Đăng vào: 12 tháng trước
Tổ mẫu quan sát Thỏa Nương một hồi, thấy
Thỏa Nương trung hậu, thành thật nên trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm,
thật tình muốn tìm cho nàng mối duyên lành. Cho nên lúc rỗi rãi đều dẫn
Đậu Chiêu đi khắp thôn, gặp tiểu tử trạc tuổi thì sẽ nhìn mấy lượt, hỏi
mấy câu, không bao lâu trong thôn đã có tin đồn, Thất gia họ Đậu nhờ tổ
mẫu tìm giúp một tùy tùng đáng tin, thành thật, lúc tổ mẫu và Đậu Chiêu
ra ngoài thỉnh thoảng lại gặp được người dẫn con trai “tình cờ gặp gỡ”
hai người.
Tổ mẫu không biết nên khóc hay cười, lại khó mà nói rõ, đành giải thích:
- Không có chuyện này! Không có chuyện này.
Đương nhiên là mọi người không tin.
Ngay lúc này, Đậu Chiêu gặp Triệu Lương Bích.
Triệu gia và Thôi gia là họ hàng nhưng cụ thể quan hệ thế nào thì nàng lại không rõ.
Hôm đó, bọn họ đang dùng bữa tối thì phụ
thân của Triệu Lương Bích hai tay xốc xốc tay áo, cúi người chậm rãi đi
vào sân, Triệu Lương Bích 8 tuổi cúi đầu đi theo sau phụ thân.
- Thôi đại cô!
Phụ thân Triệu Lương Bích đứng từ xa hỏi khuôn mặt đen gầy nở nụ cười ân cần.
- Đại cô đang ăn cơm?
Triệu Lương Bích thì ngồi xổm ở cửa.
Tổ mẫu vội buông bát gọi “tam ca” rồi nhiệt tình tiếp đón:
- Đã ăn cơm chưa? Dùng thêm chút nữa đi!
Sau đó gọi nha hoàn bưng ghế, lấy bát đũa đến.
Phụ thân Triệu Lương Bích vội xua tay:
- Chúng tôi đã ăn rồi, đã ăn rồi!
Sau đó nhìn Đậu Chiêu nói:
- Đây là tứ tiểu thư đúng không? Trông trắng trẻo xinh xắn quá, như người trên tranh tết vậy.
Tổ mẫu cười lớn, sai nha hoàn bưng trà bánh lên.
Phụ thân Triệu Lương Bích nhìn hắn quát:
- Cẩu thăng, ngồi đó làm gì? Còn không mau đến đây hành lễ với tứ tiểu thư và đại cô!
Khuôn mặt đen đúa của Triệu Lương Bích xuất hiện.
- Đây là?
Tổ mẫu hoang mang nhìn phụ thân Triệu Lương Bích.
- Thôi đại cô!
Phụ thân Triệu Lương Bích ngượng ngùng cười nói:
- Thằng con trai ăn chết cha nó.
Đại cô cũng biết, bà nhà tôi một năm ba trăm sáu lăm ngày thì phải đến
ba trăm sáu mươi ngày nằm trên giường, chút thu hoạch từ ruộng vườn còn
chẳng đủ tiền thuốc cho bà ấy. Cẩu Thăng này chúng tôi thực sự không
nuôi nỏi, nghe nói Đậu thất gia muốn tìm tùy tùng…
Vẻ mặt ông khẩn thiết nhìn tổ mẫu.
Tổ mẫu sửng sốt.
Đậu Chiêu cũng sửng sốt.
Kiếp trước, nàng hơn 10 tuổi thì Triệu
Lương Bích mới xuất hiện, khi đó mẫu thân hắn bị bệnh mà qua đời, phụ
thân hắn quyết định đến Phúc Kiến làm thợ mộc, gửi Triệu Lương Bích mới
13 tuổi cho tổ mẫu. Muội muội mới 9 tuổi của Triệu Lương Bích thì đưa
cho nhà người ta làm con dâu nuôi từ bé… Kiếp này, vì Thỏa Nương mà hắn
xuất hiện trước năm năm.
