Đăng vào: 11 tháng trước
Câu nói kia của Kỷ Vịnh thốt ra trước mặt đám nha hoàn đang thay chăn dọn giường nên đã mau chóng truyền đến tai Đậu Minh.
Nàng ta cười lạnh, ở yên trong phòng, dặn dò Chu ma ma và Quý Hồng: “Từ nay về sau, mọi thứ đưa đến chỗ ta đều
phải kiểm tra tỉ mỉ, xác định không có gì bất thường mới được chuyển cho ta. Ta không tin, ta không ra khỏi phòng cũng không ăn uống bậy bạ, hắn còn có cách gì lấy mạng ta sao?”
Chu ma ma và Quý Hồng vốn lo rằng Đậu
Minh sẽ lấy cương đối cương với Kỷ Vịnh, nay thấy Đậu Minh cẩn thận đối
phó thì thở phào nhẹ nhõm. Cái ăn cái mặc hàng ngày đều phải qua tay họ
mới được đưa đến cho Đậu Minh dùng. Chưa đến nửa tháng, họ đã phát hiện
ra một cây kim trong y phục mùa thu, thuốc gây tiêu chảy trong thức ăn
và một con rắn, hai con chuột trong phòng của Đậu Minh.
Đậu Minh cười khinh: “Chỉ đến thế mà thôi!”
Tố Lan thì thất vọng vô cùng: “Nói thì nghe vẻ lợi hại lắm, kết quả cũng chỉ có chút tài mọn này!”
Tố Tâm nghiêm khắc khiển trách muội muội: “Muội còn muốn thế nào nữa? Tỷ thấy Kỷ công tử rất biết chừng mực. Mấy
việc đó không gây tổn hại lớn đến mức náo loạn, gây khó khăn cho Ngũ
tiểu thư một chút là được rồi. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Tứ tiểu thư là tỷ tỷ cũng khó tránh liên lụy.”
“Vậy mới nói tốt nhất là đưa Ngũ tiểu thư đến kinh thành cho rồi.” Đang ở trong phòng mình, chỉ có hai tỷ muội
với nhau nên Tố Lan nói chuyện thoải mái không kiêng kỵ gì, “Muội không
thích việc Ngũ tiểu thư cứ coi Tứ tiểu thư như kẻ thù.”
“Thanh quan gặp việc nhà cũng thấy khó.” Tố Tâm thở dài, “Chúng ta nghe lời Tứ tiểu thư là được.”
Tố Lan gật đầu: “Không thì biết làm thế nào? Chẳng trông cậy vào Kỷ công tử được rồi.”
Quả thực khó mà trông chờ vào Kỷ Vịnh.
Sau khi đỗ cử nhân, Đậu Khải Tuấn quyết định tiếp tục học tập, đợi đầu năm sau thi kỳ xuân.
Các vị tiến sĩ của Đậu gia đều làm quan
nơi khác, trừ đúng một vị Đồng Tiến sĩ ở lại nhà, nói mình học thức nông cạn, không thể trì hoãn tiền đồ của Đậu Khải Tuấn nên không đồng ý dạy
dỗ hắn. Đậu Khải Tuấn nghĩ văn vẻ đất Giang Nam cường thịnh hơn so với
phương Bắc, mà Kỷ Vịnh lại là Giải Nguyên miền Nam, hơn mình hai khóa,
thế là cầm sách vở đến thỉnh giáo hắn.
Kỷ Vịnh tuyệt đỉnh thông minh, lại càng
có thiên phú không ai sánh nổi với mấy việc chỉ bảo dạy dỗ. Hắn mới
luyên thuyên mấy câu đã khiến Đậu Khải Tuấn có cảm giác được khai sáng,
cộng với việc Kỷ Vịnh không có mấy thói cổ hủ của lão Nho, chỉ cần biết
đáp án thì Đậu Khải Tuấn hỏi gì hắn liền giải đáp ngay, nói rất cặn kẽ
đầy đủ, Đậu Khải Tuấn được lợi không ít. Lúc đầu, Đậu Khải Tuấn dăm ba
hôm mới sang một chuyến, về sau ngày nào cũng có mặt, rồi cuối cùng dứt
khoát chuyển đến ở cạnh Kỷ Vịnh luôn.
Kỷ Vịnh còn lòng dạ nào trêu ghẹo Đậu Minh nữa.
