởng thị cho hắn, trong mắt người ngoài cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.

Mà nghe khẩu khí của Tống Mặc thì là muốn chia của hồi môn của phu nhân xong thì mới trả Nhị gia cho bọn họ.

Đào Khí Trọng cười nói: “Chia tài sản chỉ là chuyện vụn vặt, chỉ sợ không thể có kết quả nhanh chóng…”

Hắn từ tốn nói, quan sát vẻ mặt của Tống Mặc, có ý thử thăm dò Tống Mặc.

Tống Mặc càng cảm thấy chán ngán.

Nếu Tống Hàn quan trọng như vậy, phụ thân cần gì phải để ý chút của hồi môn kia của mẫu thân?

Hắn bình thản cắt lời Đào Khí Trọng, nói: “Vậy cứ từ từ chia là được. Dù sao huynh đệ chúng ta cũng không vôi.’”

Đào Khí Trọng hẳn cũng khẳng định được suy nghĩ của Tống Mặc.

Hắn không khỏi khẽ thở dài, cười nói: “Thân thể Thế tử gia mệt mỏi, ta sẽ không quấy rầy. Xin được về nói lại với Quốc công gia, cũng tiện an bài việc đưa tang ba ngày tới.”

Tống Mặc đã nói ra yêu cầu của mình, về phần phụ thân có đồng ý hay không, bao giờ đồng ý thì phải xem ai kiên nhẫn hơn ai!

Hắn hơi hơi vuốt cằm, bảo hộ vệ tiễn Đào Khí Trọng ra khỏi cửa.

Có hộ vệ vào bẩm: “Dương thái y đến.”

Một nguyên nhân quan trọng khiến Tống Mặc tìm Dương Tú Sơn để khám bệnh là muốn hỏi thăm về bệnh tình của mẫu thân.

Dương Tú Sơn thấy hắn bị thương thì kinh ngạc, nửa ngày vẫn không bình tĩnh lại nỏi, vừa lấy lại tinh thần đã vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Tống Mặc sớm đã nghĩ ra cách ứng đối, nửa đùa nửa thật nói: “Mẫu thân qua đời, tâm tình phụ thân không tốt, ta nóng lòng trở về, trách phụ thân không báo tin sớm, chống đối phụ thân nên bị phụ thân nện cho một trận!”

“Thế này cũng quá nặng rồi!” Dương Tú Sơn lắc đầu quầy quậy, bảo Tống Mặc cũng mời cả Hoàng Trung Lập đến, “Gia truyền nhà hắn là xem vết thương ở xương đó.”

Tống Mặc đang nghĩ nên tạo áp lực với phụ thân thế nào thì Dương Tú Sơn đã đưa ra một ý tưởng hai.

Hắn rất biết nghe lời, lập tức phái người đi mời Hoàng Trung Lập, sau đó nhắc đến bệnh tình của mẫu thân với Dương Tú Sơn.

“Chủ yếu vẫn là tâm tình không tốt.” Dương Tú Sơn thở dài: “Tâm bệnh thì phải có tâm dược.”

Hắn thường qua lại phủ Anh Quốc công, biết Tống Mặc và mẫu thân vô cùng thân thiết, vốn định nói lúc ấy Tống Mặc đáng ra nên ở bên Tưởng thị nhưng nghĩ đến vết thương của Tống Mặc, lại nuốt ngược vào trong.

Hoàng Trung Lập còn chưa đến thì Cố Ngọc đã mang theo một đống thuốc bổ đến.

Thấy bộ dáng của Tống Mặc, hắn như hít phải một ngụm khí lạnh.

Dương Tú Sơn cũng thường xuyên qua phủ Vân Dương bá khám bệnh, có quen biết Cố Ngọc, hai người hàn huyên đôi câu, Dương Tú Sơn cũng rất biết ý, lấy cớ muốn đi kê đơn thuốc, nhường chỗ lại cho Cố Ngọc.

Cố Ngọc đợi Dương Tú Sơn đi rồi liền trầm mặt ngồi xuống ghế đôn trước giường Tống Mặc: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi muốn ta cố gắng giữ chân bá phụ mấy canh giờ?”

Lấy lòng gần gũi, về sau chỉ e còn cần Cố Ngọc giúp đỡ hắn kiềm chế phụ thân.

Tống Mặc không hề giấu diếm, kể qua mọi chuyện cho Cố Ngọc một lần.

Cố Ngọc biến sắc, kinh hô: “Tại sao có thể như vậy?”

“Ta cũng không biết.” Vẻ mặt Tống Mặc có chút chua xót, “Nếu ta có thể tìm được nguyên nhân, có lẽ có thể cởi bỏ khúc mắc này.”

“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.” Cố Ngọc trào phúng. “Ai cũng khinh ta là kẻ ngốc, ta lại biết, người dám thay di mẫu giáo huấn ta mới là người thực sự tốt với ta.” Hắn nói xong, thần sắc thoáng hòa hoãn lại, lạnh giọng nói: “Thiên Tứ ca ca, ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì? Ta vượt lửa qua sông cũng không từ nan.”

Cái gì mà phạm thượng, cái gì mà bất hiếu ngỗ nghịch đều không hỏi, cứ thế đứng về phía Tống Mặc.