Vận mệnh liệu có vì thế mà thay đổi không?
Đậu Chiêu suy nghĩ.
Lại thấy phụ thân Triệu Lương Bích ấp úng nói:
- Tôi cũng biết Cẩu Thăng thế này lại không có diện mạo, không có tài năng, chắc chắn Đậu thất gia sẽ xem thường nhưng nể tình chúng ta là họ hàng, đại cô nói giúp đôi câu đi…
Ông còn chưa nói xong thì Triệu Lương Bích mất tự nhiên đứng bên cạnh dã lớn tiếng nói:
- Phụ thân, con đã nói với người
bao nhiêu lần rồi, càng là họ hàng thì đại cô sẽ càng không giới thiệu
đến Đậu gia, sao người không chịu nghe…
Phụ thân của Triệu Lương Bích vô cùng tức giận, đạp hắn một đạp:
- Người lớn nói chuyện, trẻ con biết gì.
Sau đó lại nhìn tổ mẫu tươi cười nịnh bợ:
- Thôi đại cô, đại cô đừng nghe
tiểu tử này nói hươu nói vượn, tôi biết, đại cô sợ có người nói đại cô
đang làm nhũng nhiễu Đậu gia…
- Đại cô…
Triệu Lương Bích bị đá qua một bên cao giọng cắt lời phụ thân:
- Phụ thân con không nuôi được
con thì người giữ con ở lại điền trang đi? Làm gì con cũng làm được,
người cho con bát cơm ăn là được rồi.
Phụ thân hắn giận dữ nhìn con nhưng thằng con cũng chẳng hề yếu thế lườm lại phụ thân.
Tổ mẫu cười rộ lên:
- Tam ca, nếu tam ca tin lời tôi
thì giao nó cho tôi là được. So với đến Đậu gia thì chắc chắn là không
bằng nhưng vẫn có thể được ăn no mặc ấm.
Phụ thân Triệu Lương Bích còn định nói thêm gì nữa thì Triệu Lương Bích đã lớn tiếng đáp:
- Được!
Tổ mẫu lấy dao sắc chặt đay rối, cho cha con Triệu Lương Bích đi xuống nghỉ ngơi, lại dặn Hồng Cô:
- Hai người bọn họ chắc chắn là
còn chưa ăn tối, Thọ Cô ở đây ta sợ nó ngại hai người họ bẩn nên không
dám giữ họ ở lại ăn cơm. Ngươi đến phòng bếp làm cho bọn họ tô mỳ thịt
lớn, phải cắt nhiều thịt vào, ba phần mỡ bảy phần nạc biết chưa?
Hồng Cô cười gật đầu đi xuống phòng bếp.
Sáng sớm hôm sau, phụ thân Triệu Lương
Bích xách giỏ bánh nướng tổ mẫu cho mang về nhà, Triệu Lương Bích không
cần ai dạy bảo đã quét dọn sạch sẽ sân trước sân sau, buông chổi lại đi
cắt cỏ cho ngựa ăn.
Đậu Chiêu ở trong phòng luyện chữ, lòng lại nghĩ đến Thôi Thập Tam.
Quản gia hồi sự thì chỉ có nhà công khanh mới có, chuyên để đưa đón, nghênh tiếp các quan lại. Nếu là nhà quan
tước thì chỉ yếu là do những tú tài, cử nhân thi trượt phụ trách… Nếu
kiếp này nàng không gả vào phủ Tế Ninh hầu thì tiền đồ của Thôi Thập Tam sẽ ở đâu?
Kiếp trước, Thôi Thập Tam là tâm phúc của Thôi gia.
Nếu cuối cùng Thôi Thập Tam chẳng qua chỉ là ở lại quê hương làm một nông phu chẳng có tiếng tăm gì thì tương lai Thôi gia sẽ có những thay đổi gì?
Mình có nên giúp Thôi Thập Tam không?
Nhưng nên giúp hắn thế nào?
Đậu Chiêu cúi đầu trầm tư.