Đây là kết cục ai thấy cũng mừng.
Dần dà Tây Đậu trở lại vẻ yên bình vốn có. Đậu Minh cũng bắt đầu ngày ngày theo Uyển Nương luyện tỳ bà.
Gần ngày Lập Đông, mọi người trong nhà đều bận chuẩn bị đồ lễ.
Quý Hồng lén nói với Đậu Minh: “Thượng
nhi chỗ Nhị biểu thiếu gia lén chạy tới, nói có việc gấp cần gặp tiểu
thư. Tôi sợ Tứ tiểu thư bắt gặp nên đã bảo hắn tạm lánh ở nhà kho.”
Đậu Minh giật mình. Hai năm ở kinh thành, có chuyện gì đều do Vương Đàn mật báo cho nàng. Lần này lại phái người
hầu của mình tới… Nàng không tập đàn nữa, giục Quý Hồng dẫn Thượng nhi
vào.
Thượng nhi trông chỉ mười một, mười hai
tuổi, mặt mày thanh tú, mặc một bộ vải thô màu đinh hương, giống trẻ con ở nông thôn. Đậu Minh chưa lên tiếng hắn đã khóc lóc quỳ xuống: “Biểu
tiểu thư, xin tiểu thư cứu thiếu gia nhà con với!”
Cha mẹ sinh con trời sinh tính.
Vương Đàn giống Bàng Ngọc Lâu, tính tình
hoạt bát, trẻ con hoạt bát thì không xấu, có xấu thì chính là trước mắt
hắn có Vương Nam, tuổi còn nhỏ mà chơi bời thạo. Sự hoạt bát của hắn
biến thành bướng bỉnh khó bảo, không biết bao nhiêu lần bị mẫu thân và
tổ mẫu trách mắng rồi.
Nghe Thượng ca nhi nói vậy, Đậu Minh không do dự hỏi ngay: “Hắn lại gây họa gì rồi?”
Thượng nhi lau nước mắt đáp: “Lão gia mời đồng liêu viết cho Đại thiếu gia bức thư tiến cử Đại thiếu gia đến học ở Quốc tử giám, Nhị thiếu gia không biết lá thư đó quan trọng như vậy,
bôi bẩn vào đó mất rồi… Biểu tiểu thư…” Hắn lại khóc, “Nhị thiếu gia
thực sự không cố ý. Nhưng lão phu nhân không chỉ bắt Nhị thiếu gia tới
từ đường quỳ mà còn gửi Nhị thiếu gia tới chỗ lão gia. Ai khuyên cũng
không được. Biểu tiểu thư, tiểu thư cứu Nhị thiếu gia nhà con với… Nghe
nói ở Vân Nam đều là dân man di, còn ăn thịt người nữa…”
“Đáng đời!” Đậu Minh mắng, “Ai bảo hắn có mắt không tròng!”
“Biểu tiểu thư!” Thượng nhi nghe thế thì ngây người nhìn Đậu Minh, không dám khóc nữa.
Đậu Minh cũng không phải thật sự căm giận biểu đệ này, thấy vậy thì nói: “Chỉ là ta muốn cũng khó mà cầu xin cho
hắn được. Ta ở Thực Định mà hắn ở tận kinh thành!”
Thượng nhi nháy mắt, nói: “Là Vu Nhị gửi con đến.”
Vu Nhị vốn là một gã lưu manh ở huyện
Linh Bích, bởi nương nhờ Bàng Tích Lâu nên nịnh bợ Bàng Ngọc Lâu, được
hắn đưa tới kinh thành.
Nếu là Vu Nhị gửi Thượng nhi đến thì chắc là ý của Nhị cữu mẫu. Có điều đến kinh thành…
Vừa nảy ra ý nghĩ đó Đậu Minh liền sững sờ.
Đến kinh thành! Có nằm mơ nàng cũng muốn
đến kinh thành! Ở đó có Ngoại tổ phụ yêu thương nàng, có Vương Đàn luôn
nghe lời nàng, còn có mẫu thân xinh đẹp…
Đậu Minh không kìm được xúc động, đứng
bật dậy. Cùng lắm thì nghe phụ thân mắng mỏ một trận, nói không chừng sẽ được ở lại kinh thành! Đậu Minh bất giác lớn tiếng nói: “Các ngươi tính thế nào?”
