Chương c82

Độc Sủng Vương Phi

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Tuy Ly Yên mang theo khăn che mặt, nhưng dựa vào khí chất trên người, các nàng ở cùng Ly Yên ở nhiều như vậy năm,tuyệt đối sẽ không nhận sai.


"Lão Đại, chúng ta nhớ người muốn chết, chúng ta còn tưởng rằng….. “


Nhược Vũ nói đến đây liền nghẹn ngào, nàng không cách nào quên được một màn kia ở dốc núi tuyệt mệnh vào sáu năm trước, cái loại đau triệt tận tâm can này, đến nay trái tim vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.


Ly Yên nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, "Khóc cái gì? Ta còn không chết a! Lão Đại của các ngươi mạng lớn, không chết dễ dàng như vậy."


Nhược Phong lau đi nước mắt, nói: "Đúng rồi lão Đại, dốc núi tuyệt mệnh núi cao như vậy, người...."


"Sư phụ đã cứu ta." Ly Yên nở nụ cười chua sót, ánh mắt chợt loé ưu thương.


"Vậy Lão Đại làm sao bây giờ người mới đến gặp chúng ta?" Nhược Vũ có chút nén giận nói. Làm hại các nàng như vậy lo lắng.


Ly Yên cùng các nàng nói về chuyện xảy ra ở đáy tuyệt mệnh, khoé mắt hai người  lại một lần nữa ướt át.


Mặc dù Nhược Phong, Nhược Vũ mặc dù không phải là đồ đệ của thiên cư lão nhân, nhưng mà lúc ở Tịnh đảo, khi Nhược Phong, Nhược Vũ tìm đến Ly Yên, thiên cư lão nhân bình thường đều cùng các nàng càn quấy một phen, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm tình, hiện giờ nghe nói Lão Ngoan Đồng kia đã qua đời, không khỏi đau buồn.


"Lão Đại, hôm nào người dẫn chúng ta đi thăm thiên cư tiềm bối đi!" Nhược Phong  khép hờ mắt nói.


Ly Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: "Ân tình sư phụ giành cho ta, ta vĩnh viễn đều ghi nhớ trong lòng, được rồi, đừng thương tâm, ta đến nếm thử xem ẩm thực của Lưu Ly tửu lâu có tệ đi hay không."


Một câu lập tức xoá đi không khí bi thương của hai người, Nhược Vũ bĩu môi nói: "Lão Đại, đừng xem thường chúng ta."


Ly Yên cười cười, bỗng nhiên Nhược Vũ la hoảng lên, "A a a! Hai đứa nhỏ này là của người sao? Lão Đại, thật đáng yêu a!"


Lăng Sương xem thường, hiện tại mới nhìn thấy bọn họ,cũng quá chậm đi!


Lăng Tuyệt chỉ là thản nhiên liếc nàng một cái, trực tiếp xem nàng như không tồn tại.


Nhược Vũ đối với Lăng Tuyệt  xem mình như không có, cực kỳ khó chịu, đưa tay  lên xoa mặt chà đạp hắn, bĩu môi nói, "Không cần làm vẻ mặt khối băng này, cực kỳ giống cha đệ, thật sự là không biết đùa vui."


Lăng Tuyệt lạnh lùng chụp được tay nàng, liền đưa tay về phía sau, y hệt một đại nhân.


"Nhược Vũ đây là bị người ghét bỏ  a!" Nhược Phong trêu ghẹo nói.


Nghe vậy, Nhược Vũ cũng không cam tâm, nàng cũng không tin ngay một đứa nhỏ cũng không dụ dỗ được.


"Đến đây, cho tỷ tỷ nhéo mặt một chút, muốn cái gì tỷ tỷ đều sẽ mua cho đệ a……” Nhược Vũ vẻ mặt cười nịnh, dụ dỗ nói.


Lời này vừa nói ra, hai mắt Lăng Sương phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng hào, chu môi anh đào nói: "Rõ ràng muội đáng yêu hơn ca ca, vì sao không cho muội?"


Nàng cũng không dám đòi mẫu thân, đừng nhìn mẫu thân hiền lành, chỉ giống như tiên nữ, nhưng mà chỉ cần người thản nhiên liếc nàng một cái, nàng lập tức không dám lên tiếng rồi.


Giọng trẻ con non nớt  tràn ngập  ủy khuất, nhất thời khiến lòng Nhược Vũ mềm nhũn, "Đến đây, nói cho tỷ tỷ biết muội  tên là gì, tỷ tỷ dẫn muội đi mua."


