Đăng vào: 11 tháng trước
Những chú kiến bé xíu xếp thành một hàng chỉnh tề, đâu vào đấy, kéo thức ăn về tổ.
Triệu Chương Như hưng phấn vẫy tay với Đậu Chiêu: “Mau lên, mau lên!” Cúi đầu bóp vụn bánh bao trắng rồi vứt xuống đất.
Kiến lập tức xông tới, đồng tâm hiệp lực tha những mẩu bánh đi dưới gốc câu hòe già.
Đậu Chiêu chậm rãi đi qua, ngồi xổm bên cạnh Triệu Chương Như, nhìn khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn của nàng, thoáng xuất thần.
Nàng nhớ tới nữ nhi của mình.
Sau khi bị xẩy thai mất đứa con đầu tiên, mặc kệ là mẹ chồng hay Ngụy Đình Du đều không vừa ý với nàng. Ngụy Đình Trân còn không khách khí nói: “Đậu gia các ngươi cũng coi như là thế
gia, nhiều đời làm quan, sao lại không biết quy củ như vậy?” Muốn phái
ma ma hiểu chuyện sinh nở từ phủ Cảnh Quốc công tới hầu hạ nàng nghỉ
ngơi.
Đó chẳng phải là nàng mất mặt đến tận phủ Cảnh Quốc công sao!
Đậu Chiêu lại chỉ có thể nuốt hận, cười
nói với Ngụy Đình Trân rằng là mình không cẩn thận, mắt nhìn Ngụy Đình
Du, mong hắn có thể ra mặt ngăn Ngụy Đình Trân lại giúp nàng. Ai ngờ tên không tim không gan đó lại liên tục gật đầu, rất tán đồng: “Tỷ tỷ làm
vậy cũng là muốn tốt cho nàng thôi!”
Lúc ấy, nàng giận dữ không nói nổi một câu.
Khi đó, vừa mới thành thân, lại biết lần này là bản thân không đúng, nàng giận hai ngày rồi cũng thôi.
Vì để bù lại sự tiếc nuối cho mẹ chồng,
rất nhanh sau đó nàng lại mang thai, tháng giêng năm sau sinh hạ trưởng
tử Uy ca nhi, được 13 tháng lại sinh hạ thứ tử Nhuy ca nhi, lúc Nhuy ca
nhi được ba tháng tuổi, nàng lại xẩy thai… Từ đó về sau sức khỏe giảm
sút, thấy Ngụy Đình Du là sợ hãi, vì thế mới bắt đầu nâng Hồ thị lên
thành di nương.
Sau này, nàng đứng vững ở Ngụy gia rồi
thì quan hệ với hai đứa con trai lại như cách một lớp vải mỏng, không
thể nào thân thiết nổi. Nàng cảm thấy cô đơn khó nói nên lời, vì thế mới mạo hiểm sinh ra Nhi thư nhi.
Có lẽ là có bài học từ con trai, sau khi
Nhi thư nhi chào đời, nàng tự mình cho ăn, tự mình dạy dỗ, vì thế con
cũng rất thân thiết với nàng, chỉ một lúc không nhìn thấy nàng thì đã
cao giọng gọi “mẫu thân” làm cho lòng Đậu Chiêu mềm lại. Thấy có gì
ngon, có gì đẹp thì đều nhớ để dành cho Nhi thư nhi một phần.
Không còn mình che chở, chẳng biết nữ nhi sẽ thế nào?
Suy nghĩ loáng qua trong đầu, mắt cay cay.
Sau đó, Đậu Chiêu lại sửng sốt.
Nàng đã quay về quá khứ, sao còn Uy ca nhi, Nhuy ca nhi hay Nhi thư nhi gì nữa.
Lòng nhất thời như bị ai đào đi một mảng lớn.
Nảng ngẩng đầu lên, xuyên qua song cửa sổ, thấy cữu cữu và tam bá phụ đang đứng đó tranh luận, trông rất quyết liệt.
Đậu gia thế lực lớn, dù cữu cữu có tranh thắng thì cũng có được gì?
Nhớ lại ngày đó, Tống Mặc giết cha giết
em, văn võ bá quan cả triều đều buộc tội hắn nhưng được Hoàng thượng che chở, chẳng phải hắn vẫn không bị tổn hại mảy may nào sao.