Thượng nhi đáp: “Chùa Đại Từ là am ni cô. Biểu tiểu thư đến đó dâng hương, xe của mình sẽ đợi tiểu thư ở con
đường nhỏ sau chùa.”
Đậu Minh càng nghĩ càng thấy đúng là chủ ý của Bàng thị, nghĩ một lát rồi nói: “Cứ vậy đi, ngày kia ta sẽ tới chùa Đại Tự dâng hương.”
Thượng nhi vui mừng khôn xiết quay về.
Đậu Minh kể chuyện này với Quý Hồng.
Quý Hồng rất lo sợ: “Tứ tiểu thư mà biết thì…”
“Thì sao?” Đậu Minh khiêu khích, “Chẳng lẽ phụ thân lại giao ta cho nàng ta.”
Quý Hồng im lặng.
Đậu Minh nhỏ giọng dặn dò: “Chuyện này
đừng nói cho Chu ma ma biết. Chắc chắn Đậu Chiêu sẽ phái hộ vệ đi theo
chúng ta, tới lúc đó ngươi yểm hộ cho ta, đợi ta đến kinh thành rồi sẽ
đón các ngươi sau.”
Quý Hồng ngạc nhiên: “Tiểu thư không cần tôi theo hầu sao?”
“Khoảng ba bốn ngày là đến kinh rồi. Có
Thượng nhi hầu hạ, Vu Nhị cũng đi theo, có gì phải lo đâu.” Đậu Minh
phản đối, “Nhiều người cùng đi chỉ khiến Đậu Chiêu nhanh phát giác hơn
thôi.” Hơn nữa, nàng còn cần Quý Hồng hỗ trợ.
Quý Hồng ngẫm lại cũng thấy có lý.
Hôm sau, Đậu Minh làm loạn đòi Đậu Chiêu cho nàng đến chùa Đại Từ dâng hương.
Đậu Chiêu tưởng vì mấy hôm trước bị Kỷ
Vịnh chọc giận nên muốn xả hơi, không để ý nhiều, bảo Đoạn Công Nghĩa
phái vài hộ vệ theo Đậu Minh đến chùa Đại Từ.
Dâng hương xong, Đậu Minh lấy cớ mệt mỏi, tới nhà ngang bên cạnh nghỉ ngơi. Mấy hộ vệ bất đắc dĩ đi theo, trò
chuyện trong sân ngoài cửa. Đậu Minh sai Chu ma ma đi chỗ khác rồi thay
một bộ quần áo bình thường, trốn ra từ cửa sau nhà ngang, lén chạy ra
con đường nhỏ ở sân sau chùa Đại Từ. Thượng nhi và Vu Nhị quả nhiên đã
đánh xe đợi nàng trên đường. Họ vội vàng lên xe, rời khỏi chùa Đại Từ.
Mãi một canh giờ sau, Chu ma ma mới phát
hiện Đậu Minh mất tích. Bà ta sợ tái mặt, đến khi biết nguyên do sự việc thì tát cho Quý Hồng một cái đánh rất đau: “Vu Nhị đó là đàn ông trưởng thành, dù chỉ nghi ngờ cũng không thể để một mình tiểu thư đi theo bọn
họ như thế.” Nói rồi cuống quít gọi hộ vệ định đuổi theo Đậu Minh thì
Quý Hồng ngăn cản, cầu xin: “Ma ma, chẳng qua tiểu thư muốn đến kinh
thành thôi mà.”
Chu ma ma do dự một hồi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không thỏa đáng liền cắn răng gọi hộ vệ, có điều lúc đó đã chiều rồi.
Mấy người hộ vệ sợ hết hồn, vừa đuổi theo hướng con đường phía sau chùa vừa phái người về báo với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu giận đến mức đau tim, tìm Đoạn
Công Nghĩa đến: “…Ra roi thúc ngựa, bất luận thế nào cũng phải tìm được
Ngũ tiểu thư trước khi trời tối.”
Đoạn Công Nghĩa biết rõ lợi hại của
chuyện này. Một thiên kim đại tiểu thư chưa chồng không có người hầu nào bên cạnh mà chỉ đưa theo một tên sai vặt, đêm hôm đi cùng một gã đàn
ông cả trăm dặm đường, nếu truyền ra ngoài thì nguy to.
