Đăng vào: 12 tháng trước
Thiểm Tây thuộc trung bộ Trung Nguyên,
tuần phủ Thiểm Tây thống lĩnh 8 phủ, 21 châu, 95 huyện, quản lýĐô ti
Thiểm Tây, 49 Hành đô ti, 25 sở. Vân Nam ở vùng biên thùy phía tây nam,
tuần phủ Vân Nam thống lĩnh 19 phủ, 40 châu, 30 huyện, 8 Tuyên úy ti, 4
Tuyên phủ ti, 5 An phủ ti, 20 Đô ti, 24 sở.
Giống nhau được sao?
Đậu Chiêu cười khanh khách, ngồi trên sập bên cửa sổ ăn quả anh đào.
Thục thư nhi đến thăm nàng.
Đậu Chiêu vội bảo Cam Lộ pha trà Bích loa xuân: “Qua mấy ngày nữa trà Tử tân mới có bán, đến lúc đó lại mời ngươi đến đây uống trà.”
“Trà mới năm nào chả có.” Thục thư nhi
chẳng có hứng thú gì với mấy cái này, nhìn nàng đầy chờ mong. “Người
nói, Thập nhất thúc đính ước, chúng ta có thể nhân cơ hội này đến kinh
thành chơi không?”
Đậu Chiêu không có hứng thú nhưng lại cổ
vũ Thục thư nhi mở mang kiến thức – năm sau nàng sẽ xuất giá, cơ hội ra
ngoài lại càng ít.
“Trong nhà có ai đi?” Nàng hỏi Thục thư nhi.
Thục thư nhi vội đáp: “Tứ ca, ngũ ca, lục ca, thất đệ… bọn họ đều đi…”
Có Đậu Khải Tuấn đi cùng thì chẳng có gì đáng lo lắng cả.
Đậu Chiêu cười nói: “Chỉ cần tam ca, tam tẩu đồng ý thì chi phí lên kinh thành của ngươi ta lo hết.”
Thục thư nhi vô cùng mừng rỡ, kéo tay Đậu Chiêu không buông: “Tứ cô cô là tốt nhất!” Lại trơ mặt ra đòi nàng phải đi cùng. “Một mình con đi thì chắc chắn là phụ thân, mẫu thân không
đồng ý, cũng chẳng có ai để nói chuyện, đi đâu cũng không tiện…”
Đậu Chiêu lắc đầu: “Nếu ngươi sợ Tam ca, tam tẩu không đồng ý thì ta sẽ nói giúp cho.”
“Tứ cô cô cũng lên kinh đi mà? Con nghe
người ta nói, kinh đô có rất nhiều chỗ chơi, nhiều thiền viện, cứ cách
mấy ngày lại có hội chùa. Đồ ở Bạch Vân quan đều lỗi thời rồi. Trước
cổng chùa Đại Tướng Quốc bán rất nhiều đồ trang sức, còn có con phố gọi
là gì ấy nhỉ, con không nhớ rõ, bán giày tất Giang Nam. Tứ cô cô, người
đi với con đi! Coi như là đi với con…”
Thái độ vô cùng ân cần.
Đậu Chiêu nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng.
Thục thư nhi cười ngượng ngùng.
Chẳng qua chỉ khoảng một chung trà, rốt
cuộc nàng cũng không cố được, cười duyên nói: “Được rồi, được rồi. Con
muốn nói là – là lục bá mẫu, Thập Nhất thúc đính hôn, lão nhân gia rất
muốn cô cô đi. Nói là đã mời mấy lần nhưng cô cô đều từ chối. Kỷ gia
biểu thúc và Thập Nhất, Thập Nhị thúc cá cược, nếu lão nhân gia có thể
mời được cô cô thì Thập Nhất thúc sẽ đem đồ rửa bút bằng ngọc bích khắc
hoa sen cho Kỷ gia biểu thúc, Thập Nhị thúc sẽ đem bức tranh vạn mã tung vó cho Kỷ gia biểu thúc…”
Đậu Chiêu vừa buồn cười vừa tức giận: “Ngươi được hắn cho lợi gì chứ?”