Tống Mặc còn có một đường bá phụ, hai
đường thúc phụ, theo luật có thể thừa kế tước vị Anh Quốc công nhưng chỉ một tấu chương của Tống Mặc đã khiến Hoàng thượng đoạt lại tước vị này. Lúc ấy, bọn họ tức giận đến nổi trận lôi đình, tuyên bố phải giết Tống
Mặc nhưng đến khi gặp mặt Tống Mặc, rắm cũng không dám đánh.
Cữu cữu kiếm chức thực thiếu đi Tây Bắc cũng tốt.
Phía nam giàu có, đông đúc, người muốn
đến đó rất nhiều, có thể qua đều là những người có bối cảnh, cho nên
quan trường phức tạp, không cẩn thận là có thể bị thé ngã. Tây bắc tuy
rằng cằn cỗi nhưng dân sinh chất phác, người cũng đơn giản hơn, cũng
chưa chắc đã là chuyện không hay.
Đậu Chiêu nghĩ vậy, nhẹ nhàng thở dài.
※※※※※
Qua hai ngày, cữu cữu và cữu mẫu đưa ba
biểu tỷ về An Hương, ngoài mỗi lần phùng thất* sang thắp hương cho mẫu
thân thì đều không dây dưa gì với người Đậu gia. Đợi đến ngũ thất* tới
cúng bái hành lễ, quan tài của mẫu thân bị đưa về an táng tại phần mộ tổ tiên.
(*Cứ bảy ngày lại tổ chức cúng tuần cho người chết cho đến khi được bảy bảy 49 ngày. Ngũ thất là lần cúng tuần thứ năm).
Bề ngoài sóng êm gió lặng, cũng không
nghe thấy có lời đồn đại gì về mẫu thân, ngược lại, chuyện cữu cữu bán
ruộng lấy bạc đến kinh thành cầu chức quan ngay cả Đậu Chiêu cũng nghe
nói.
Nàng không khỏi cười khổ.
Ở gần nhau chỉ có điều này là không hay, phàm gió thổi cỏ lay, chuyện gì cũng có thể biết.
Khó trách, kiếp trước cữu cữu lại thất thủ!
Đậu gia phái người biếu hai ngàn lượng bạc qua, cữu cữu chẳng nhìn lấy một lần đã trả về.
Tam bá phụ có chút lo lắng:
- Đây là Duệ Phủ đã ghi hận nhà chúng ta, giao tình mấy đời cứ thế này là chấm dứt rồi. Ngữ khí có chút thổn thức.
Tổ phụ lại không cho là đúng:
- Thiên hạ đều vậy, hợp rồi sẽ tan, tan rồi lại hợp, không cần buồn bã.
Nhưng tam bá phụ vẫn muốn bổ cứu, phái
người đi mua của hồi môn của cữu mẫu bán ra với giá cao hơn nhiều so với thực tế nhưng lại bị cữu mẫu từ chối.
Đậu Chiêu lén bàn luận với Thỏa Nương,
cảm khái nói: “Cữu cữu và cữu mẫu cũng quá thành thật rồi, nếu là ta,
ruộng cứ bán, người cứ hận”.
Thỏa Nương đang thêu vớ (tất) cho Đậu Chiêu dưới ánh đèn, nghe vậy mở to mắt: “Thế chẳng phải là người vô lại rồi sao”.
Đậu Chiêu ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Có thể thấy từ cốt tủy ta vẫn là người nhà họ Đậu!”
Thỏa Nương không hiểu.
Đậu Chiêu cũng không giải thích gì thêm, hỏi nàng:
- Mấy ngày nay Vương di nương đang làm gì?
Thông qua Thỏa Nương, nàng sai bảo người hầu do mẫu thân để lại, vô cùng thuần thục.
“Vẫn giống như lúc trước”, Thỏa Nương
nói: “Mỗi ngày đều ở trong phòng, nghỉ ngơi sớm, ăn uống gì đều có nha
hoàn Quỳnh Phương bưng vào”.
Đậu Chiêu “à” một tiếng.
Huyên Thảo chạy vào:
- Tố Hinh tỷ tỷ, Tố Hinh tỷ tỷ, bên Tê Hà viện đã xảy ra chuyện.
Đậu Chiêu vẫn chỉ là đứa trẻ, bọn nha hoàn nói chuyện chưa bao giờ tránh né nàng.
Thỏa Nương không quá quan tâm, hỏi có lệ:
- Xảy ra chuyện gì?