Hắn ôm quyền cúi chào Đậu Chiêu rồi lui xuống.
Đậu Chiêu càng nghĩ càng thấy bất thường.
Kể cả Vương Hứa thị muốn gửi Vương Đàn
tới Vân Nam thì cũng là chuyện đúng đắn, vì mong con cháu thành tài, Cao thị không khuyên được, Bàng thị cũng thế, chẳng lẽ Đậu Minh thì khuyên
được ? Có đôi khi Đậu Minh quá đề cao bản thân.
Chợt Đậu Chiêu thầm kêu lên “Không hay
rồi”. Nếu như Thượng nhi nói dối thì sao? Nhất thời nàng đầm đìa mồ hôi
lạnh. Nếu Vu Nhị nói dối… liệu là ai đi đổ nhiều công sức tính kế Đậu
Minh thế này? Có thể sai khiến Vu Nhị và Thượng nhi phản bội Vương gia,
sẽ phải trả một cái giá rất lớn, đặc biệt là với hạng xuất thân lưu
manh, gió chiều nào che chiều ấy này…
Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhìn về phía Hạc Thọ đường. Không phải chứ?
Đậu Chiêu thấy mình đa tâm quá. Lừa Đậu
Minh đến kinh thành thì hợp ý nó quá còn gì, không thể coi là hù dọa
được. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nếu không phải hù dọa thì sao?
Ý tưởng chợt nảy ra đó khiến Đậu Chiêu
hoảng hốt, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn, phải dựa vào
bàn trà mới không ngã.
“Mau, mau tới đây!” Trán đẫm mồ hôi lạnh, Đậu Chiêu gọi Tố Tâm, “Gọi Đoạn hộ vệ đến mau!”
Tố Tâm thấy sắc mặt nàng bất thường liền cuống cuồng chạy đi tìm Đoạn Công Nghĩa.
Đậu Chiêu không biết nên nói thế nào, nghĩ một lát rồi nói: “Nếu Vu Nhị muốn lừa Ngũ tiểu thư bỏ nhà đi thì có thể đi về đâu?”
Đoạn Công Nghĩa cho là Đậu Chiêu phát
hiện ra điều gì, nghe thế sắc mặt chợt trở nên khó coi hơn cả Đậu Chiêu. Hắn bước lên mấy bước, thấp giọng nói: “Vu Nhị đó trước giờ thường giở
thủ đoạn lừa người đem bán, chỉ không biết hắn sẽ giao người cho ai. Nếu là Vương Lão Thất thì sẽ bán tới Câu Lan Viện ở Dương Châu, nếu là
Đường Tam thì tới kinh thành…”
Trong nháy mắt, Đậu Chiêu lạnh hết sống lưng, giọng nói cũng run rẩy: “Ông nhanh đi tra xem!”
Đoạn Công Nghĩa đáp lời rồi đi.
Tố Tâm vội rót cho Đậu Chiêu chén trà
nóng, an ủi nàng: “Đoạn đại thúc là thổ địa ở đây, thông thuộc khắp nơi, Ngũ tiểu thư mới đi bốn năm canh giờ, hẳn là chưa ra khỏi Thực Định.
Ông ấy sẽ đưa Ngũ tiểu thư về nhanh thôi.” Nàng cũng biết Đậu Chiêu lo
sợ điều gì, nói: “Kỷ công tử tuy thích chọc ghẹo người ta nhưng trước
nay không hề hại người, lại là người đọc sách, sẽ không làm ra mấy
chuyện này đâu. Tiểu thư yên tâm đi!”
Nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Nếu tiểu thư lo
quá chi bằng đi hỏi thẳng Kỷ công tử. Công tử luôn tâm cao khí ngạo, nếu là hắn làm thì sẽ không chối đâu.”
“Chỉ sợ là không phải hắn ấy chứ!” Chén
trà màu phấn tỏa hơi nóng, bàn tay Đậu Chiêu cũng ấm áp hơn, trái tim
đang căng như dây đàn cũng thả lỏng hơn. “Bấy nay hắn làm việc đều theo
cách thức riêng, không giống ai cả, khiến người người ngạc nhiên, nhưng
chúng ta không thể bởi vậy mà xảy ra chuyện gì cũng đổ cho hắn được,
phải không?”
Trong lòng thì vẫn thấy như có gai đâm.