Chương 145: Gặp nạn

Cửu Trọng Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Anh Quốc công phu nhân, mẫu thân của Tống Mặc bị bệnh mà chết! Đậu Chiêu thoáng hoảng hốt.

Kiếp trước, tất cả những thay đổi của Tống Mặc chính là từ sau khi mẫu thân hắn bị bệnh mà qua đời.

Nhưng lúc đó, cả nhà họ Tưởng bị chém đầu, Tưởng thị cực lực nghĩ cách cứu nhà mẹ đẻ vì tự trách, vì hối hận mà buồn lo, uất ức, bị bệnh triền miên, đây là điều hoàn toàn có thể hiểu. Nhưng kiểu này, phụ nữ, trẻ em Tưởng gia vẫn được bảo toàn tính mạng, nam đinh bị lưu đày, Tưởng Lan Tôn tuy qua đời, có lẽ Tưởng gia không thể quay về thời kì huy hoàng như trước, quay về triều đình nhưng nòi giống vẫn còn đó. Lúc trụ cột Tưởng gia là Tưởng Mai Tôn và chiến tướng Tưởng Tùng Tôn qua đời, Tưởng phu nhân vẫn còn mạnh khỏe, giờ bà thành trụ cột của Tưởng giả, về lí mà nói thì càng phải cứng cỏi mới đúng, sao lại đột nhiên bị bệnh mà qua đời?

Chẳng lẽ lúc trước còn có điềm báo gì?

Chỉ là bọn họ không có cơ hội phát hiện.

Nhưng không thể có chuyện Tống Mặc không phát hiện ra!

Nếu Tưởng thị đã ủy thác chuyện đại sự này cho Tống Mặc, có thể thấy được bình thường vô cùng thân thiết với con cả, Tống Mặc lại là loại người thận trọng, kín đáo, chu toàn, hắn không thể không phát hiện ra được.

Nếu Tưởng thị có gì khác thường, sao Tống Mặc lại có thể vội đưa lễ cảm tạ cho nàng!

Còn nữa, kiếp trước Tống Mặc vì trong lúc để tang mẫu thân lại thông gian với nha hoàn nên mới bị các Ngự sử đàn hặc.

Một tiểu hài tử 14 tuổi, đang ở độ tuổi chuyện hiểu chuyện không, lại được nuông chiều từ nhỏ, xảy ra chuyện xấu như vậy cũng rất có thể. Đậu Chiêu chỉ thấy lạ vì phản ứng của Anh Quốc công trước chuyện này mà thôi. Nhưng Định quốc công bị trách tội, Anh Quốc công vì lấy lòng hoàng gia, cũng có thể làm ra chuyện như vậy lắm. Thiên hạ không thiếu những người không đáng làm cha mẹ, ngay cả Anh Quốc công cũng từng có lúc sai lầm nhưng trong những năm Tống Mặc làm thế tử lại vô cùng sủng ái Tống Mặc mà cuối cùng Tống Mặc lại giết cha giết em, hơn nữa còn dùng thủ đoạn vô cùng máu lạnh, đây mới là nguyên nhân khiến Đậu Chiêu rất kiêng dè Tống Mặc.

Nghĩ mà xem, một người đến cả sai lầm của cha mẹ mình cũng không thể tha thứ thì có thể thấy được hắn là người cực đoan cỡ nào, lòng dạ hẹp hòi cỡ nào!

Nhưng kiếp này, nàng kết giao với Tống Mặc, lại có suy nghĩ khác về con người hắn.

13 tuổi có thể khiến nàng phải dùng quỷ kế cướp đứa bé mới có cơ hội ngồi xuống đàm phán, dù có thông gian với nha hoàn trong lúc mẫu thân vừa qua đời, hắn vốn nắm giữ mạng lưới thông tin của Tưởng gia, sao có thể để mọi chuyện phát triển đến mức bị Ngự sử đàn hặc?

Đậu Chiêu đã từng là Hầu phu nhân.

Nhà quý tộc coi trọng trưởng tử còn hơn nhà quan lại nhiều.

Nhà quan lại lấy khoa cử để cạnh tranh, trưởng tử chắc gì đã là người học giỏi nhất, nhưng trong nhà một khi có ai có thể vào nội các thì hắn sẽ là người nắm quyền trong gia đình, thậm chí còn có thể khai tông lập phái khác, thoát li khỏi từ đường đầu tiên. Gia tộc hưng suy thường là như vậy.