Thục thư nhi thẹn thùng: “Kỷ gia biểu thúc sẽ cho con bức tranh mỹ nữ.”
“Đưa ta đi chỉ đáng giá một bức tranh thôi sao!” Đậu Chiêu đùa nàng.
“Ôi! Con không có ý này.” Thục thư nhi
hoảng hốt. “Con cũng muốn cùng Tứ cô cô lên kinh thành thăm thú cho biết thôi.” Nói xong, đột nhiên có chút buồn bã: “Chỉ sợ sau này con không
còn cơ hội lên kinh thành nữa.”
“Nói bậy!” Đậu Chiêu cười nói: “Đời người còn dài, đừng nói trước điều gì cả. Nếu ngày nào đó bọn Bá Ngạn đỗ tiến sĩ, như ngũ bá phụ, lục bá phụ ở lại kinh thành, chẳng lẽ con không thể đến thăm họ hàng sao?”
Hai người đang nói chuyện thì Cam Lộ xông vào, thấy Thục thư nhi ở đó thì vội thu liễm bản thân, cười tươi nhún
chân hành lễ với Thục thư nhi.
Thục như nhi biết Cam Lộ có chuyện muốn
nói với Đậu Chiêu nhưng sao nàng có thể trở về khi chưa đạt được mục
đích thế này? Lấy cớ muốn chọn hai bồn hoa mang về, dẫn nha hoàn ra cửa, nghĩ đợi lát nữa khuyên nhủ Đậu Chiêu. Bức tranh của Kỷ gia biểu thúc
là phụ, giúp lục tổ mẫu gặp lại Tứ cô cô mới là chính, liền để một nha
hoàn ở lại chính viện: “Tứ cô cô xong việc thì đi báo ngay cho ta biết.”
Tiểu nha hoàn này thường theo Thục thư nhi đi lại trong Tây phủ, cười gật đầu, tìm các tiểu nha hoàn của Đậu Chiêu chơi đùa.
Thục thư nhi đến nhà ấm trồng hoa của Đậu Chiêu, đều có ma ma ân cần giới thiệu cho nàng, nàng chọn một chậu hoa
anh thảo hoa đỏ thẫm diềm trắng và một chậu hoa đỗ quyên chúm chím nụ
đang sắp nở, lại uống hai chung trà, ăn chút điểm tâm mà tiểu nha hoàn
kia vẫn còn chưa đến.
Nàng giục đại nha hoàn bên người qua xem: “Xem đã xảy ra chuyện gì?”
Đại nha hoàn đi mất nửa nén hương mới
quay về, nàng nhìn thoáng qua người hầu trong nhà ấm trồng hoa, Thục thư nhi hiểu ý, ra khỏi đó, cùng nàng đứng nói chuyện dưới gốc liễu.
“Là nhị công tử nhà họ Vương ở kinh
thành, gửi thư cho ngũ tiểu thư, nói Vương đại nhân được điều đi Vân
Nam, Vương phu nhân vừa nghe thì hoảng quá ngất đi sau đó gọi thất phu
nhân đến mắng cho một trận khiến thất phu nhân khóc lóc tấm tức. Ngũ
tiểu thư đòi lên kinh thành thăm ngoại tổ mẫu, ở bên săn sóc thất phu
nhân, không ai ngăn được. Tứ tiểu thư chẳng còn cách nào, sai người canh giữ Tê Hà viện rồi bảo sẽ viết thư cho thất lão gia, chỉ cần thất lão
gia đồng ý thì lập tức đưa nàng hồi kinh.”
Thục thư nhi ngạc nhiên nói: “Con đường làm quan của Vương đại nhân không thuận lợi thì liên quan gì đến thất phu nhân?”
Ngự sử đàn hặc chỉ nói về Vương gia chứ
không nhắc đến chuyện phù chính Vương Ánh Tuyết, Đậu Thế Xu lại nhân cơ
hội này mà vào Nội các, người nào tinh tế sẽ hiểu ý, Thục thư nhi lớn
lên trong chốn khuê phòng, đương nhiên là không biết điều này,
Nha hoàn lại càng không biết, cười nói: “Chắc là trong lòng khó chịu, gọi con gái về mắng mỏ đôi câu?”