- Không biết ai để xạ hương
trong phòng của Vương di nương, nếu không phải Hồ ma ma ở bên cạnh Vương di nương phát hiện sớm thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Thỏa Nương nhìn Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu mở to hai mắt tròn, tỏ vẻ nghe thấy rất thú vị.
Thỏa Nương đành phải nói:
- Có chuyện gì lớn chứ? Ta nghe người ta nói, xạ hương là hương liệu tốt nhất đó!
- Hồ ma ma nói, xạ hương có thể khiến người ta xẩy thai.
Huyên Thảo thấp giọng nói. “Vương di nương không cho người ta nói nhưng Hồ ma ma nói quá to, chúng ta đều nghe thấy được.”
“À!”, Thỏa Nương vốn đã ít nói, sau đó cũng chẳng nói thêm gì.
Huyên Thảo dựa vào bên giường, vẫn chưa
định ngừng lại: “Tố Hinh tỷ tỷ, tỷ nói xem, thực sự có người muố hại
Vương di nương sao? Trước đó mấy ngày Hồ ma ma cũng làm ầm lên, nói có
người hạ độc vào đồ ăn của di nương, nhưng đại phu nhân và tam phu nhân
đích thân tới tra xét nửa ngày, chẳng qua chỉ là bột hoàng linh thôi,
giờ lại phát hiện xạ hương… Ai lại muốn hại Vương di nương? Vì sao muốn
hại nàng?”
“Làm sao ta biết được!” Thỏa Nương không có hứng thú nói.
Huyên Thảo vô cùng thất vọng, nói mấy câu rồi chạy đi tìm đám Thu Quỳ bàn tán.
Thỏa Nương nhìn Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nói: “Bên Vương di nương lắm
chuyện thị phi, ngươi nói với mẫu thân của Đinh Hương một tiếng, Đinh
Hương không còn nhỏ, lại đã đính hôn rồi, không bằng mau đón ra ngoài
đi”.
Thỏa Nương đáp lời, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu không khỏi có chút hồ nghi.
“Haiz!”, Đậu Chiêu thở dài trong lòng.
Tuổi còn nhỏ, có lợi cũng có hại.
May mà người bên cạnh nàng là Thỏa Nương, nếu là những người khác, chỉ sợ sớm đã hoảng hốt bỏ chạy rồi.
Nhưng Vương Ánh Tuyết cũng giỏi nhẫn nhịn, chuyện thế này vẫn có thể duy trì đến cùng.
Có nên dọa nàng ta chút không?
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy tin Vương Ánh Tuyết sinh hạ một nữ nhi truyền ra ngoài.
Nàng nhìn hoa lựu đang nở đỏ rực bên ngoài cửa sổ, hài lòng gật gật đầu, hỏi Thỏa Nương: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
- 12 tháng năm.
Kiếp trước, ngày sinh của Đậu Minh là vào tháng bảy.
Kiếp này, ngày sinh của Đậu Minh lại là 12 tháng năm.
Kiếp trước, Đậu Minh sinh non.
Kiếp này, Vương Ánh Tuyết sẽ giải thích thế nào về Đậu Minh đây?
Đậu Chiêu rất chờ mong.
Nàng dặn dò Thỏa Nương, “Ngươi chuẩn bị xiêm y đẹp cho ta, ta muốn đến thăm muội muội”.
Thỏa Nương gọi Ngọc Trâm vào, giúp Đậu Chiêu thay bộ quần áo lụa màu xanh nhạt rồi cùng nàng đến chỗ Vương Ánh Tuyết.
Tam bá mẫu và Đinh di thái thái đã đến từ lâu, còn cả một đám người hầu hạ Vương Ánh Tuyết, đứng chật kín phòng.
Đậu Thế Anh đang bế đứa bé, thấy Đậu
Chiêu, vẻ mặt có chút buồn rầu của Đậu Thế Anh lộ ra nụ cười hiếm có:
“Thọ Cô, đây là muội muội của con!”, nói xong, ngồi xuống cho nàng xem
đứa bé trong lòng.
Da nhăn nheo, giống hệt khỉ, có gì xinh đẹp!
Đậu Chiêu thầm oán trong lòng nhưng vẫn cười tủm tỉm đi lên nói: “Muội muội bé quá!”
Nói xong, nàng nhìn Vương Ánh Tuyết.
Vương Ánh Tuyết đang cười dựa trên gối, bởi vì sinh nở nên sắc mặt rất tái, lại có vẻ đẹp yếu ớt, mềm mại.