Nhà quý tộc thì lại khác, tước vị chỉ có một, chỉ cần ngươi là trưởng tử, trưởng tôn còn có tư cách thừa kế tước vị. Dù ngươi có như Trương Nguyên Minh, chất phác ngu ngốc, đến mẹ đẻ còn không thích nổi, chỉ cần ngươi không làm gì sai thì cha mẹ ngươi cũng không thể cướp đoạt được quyền thừa kế của ngươi. Hơn nữa nếu ngươi có thể làm gì thì cứ làm, không có năng lực gì thì cứ ngồi đó ăn uống chờ chết là được. Dù sao bổng lộc vẫn lấy đủ, chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi.

Cứ như vậy, trách nhiệm nối dõi của trưởng tử, trưởng tôn là vô cùng quan trọng.

Bọn họ sinh ra không chỉ là đứa bé mà còn là thứ để đảm bảo gia tộc có thể tiếp tục vinh hoa phú quý được hay không.

Nam tử đến 15 tuổi thì búi tóc, năm nay Tống Mặc 13 tuổi, hắn là trưởng tử, còn là thế tử được sắc phong.

Sau khi Đậu Chiêu sinh Ngụy Uy, Điền thị sợ nàng không hiểu chuyện, đã từng dặn dò nàng rất nhiều lần, nếu nam tử tiếp xúc với tình yêu nam nữ quá sớm thì sẽ không có lợi cho việc sinh dục sau này. Trước khi Ngụy Uy 15 tuổi, nha hoàn hầu hạ trong phòng tốt nhất là những người thành thục, lão luyện, trăm ngàn lần không thể để Ngụy Uy bị người quyến rũ. Thậm chí mỗi khi có nha hoàn được điều đến phòng Ngụy Uy hầu hạ, Điền thị đều gọi người qua, uy hiếp một hồi. Ai chỉ hơi thân thiết với Ngụy Uy một chút thì chính là tội dụ dỗ chủ tử, đừng nói đến mẫu bằng tử quý mà sẽ đánh chết cả mẹ lẫn con, vứt ra đồng nội. Nếu nghe lời, đợi Ngụy Uy 15 tuổi thì tất sẽ cho các nàng làm chủ tử…

Ngay cả phủ Tế Ninh hầu còn biết đạo lý này, phủ Anh Quốc công không thể nào không biết. Huống hồ Tưởng thị còn là người hiểu chuyện, gửi gắm rất nhiều kì vọng vào Tống Mặc, không thể có chuyện mặc kệ nha hoàn trong phòng Tống Mặc mà không quản thúc… Sao Tống Mặc có thể làm ra chuyện thế này được?

Không nghĩ thì không biết, vừa nghĩ đã thấy đầy những lỗ hổng, đầy những điểm đáng ngờ!

Nhất thời Đậu Chiêu cảm thấy bối rối như gió thổi mưa giông trước cơn bão mà nàng lại chẳng hề phòng bị!

Khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Liệu có tái diễn trong kiếp này không?

Bây giờ Tống Mặc đang ở đâu?

Đậu Chiêu không khỏi vội vàng hỏi Đoạn Công Nghĩa: “Vậy Mai công tử đã quay về chưa?”

Vì giữ bí mật, lúc nói chuyện, bọn họ vẫn gọi Tống Mặc là Mai công tử.

Nàng thoáng có cảm giác, dựa vào tính cách của Tống Mặc, nếu lúc đi đã qua đây chào từ biệt nàng thì lúc về chắc chắn sẽ sai người nói với nàng một tiếng.

Quả nhiên Đoạn Công Nghĩa nói: “Mai công tử còn chưa về. Nhưng nghe nói đã sai người đi báo tin rồi.”

Chẳng hiểu sao lòng Đậu Chiêu đột nhiên căng thẳng, tim căng lên như dây đàn.

“Vậy Anh Quốc công phu nhân chết như thế nào?” Nàng vội vàng nói.

Đoạn Công Nghĩa và Tố Tâm đều cảm nhận được cảm xúc của Đậu Chiêu rất lạ, nàng nghe được tin Anh Quốc công phu nhân qua đời thì như rất lo lắng, thậm chí còn có chút sợ hãi, phản ứng gần giống như lần đầu tiên nàng gặp Tống Mặc vậy.