"Nhược Vũ, đừng dẫn nó đi mua gì"


Ly Yên nói, nàng còn không hiểu con gái mình sao? Bình thường nó muốn mua gì đó đều là thức ăn, nhưng mà cũng đều là những thứ không tốt cho sức khỏe, ngẫu nhiên là có thể ăn, nhưng đứa con gái này quá mức khủng bố, dạ dày nó có thể chứa được rất nhiều thứ, sau đó bị đau bụng, Ly Yên liền không cho nó ăn bậy gì nữa rồi.


Mặc dù Lăng Sương giở trò nhõng nhẽo với Nhược Vũ rất có tác dụng, nhưng mà lão Đại vẫn là lớn nhất, cuối cùng dưới ánh mắt u oán của Lăng Sương, yếu ớt nói câu: "Tỷ tỷ không có tiền bạc, vẫn là không mua a!"


Nhược Phong khinh thường nhìn nàng một cái, thật sự là nói dối quá tồi, phó chủ  Lưu Ly tửu lâu lại không có tiền?


"Bạc của lão tử các ngươi cũng dám thu? Các ngươi biết lão tử là ai chăng?"


Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng ầm ỹ, một thanh âm thô tục vang lên, khiến mày Ly Yên cau mày.


Lúc này Nhược Vũ  quả thực muốn làm thịt cái kia người gây rối kia, dám ở địa bàn của bọn nàng làm loạn, hơn nữa lại ngây lúc lão Đại ở đây mà kiếm chuyện, thật sự là không muốn sống nữa.


"Lão Đại, muội đi nhìn xem." Nhược Vũ nói, ánh mắt phụt ra lửa giận, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.


"Từ từ, chúng ta cùng đi đi!" Ly Yên gọi Nhược Vũ lại nói, nàng tin tưởng vào năng lực quản lý của Nhược Phong Nhược Vũ, trước kia không mấy  người dám ở Lưu Ly tửu lâu nháo, bởi vì trong lòng đều hiểu rõ bối cảnh cường đại của Lưu Ly tửu lâu, hiện giờ người này dám ở Lưu Ly tửu lâu nháo sự, chỉ sợ là ỷ vào thân phận mà đến.


Nam tử vẻ mặt hung hãn, bỗng dưng thấy một bóng dáng bạch sắc chậm rãi từ trên lầu đi xuống đi xuống, thắt lưng ví như cành liễu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra  khí chất hấp dẫn người khác, đôi mắt trong suốt thâm trầm giống như biển, khiến cho người sắp rơi vào.


Ánh mắt hắn không khỏi hiện lên kinh diễm, lập tức hiện ra ánh mắt tham lam.


"Không biết họ tên cô nương là gì?" Nam tử tỏ ra bộ dạng của một công tử, nét mặt tươi cười tự cho là mười phần sức quyến rũ.


Ly Yên lạnh lùng liếc nhìn hắn, vừa mới ở trên lầu nghe thấy giọng của hắn, vốn đã không có ấn tượng tốt đối  với hắn, hiện giờ nhìn thấy diện mạo của hắn, Ly Yên thật muốn nói, quả nhiên mặt tùy tâm sinh a!


Xấu! Xấu đặc biệt, cũng là đặc biệt  xấu.


"Ngươi không tư cách biết tên của bản cô nương."


Lời nói lạnh lùng vừa ra, sắc mặt nam tử nhất thời đại biến, nổi giận đùng đùng chỉ vào nàng nói: "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, lão tử nhìn tới ngươi là phúc của ngươi."


Vừa dứt lời, nhất thời hắn cảm giác hai chân đau xót, ngã nhào trên đất.


"Công tử, ngươi không sao chứ?"


Thấy nam tử té ngã trên đất, hạ nhân đi theo hắn không khỏi khẩn trương tiến lên nâng hắn dậy hỏi.


"Nói chuyện chú ý một chút, nếu không lần sau liền trực tiếp gỡ hai chân của ngươi xuống." Nói chuyện chính là Lăng Tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh vô tình, rõ ràng nhìn còn tuổi nhỏ, trên người lại tản mát ra một cỗ sát ý khiến người ta sợ hãi.


Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương từ nhỏ đã được Ly Yên huấn luyện, thiên phú của hai người cực cao, thông minh thật sự, Lăng Sương am hiểu y thuật, còn Lăng Tuyệt lại là am hiểu võ công.


Ánh mắt Nhược Phong, Nhược Vũ lóe ra hào quang, không đơn giản a! Quả nhiên là do lão Đại sinh ra.


Bị một đứa nhỏ uy hiếp như vậy, nam tử cảm thấy mất hết thể diện, vẻ mặt tức giận ra lệnh cho mấy người sau lưng: "Buồn cười, bắt bọn nó lại cho lão tử."


"Từ từ."