Thục thư nhi nhíu mày nói: “Chỉ sợ lúc
này tứ cô cô cũng chẳng có tâm tư nói chuyện với ta, chúng ta về trước
thôi!” Sau đó đến chỗ Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu đang viết thư cho phụ thân, hàn huyên đôi câu với Thục thư nhi rồi tiễn nàng ra cửa.
Thục thư nhi về nhà, mẫu thân đang cùng
Tài Phùng thương lượng chuyện may xiêm y cho nàng lên kinh thành, nàng
nhớ đến bộ dáng Đậu Chiêu dựa vào bàn viết thư, lòng đột nhiên xót xa,
đợi Tài Phùng đi rồi thì liền kể lại chuyện này cho mẫu thân.
Tam phu nhân nghe xong lòng không vui,
nói: “Chuyện này vốn là thất thúc phụ không đúng, Thọ Cô chẳng qua cũng
chỉ hơn Minh thư nhi hai tuổi, dù có trầm ổn thì cũng chỉ là tiểu cô
nương, cũng không phải là một mẹ sinh ra… Mấy năm nay đúng là khó cho
Thọ Cô, dọa dẫm dỗ dành, cũng không xảy ra chuyện gì.” Nghĩ lại, lại sợ
bên kia gây rối, bảo con gái về phòng rồi đến chỗ Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân kéo nàng đến chỗ Nhị thái
phu nhân: “Bên đó chỉ có hai tiểu cô nương chưa cập kê, chuyện này phải
để thái phu nhân quyết định mới được.”
Đến giờ tổ mẫu cũng không phải là trưởng bối thực sự.
Nhị thái phu nhân nghe xong cười lạnh:
“Thì ra là chúng ta nuôi khuê nữ cho nhà họ Vương kia! Nó muốn về cũng
được, bảo nó và mẫu thân nó cùng về cả đi!”
Lời này quá nặng.
Nhị phu nhân vội hòa giải: “Trách thì chỉ trách trong nhà không có ai quản lý. Đến giờ thất thúc cũng không kế
thừa gia nghiệp, con thấy không bằng giúp thất thúc tìm một nữ nhân gia
thế trong sạch qua đó hầu hạ, bảo Vương thị kia về lo liệu việc nhà.”
“Đây cũng là một ý hay.” Nhị thái phu nhân suy nghĩ rồi nói.
Nhị phu nhân vội hỏi: “Con thấy người này nên là họ hàng thân thích mới tốt, hiểu rõ lẫn nhau, cũng tiện qua lại.”
Nhị thái phu nhân vuốt cằm.
Nhị phu nhân lại nhanh chóng thảo luận
với Nhị thái phu nhân xem nữ nhân nhà nào thì hợp. Bộ dáng này như thể
đã chuẩn bị trước rồi mới đến vậy.
Tú tam phu nhân ở bên cạnh không nói một lời, lẳng lặng uống trà.
Mấy năm nay bọn họ giúp Thọ Cô quản lý
sản nghiệp, dần dần dư dả hơn, người ghen ghét cũng không ít. Thất thúc
phụ không có con trai, cho dù chia một nửa cho Thọ Cô thì phần còn lại
vẫn là một con số khổng lồ. Huống chi Thọ Cô xuất giá không cần chuẩn bị của hồi môn nữa, Đậu Minh cùng lắm cũng chỉ thưởng như lệ thường mà
thôi, cũng chẳng trách có người thèm khát.
Hai người đang bàn tán hăng say thì Liễu
ma ma bình thản đi vào: “Thái phu nhân, tứ tiểu thư Tây phủ phái người
qua đây báo. Nói Tế Ninh hầu bị bệnh nên qua đời rồi.”
“A!” Ba người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm. Vẫn là nhị phu nhân phản ứng lại đầu tiên, tự tiến cử: “Thọ Cô là con dâu chưa vào cửa, theo lý hẳn nên đưa một phần đồ tế qua, nó là
tiểu cô nương, sao biết chuyện này. Để con qua đó giúp đỡ nó.”
Nhiệt tình chưa từng thấy.