Tố Tâm nghĩ lúc ấy nếu không có mình nhanh tay đỡ tứ tiểu thư thì tiểu thư đã ngã ra đất rồi!

Đoạn Công Nghĩa thì lại thấy lạ, vừa rồi mình đã nói rất rõ ràng, Anh Quốc công phu nhân là bị bệnh mà qua đời, sao tứ tiểu thư còn hỏi chết thế nào? Còn có kiểu chết gì nữa?

Nhưng nếu Đậu Chiêu đã hỏi thì dù sao ông cũng phải trả lời!

Đoạn Công Nghĩa nghĩ nghĩ rồi nói những điều mình biết ra: “Cụ thể thì tôi cũng không biết, lúc tôi tìm đến quý phủ của Mai công tử thì trước cửa đã trắng xóa, tất cả đều là người đến tế lễ. Tôi nhân cơ hội này mà đi vào. Nghe Trần tiên sinh nói, lúc tin tức Tưởng Lan Tôn qua đời truyền về quý phủ thì phu nhân đã không khỏe. Mai công tử đi được mấy ngày, phu nhân đã bị bệnh, ngự y ra ra vào vào mà bệnh tình của phu nhân cũng không chút khởi sắc. Quốc công gia và nhị công tử đều ở trước giường phu nhân hầu hạ. Ngay cả Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đều bị kinh động, Hoàng hậu nương nương đã tự mình đến thăm. Nhưng bệnh vẫn không khá lên, kéo dài hơn một tháng thì qua đời.”

Hoàn toàn không có gì khác lạ nhưng sao càng nghe lòng càng thấy bất an?

Tiễn Đoạn Công Nghĩa, cho Tố Tâm lui xuống rồi, Đậu Chiêu đẩy cửa sổ thư phòng ra.

Đèn lồng đỏ lớn chiếu sáng khắp sân, hơi lạnh thấu xương ùa đến.

Đậu Chiêu lại thấy tinh thần như rung lên.

Tống Mặc bị đuổi ra khỏi nhà là khi nào?

Nàng không khỏi thầm tự trách mình.

Lúc ấy vì sao không để ý thêm một chút?

Giờ cũng không phải lo lắng thế này.

Đậu Chiêu thở dài.

Lại thấy Tố Lan xách đèn bằng vải lụa vội vàng đi về phía này.

“Sao thế?” Không đợi nàng đến gần, Đậu Chiêu đã hỏi Tố Lan qua cửa sổ.

Tố Lan nhún chân hành lễ với nàng, không đáp, chỉ vén rèm bước vào.

Lòng Đậu Chiêu không khỏi trầm xuống, đuổi hết hạ nhân trong phòng ra ngoài.

Tố Lan ở bên chờ hai nha hoàn ra khỏi cửa rồi mới đi tới bên Đậu Chiêu, thấp giọng nói: “Lục Minh muốn gặp tiểu thư! Bây giờ!”

Lúc này cổng phụ đã khóa, bình thường Đậu Chiêu sẽ không gặp người ngoài, Lục Minh cũng chưa từng đến cầu kiến Đậu Chiêu.

Tim Đậu Chiêu đập loạn, vội hỏi: “Mau cho hắn tiến vào!”

Tố Lan “Vâng” một tiếng, vẻ mặt trịnh trọng đi ra ngoài, lát sau đã dẫn Lục Mình vào.

Lục Minh hành lễ với Đậu Chiêu rồi đứng giữa sảnh chẳng nói gì.

Tố Lan lập tức bảo đám hạ nhân lui ra ngoài, đóng bình phong, đứng canh ngoài cửa.

Lục Minh tiến lên vài bước, nói nhỏ: “Nghiêm tiên sinh làm việc theo lời công tử dặn, đến Hài Châu báo tang cho Mai phu nhân, Mai phu nhân sợ bên người công tử không có ai sai khiến, bảo Từ Thanh theo Nghiêm tiên sinh cùng hồi kinh. Trên đường, bọn họ bị tập kích, Từ Thanh bị trọng thương, Nghiêm tiên sinh cũng bị trúng một mũi tên vào vai nhưng vẫn bị đuổi giết. Cuối cùng Nghiêm tiên sinh lập kế dương đông kích tây, cùng Từ Thanh trốn trong điền trang của tiểu thư, mong tiểu thư giúp đỡ, đưa tin về cho phủ Anh Quốc công, bảo người tới tiếp ứng.”