Thấy Đậu Chiêu nhìn qua, nàng không khỏi nắm chặt góc chăn.
Từ sau ngày Đậu Chiêu nói với nàng, nàng vẫn tránh né Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu mỉm cười, hỏi phụ thân: “Con bế muội muội được không?”
“Được!”, Đậu Thế Anh cười vuốt đầu con gái lớn.
“Không được!”, Vương Ánh Tuyết lại lo lắng nói, ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn qua nàng ta.
- Ý thiếp là, Thọ Cô còn quá nhỏ. Sợ không bế được…
Vương Ánh Tuyết vội vàng giải thích.
- Ta có thể đến thăm muội muội mỗi ngày không?
Đậu Chiêu cắt ngang lời Vương Ánh Tuyết, nghiêng đầu, tròn mắt nhìn nàng ta.
- Thọ Cô không chơi nhảy dây với các nàng sao? Đến thăm muội muội thì không chơi được đâu!
Vương Ánh Tuyết mỉm cười đầy miễn cưỡng.
- Muội muội thú vị hơn chơi dậy!
Đậu Chiêu nói không cần nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân bên cạnh:
- Phụ thân, con có thể đến thăm muội muội không?
- Được chứ! Sao lại không được!
Đậu Thế Anh cảm thấy con gái lớn vô cùng
nhu thuận, đáng yêu, hắn giao đứa bé cho vú nuôi, bế Đậu Chiêu: “Giờ con là tỷ tỷ, về sau phải chăm sóc muội muội thật tốt, biết chưa?”
“Biết rồi ạ!”, Đậu Chiêu lớn tiếng nói, mặt mày cong cong, cười rất ngọt ngào.
Đậu Thế Anh không nhịn được, khen ngợi con gái: “Thọ Cô ngoan quá!”
Đậu Chiêu cười dài nhìn qua Vương Ánh Tuyết.
Vương Ánh Tuyết nhìn Đậu Chiêu cười ngây thơ như vậy, tim không ngừng chìm xuống.
Ánh mắt và vẻ mặt của Đậu Chiêu ngày đó căn bản không phải là của đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa, quả thực nàng đã sinh con gái.
Mọi chuyện này đều rất đáng sợ, rất quỷ dị!
Đậu Chiêu dường như, dường như khoác lớp
vỏ bọc của trẻ em… như quái vật. Dưới lớp vỏ bọc đó ẩn chứa một điều
thật đáng sợ… Nhưng những người khác lại hoàn toàn không hay biết.
Vương Ánh Tuyết lạnh người, thấy Đậu
Chiêu giãy dụa khỏi lòng Đậu Thế Anh, chạy nhan tới bên vú nuôi, vươn
tay giật chút tóc mềm mềm của muội muội, vừa giật vừa nói: “Phụ thân,
người xem này, muội muội không có nhiều tóc bằng con!”
Vú nuôi bất ngờ không tránh kịp, hoảng hốt vô cùng, thấp giọng cầu xin Đậu Chiêu: “Tứ tiểu thư, mau buông tay!”
Đậu Chiêu mặc kệ bà ta, nhìn phụ thân cười.
Đậu Thế Anh đi qua, cẩn thận nhìn con út rồi lại nhìn Đậu Chiêu, rất nghiêm túc nói: “Ừm, không nhiều bằng con!”
Đậu Chiêu cao hứng cười.
Vú nuôi đành nhìn Vương Ánh Tuyết cầu cứu.
Vương Ánh Tuyết sớm đã bị dọa cho cứng
người, hồi lâu sau cố nhịn, mỉm cười dịu dàng nói với Đậu Chiêu: “Muội
muội còn nhỏ, không thể nắm tóc!”
Đậu Chiêu hừ lạnh trong lòng.
Đương nhiên nàng biết đứa bé còn nhỏ, không thể nắm tóc.
Lúc này Đậu Minh còn chưa có sức chiến đấu, thắng cũng chẳng oai, nàng sẽ không làm Đậu Minh bị thương.
Chẳng qua là nàng đang phô trương thanh thế, hù dọa Vương Ánh Tuyết mà thôi.
Nhớ ngày đó, Vương Ánh Tuyết làm cho nàng có khổ mà không thể nói, bây giờ, nàng cũng sẽ để cho Vương Ánh Tuyết
nếm thử cảm giác này.