Nhị thái phu nhân nghĩ chuyện này trước
kia đều là Tam phu nhân làm, cũng không nghĩ nhiều, nói: “Con gọi cả tam phu nhân đi cùng!”
Tú tam phu nhân thấy tam phu nhân cũng
đi, lại thêm một người, chắc hẳn Nhị thái phu nhân không nghĩ nhiều nên
cũng nói: “Con cũng qua đó xem sao!”
“Đi đi!” Nhị thái phu nhân nói: “Phủ Tế
Ninh hầu chỉ có Ngụy Đình Du là con trai, lão hầu gia vừa đi, hắn phải
đảm đương việc trong phủ, quý phủ thiếu người lo liệu việc bếp núc. Ngụy gia hẳn là phái người đến thương lượng chuyện hôn sự, các con gọi lão
tam đến, chuyện này phải có nó ra mặt.”
Hai người cùng đáp lời, sai người đi mời Đậu Thế Hoành rồi vội về thay đổi xiêm y, gọi tam phu nhân cùng qua Tây phủ.
Cùng với tin Tế Ninh hầu chết còn có một phong thư của Trần Khúc Thủy.
Ông đã theo Tống Mặc bình an về đến kinh
thành. Tống Mặc là thế tử phủ Anh Quốc công, ở phía tây trong phủ Anh
Quốc công, ba gian năm cửa, ra khỏi cửa chính là cổng ngách của phủ Anh
Quốc công, thông với ngõ Tiễn Tử. Phía nam ngõ Tiễn Tử là ngõ nhỏ phủ
Anh Quốc công, đi qua đó chính là đường An Định Môn, ra vào rất tiện.
Ông được an trí ở một căn phòng ba gian ở góc đông bắc hoa viên nhà Tống Mặc. Tống Mặc phái hai gia đinh hầu hạ cuộc sống thường nhật của ông.
Lúc rảnh rỗi ông thường nói chuyện phiếm với hai gia đinh kia, biết dòng dõi nhà Anh Quốc công không đông con nhiều cháu, Tống Nghi Xuân là độc
đinh, có một đường huynh là Tống Mậu Xuân, hai đường đệ là Tống Phùng
Xuân, Tống Đồng Xuân đều chưa đến 50, trong đó Tống Phùng Xuân đã có
cháu trai rồi. Tống Nghi Xuân và Tống Mậu Xuân đều chỉ có hai con trai,
Tống Phùng Xuân có một trai một gái, Tống Đồng Xuân chỉ có một con
trai. Có lẽ là vì trưởng tôn nên Tống Mặc sinh ra đã được các trưởng bối thương yêu. Lão Anh Quốc công phu nhân cũng chính là tằng tổ mẫu của
Tống Mặc – vốn là con gái của Lục Tông Nguyên tuần phủ Lưỡng Quảng, bỏ
qua con, đem toàn bộ của hồi môn của mình tặng cho Tống Mặc. Tống Mặc có mười ba cửa hàng ở Quảng Đông, hơn một vạn mẫu ruộng tốt… Cuối cùng còn khéo léo nói cho nàng, mấy hôm trước Anh Quốc công phu nhân tiến cung
cầu xin cho Định Quốc công rồi, đương nhiệm Thông chính sử – con thứ của Lục Tông Nguyên là Lục Phục Lễ đã dâng sớ kêu oan cho Định Quốc công.
Đậu Chiêu bốc hỏa, ném thư xuống bàn.
Rốt cuộc vẫn khinh thường lời nói của người khác!
Định Quốc công chết là chuyện nhỏ nhưng
quan trọng hơn là sau khi Định Quốc công chết thì phải làm sao với giặc
Oa đây? Dân chúng Phúc Kiến phải làm sao? Tống Mặc có quyền có tiền, hắn muốn tính sổ với nàng thì phải làm sao?
Cho nên khi Ngụy gia đề nghị nàng xuất
giá trong vòng trăm ngày, nàng không khỏi trách cứ: “Đậu gia chúng tôi
cũng không phải là người sa cơ thất thế, không có đạo lý đem cô nương
nhà mình đi dát vàng cho nhà người khác bao giờ cả.”