Bên ngoài truyền đến giọng nói điềm tĩnh của Triệu Lương Bích:
- Tỷ tỷ, ấm trà này nặng đó, để tôi xách vào cho tỷ?
- Ngươi xem tay ngươi kìa, bẩn muốn chết. Ấm trà này nếu để ngươi mang vào thì tiểu thư nhà ta còn uống được sao?
Người nói chuyện là Hải Đường.
- Vậy ta đi một chút rồi quay lại ngay.
Triệu Lương Bích lại lon tay chạy đi.
Lúc Đậu Chiêu nhìn thấy hắn thì từ đầu đến chân hắn đều rất sạch sẽ, người trông nhẹ nhàng, khoan khoái hơn nhiều.
Hắn nhanh nhẹn giúp bọn Hải Đường thu dọn phòng ở. Hải Đường hỏi:
- Sân đã quét sạch chưa?
- Quét sạch rồi!
- Đã cho ngựa ăn chưa?
- Cho rồi!
- Cắt cỏ chưa?
- Cắt rồi.
Những việc này giờ lại thành trách nhiệm của Triệu Lương Bích.
Hắn nhặt được một tờ giấy viết hỏng của Đậu Chiêu, nhìn nhìn rồi hâm mộ nói:
- Chữ của tứ tiểu thư thật đẹp!
Đám Hải Đường bưng miệng cười:
- Ngươi biết chữ sao?
- Không, không biết!
Triệu Lương Bích da mặt dày, ngươi nói gì hắn cũng có thể cười lại, lần đầu tiên thẹn đến đỏ bừng mặt.
Đậu Chiêu động lòng, hỏi hắn:
- Ngươi có muốn biết chữ?
Khuôn mặt hắn sáng bừng lên:
- Muốn, đương nhiên là muốn!
Nói xong thần sắc lại ảm đạm:
- Nhưng phụ thân tôi không có tiền.
- Vậy ta sẽ dạy cho ngươi biết chữ. Nếu ngươi học tốt, ta sẽ nói với tổ mẫu cho ngươi đi học.
Đậu Chiêu cười nói.
Triệu Lương Bích nắm chặt tay áo Đậu Chiêu:
- Tứ tiểu thư, người nói lời giữ lời chứ!
Đậu Chiêu mím môi cười.
Về sau không biết sẽ thế nào nhưng bắt đầu biết chữ, đọc sách thì sẽ luôn dễ dàng hơn so với kiếp trước.
Từ đó về sau, ngày nào cũng vậy, Triệu Lương Bích vừa làm việc xong thì sẽ ngồi bên hành lang chăm chú viết chữ.
Tổ mẫu biết được, sai người đến Thực Định mua rất nhiều giấy về, tự mình đặt ở dưới điện thờ trong nhà chính, ai
muốn dùng thì cứ lấy.
Khó trách người trong điền trang đều khen tổ mẫu tốt.
Đậu Chiêu cẩn thận suy nghĩ đến những hành động của tổ mẫu.
Rất nhanh đã đến ngày 22.
Đậu Chiêu vẫn như bình thường, sáng sớm
tinh mơ đã dậy, cùng tổ mẫu đi thăm vườn một vòng, hái dưa và trái cây
về, tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó bắt đầu luyện chữ.
Tây Đậu dù không giăng đèn kết hoa nhưng mọi người từ trên xuống dưới đều mặc đồ mới, nhìn cũng khiến người ta thấy phấn chấn.
Kỷ thị thấy đã không còn sớm nên đến
phòng nhị thái phu nhân, thấy nhị thái phu nhân vẫn còn nằm trên giường
nghe nha hoàn đọc “Ngũ hiệp diễn nghĩa” thì cười nói:
- Vẫn là mẫu thân ổn trọng, con sợ muộn giờ nên đã thay quần áo luôn rồi.
Nhị thái phu nhân cười, ngẩng đầu nhìn nàng rồi nói:
- Các con là ngang hàng, Tây Đậu
lại neo người, nên qua đó giúp vui. Ta già rồi, lại là góa phụ, người ta là ngày lành ta lại là điềm xấu, ta không đi.