Nhất thời mắt Tống Mặc ươn ướt, hồi lâu sau mới nói: “Tạm thời không có gì cần ngươi giúp.” Đem chuyện Đào Khí Trọng nói cho hắn, “… Trước dưỡng thương xong rồi nghĩ cách tự bảo vệ mình, điều tra rõ vì sao phụ thân muốn làm vậy. Qua kì tang rồi lại tìm lấy một chức quan.”

Vào quan trường rồi, Tống Nghi Xuân sẽ không thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy để đối phó với hắn nữa.

Cố Ngọc gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, trong kì tang, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi. Không chỉ có ta mà đôi khi sẽ dẫn theo cả con em những nhà quý tộc có sức ảnh hưởng lớn đến, cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc tới ngươi trước mặt di mẫu và Hoàng thượng.”

“Đa tạ!” Tống Mặc rất cảm kích.

“Ai dà, nói chuyện này làm gì?” Cố Ngọc đỏ mặt, hắn lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người trịnh trọng cảm tạ hắn như vậy, lại còn là Tống Mặc mà hắn vô cùng tôn trọng. “Ta cũng chẳng giúp được gì nhiều.”

Thời gian là thứ vô tình nhất. Qua ba năm chịu tang, ai biết Hoàng thượng có còn nhớ đến hắn hay không. Có Cố Ngọc giúp đỡ, thường xuyên nhắc đến hắn trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu, đến khi đoạn tang rồi, dù phụ thân có muốn ngăn cản thì hắn vẫn sẽ có cách để mưu cầu chức quan.

“Đây đã là sự giúp đỡ lớn nhất với ta rồi.” Tống Mặc lại cảm tạ Cố Ngọc.

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Cố Ngọc ngượng ngùng xua xua tay, nói: “Bên ngươi có thiếu hộ vệ không? Ta có hai người thân thủ rất khá, là di mẫu thưởng cho ta, nếu ngươi cần, ta tặng cho ngươi…”

Đó là bùa hộ mệnh của Hoàng hậu nương nương đưa cho Cố Ngọc, nếu không có hai hộ vệ này, hắn sao có thể trở thành “Tiểu bá vương” ở chống kinh thành ngọa hổ tàng long này được.

“Không cần.” Tống Mặc không nhịn được mà khẽ mỉm cười: “Ta vẫn còn người của cữu cữu để lại.”

“Sao ta lại quên chuyện này được!” Cố Ngọc vỗ đầu, lại nói: “Vậy ngươi có cần bạc không? Ta không có nhiều tiền riêng nhưng ta có rất nhiều tranh cổ, đến lúc đó bán ra, kiểu gì chẳng được vạn lạng bạc.”

“Đều không cần.” Lòng Tống Mặc ấm áp. “Ngươi cứ giữ mà dùng!” Biết hắn là thành ý thật lòng, lại nói: “Nếu ta cần thì lại nhờ ngươi cũng không muộn.”

Cố Ngọc gật đầu nói: “Vậy ngươi nhớ nhất định phải nói cho ta đó.”

“Nhất định rồi.” Tống Mặc cười, có hộ vệ tiến vào bẩm báo: “Hoàng Thái y đến.”

Cố Ngọc vội thay Tống Mặc đón Hoàng Trung Lập vào.

Hoàng Trung Lập hơn 50 tuổi, dáng người vô cùng cao lớn khôi ngô, thoáng nhìn trông giống vũ phu, tuy rằng tráng kiện nhưng đôi bàn tay to như quạt thóc lại thập phần linh hoạt.

Hắn chẩn mạch cho Tống Mặc sau đó xem chỗ bị thương của Tống Mặc, mày nhíu chặt: “Ngoại thương không sao, dưỡng 3 đến 5 tháng là có thể khỏi hẳn nhưng nội thương…”

Cố Ngọc hoảng hốt: “Thế nào? Không trị được hết sao?”

“Cũng không phải.” Hoàng Trung Lập nói: “Chỉ e là phải cần 3 đến 5 năm mất.”

Cố Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Có thể khỏe lại là được! Ngươi chỉ cần nói phải uống thuốc gì! Không có ta sẽ xin Hoàng hậu nương nương.” Vẻ trác táng bộc lộ khiến Tống Mặc lắc đầu cười cười.

Nhưng Hoàng Trung Lập cũng là người cứng cỏi, trong bông có kim, cười nói: “Đều chỉ cần dùng những dược liệu bình thường, tuy nhiên cần có nước vô căn để nấu, có chút phiền phức.”

Nước vô căn chính là nước mưa.

Một năm bốn mùa trời mưa rất ít, nhất là nơi khí hậu khô ráo như kinh thành.

Cố Ngọc lẩm bẩm: “Chẳng lẽ phải chuyển về Giang Nam ở?”

Tống Mặc biết là Hoàng Trung Lập đang trêu Cố Ngọc nhưng cũng bị sự chân thành của Cố Ngọc làm cho cảm động, cười nói: “Lúc mưa lấy chậu lớn hứng là được.”

“Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!” Cố Ngọc cười ha hả.

Tống Mặc lại thoáng động lòng.

Ba năm trước, Hoàng thượng từng thưởng cho hắn một điền trang nhỏ, ngay ở nơi cách kinh thành chưa đến 60 dặm.

Có lẽ nơi đó có thể dùng đến rồi!