Đậu Chiêu cảm thấy rất bất an.

Đầu tiên là Tưởng thị qua đời, sau đó là Nghiêm Triều Khanh và Từ Thanh bị đuổi giết.

Chuyện này có mối liên hệ gì không?

“Biết là ai truy sát bọn họ không?” Nàng hỏi, sắc mặt không khỏi trầm lại.

“Không biết là ai.” Sắc mặt Lục Minh cũng rất khó coi. “Đối phương rất lạ, không thể đánh đuổi, dù bị Từ Thanh bắt sống thì cũng lập tức uống thuốc độc tự sát, là đám tử sĩ. Nghiêm tiên sinh sợ đối phương đã vào binh phục kích, không dám đi tiếp, chỉ đành phái người trong phủ tới tiếp ứng.”

Đậu Chiêu không đáp lời mà chỉ ngồi đó, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Lục Minh không dám thở mạnh.

Nói thẳng ra, Đậu gia tứ tiểu thư và phủ Anh Quốc công chẳng thân chẳng quen, lại là nữ nhi, dù có ngồi yên xem kịch cũng là chuyện bình thường. Yêu cầu của bọn họ quả thực có chút quá đáng.

Nhưng nếu đối phương dám động thủ với Nghiêm tiên sinh và Từ Thanh, hơn nữa có thể làm cho Từ Thanh bị thương, làm cho Nghiêm tiên sinh không thể tra ra lai lịch là đủ thấy sự lợi hại của bọn họ. Chỉ sợ sớm đã tìm hiểu được rõ ràng về bọn họ rồi.

Hắn là tùy tùng của công tử, nếu có lòng, nhận ra hắn không hề khó.

Nghiêm tiên sinh sợ hắn bị nhận ra nên mới bất đắc dĩ đến xin Đậu tứ tiểu thư giúp đỡ.

Hắn đang cân nhắc thì đột nhiên Đậu Chiêu biến sắc, cao giọng gọi “Tố Lan! Mau đi mời Đoạn hộ vệ đến!”

Đoạn Công Nghĩa là hộ vệ giỏi nhất trong Đậu gia.

Lục Minh nghe vậy cũng biến sắc, vội hỏi: “Tứ tiểu thư, người sao vậy?”

Đậu Chiêu không để ý đến hắn, nắm chặt tay, đi đi lại lại trong phòng, có chút nôn nóng.

Đoạn Công Nghĩa nhanh chóng được gọi vào.

Đầu tóc ông còn hơi rối, hiển nhiên là bị đánh thức dậy.

Đậu Chiêu cũng mặc kệ những thứ này, hỏi Đoạn Công Nghĩa: “Ông nói ông là nhân cơ hội lẻn vào phủ Anh Quốc công, bên ngoài thì còn được nhưng nơi Mai công tử ở luôn được canh giữ cẩn thận, hơn nữa thân phận của Trần tiên sinh đặc thù, sao ông có thể gặp Trần tiên sinh một cách thuận lợi như vậy được?”

Đoạn Công Nghĩa có chút mơ hồ nói: “Phủ Anh Quốc công quá lớn, tôi vốn định giả trang làm người chở đồ ăn rồi lẻn vào trong, sau đó tùy cơ ứng biến, cho nên mặc đồ giống hệt đồ của người trong phủ Anh Quốc công, thấy có người đưa đồ tế, tôi liền giả vờ như gia đinh của phủ, tiến lên giúp đỡ. Thấy mấy người tuần phòng bình thường. Nhưng thực ra mấy ma ma bước ra từ cửa thùy hoa lại khiến tôi tốn không ít công sức. Cũng may Trần tiên sinh đang tỉa hoa trong vườn, tôi tìm được Trần tiên sinh một cách nhanh chóng…”

“Không thể nào!” Không đợi Đoạn Công Nghĩa nói hết lời, Lục Minh đã thất thanh nói. “Phòng thu chi, phòng chăn ngựa… đều là những phòng có chức vụ riêng, không có chuyện gọi hộ vệ vào giúp được. Nếu có thể tùy tiện điều động như thế thì phủ Anh Quốc công loạn từ lâu rồi…”

Nói tới đây, ngoài Đoạn Công Nghĩa ra, tất cả mọi người trong phòng đều xanh mặt.