Sau đó sai đại nha hoàn:
- Qua rương của ta lấy chiếc trâm phúc thọ bằng vàng ra, cho vào hộp rồi nhờ lục phu nhân mang qua. Bảo đó là lễ của ta.
Câu cuối là nói với Kỷ thị:
- Minh thư nhi đâu? Để nó ở lại chỗ ta, chờ Vạn Nguyên trở về lại đến đón Minh thư nhi cũng không muộn.
Cứ như vậy, Thọ Cô và Minh thư nhi sẽ không phải dập đầu, kính trà cho Vương thị?
Kỷ thị thấy nhị thái phu nhân tuy nói nhẹ nhàng như vậy nhưng ánh mắt lạnh lùng thì biết đây là nhị thái phu nhân đang đánh phủ đầu Vương Ánh Tuyết. Nàng không muốn bị liên lụy nên chỉ
cười đón lấy tráp, đi ra cửa.
Bên kia, đại phu nhân sớm đã ăn diện đẹp
đẽ, đang muốn đi lấy lễ gặp mặt cho Vương Ánh Tuyết nhưng lại nghe đại
nha hoàn tâm phúc nói nhị thái phu nhân không đi, còn nói mấy lời “Ở
góa”, nghĩ nghĩ rồi lại gọi tiểu nha hoàn vào, chọn một đôi châu hoa làm lễ gặp mặt rồi bảo đại nha hoàn qua nhờ nhị phu nhân đem qua tặng giúp.
Tam gia Đậu Thế Bảng và tam phu nhân bị Đậu Đạc nhờ giúp chuẩn bị, thấy nữ quyến bên Đông phủ đến thì vội ra nghênh đón.
Nhị phu nhân dẫn đầu cười nói:
- Có thể đến đều đến, không đến được cũng đều có lễ gặp mặt mang đến rồi đây.
Tam phu nhân là người nhạy bén, thoáng
nhìn thì đã biết là ai không đến, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cùng
mọi người đi vào phòng khách, khách nam thì đều ngồi ở chính sảnh đằng
trước.
Đến giờ lành, Vương Ánh Tuyết đầu đội mũ
phượng vàng đính ngọc trai, mặc hỉ phục đỏ thẫm được tam phu nhân đỡ ra
cùng Đậu Thế Anh bái tế tổ tiên. Rượu được ba tuần thì mọi người chuyển
ra phòng khách ngồi. Đậu Thế Anh và Vương Ánh Tuyết kính trà cho mọi
người. Sau đó Vương Ánh Tuyết được đỡ về Tê Hà viện, đám người Đậu Thế
Anh thì đi qua Hạc Thọ Đường.
Đám người nhị phu nhân ở lại đại sảnh uống trà, nói chuyện phiếm.
Tam phu nhân đành nhìn lục phu nhân cầu cứu.
Theo đạo lý, nữ quyến phải qua phòng tân nương trò chuyện, xem như là chúc mừng.
Lục phu nhân coi như không phát hiện.
Nàng cũng không muốn chơi trội.
Tam phu nhân không có cách nào, đành gọi nhị đường tẩu:
- Chúng ta qua chỗ Vương thị đi!
Nhị đường tẩu là người thoải mái ai nói
gì cũng nghe, cười đáp vâng, tam đường tẩu, ngũ đường tẩu và mấy vị ma
ma có địa vị cũng đến Tê Hà viện.
Lúc này nhị phu nhân mới nói:
- Sao Vương thị còn ở lại Tê Hà viện?
- Là ý của thất gia.
Nha hoàn bên Tây Đậu có ý nịnh bợ nhị phu nhân vội đáp:
- Nói bên chính phòng còn giữ lại đồ của thất phu nhân và tứ tiểu thư, tứ tiểu thư đến điền trang mấy
ngày, nhất thời không thu dọn được, chờ tứ tiểu thư về rồi nói.
Nhị phu nhân “À” một tiếng, chờ mấy người tam phu nhân quay lại thì lấy cớ là bên thái phu nhân không có người
hầu hạ nên dẹp đường về phủ.