Đăng vào: 12 tháng trước
Diêm La thừa nhận bản thân sinh ra lòng trắc ẩn, nếu đổi lại là ngày thường, hắn nói không chừng sẽ cùng người này kết bái trở thành huynh đệ, nhưng mà, Quý Hà không nên đánh chủ ý lên người Tiểu Bạch, điểm này làm hắn thực tức giận.
Quý Hà từ trên mặt đất đứng lên, nói một câu đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua, liền đỡ cánh tay rời đi.
Diêm La liếc mắt một cái lên trên lầu hai, lầu ba, nhóm tù nhân xem diễn lập tức giải tán, bay nhanh trở về phòng mình.
Nam Tầm vội vàng chạy tới:" Ca, anh có bị thương không? Vừa rồi hình như có mấy chiêu anh không có né?"
Diêm La xoa xoa đầu lông xù xù của Nam Tầm, nói:" Đúng vậy, thương cũng tốt, trở về cho cậu giúp ta bôi thuốc."
Nam Tầm:"......"
Một chút cũng không giống Nam Tầm tưởng tượng, đáng nhẽ nên rắn rỏi phủ nhận:" Cái này tính gì, đối với anh chỉ là một chút bố thí." không phải sao?
Buổi tối, Nam Tầm quen cửa quen lẻo mà vào phòng trong phòng 419, từ trong ngăn tủ lần trước lấy ra hộp thuốc mỡ, hướng cằm về phía Diêm La:" Ca, mau lên, mau nằm sấp xuống giường."
Diêm La dở khóc giở cười.
Nam Tầm với tay đến bên eo Diêm La, đem áo tù vén lên, sau đó một cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ truyền đến trên người Diêm La.
Không khí an tĩnh mà hoà hợp, Diêm La cảm thụ được sự ôn nhu trên eo mình, đột nhiên nói một câu:" Tiểu Bạch, lần đi quặng mỏ đó, cậu vì cái gì muốn lao tới cứu ta?"
Động tác trên tay Nam Tầm không ngừng, nói một cách hiển nhiên:" Bởi vì anh là anh của em a, em nhìn thấy có người đánh lén anh liền bất giác xông lên thôi, hehe, may mà em có chút bản lĩnh, đem người nọ đánh ngã, không gây phiền phức cho anh là tốt rồi, nào coi là giúp."
Diêm La trầm mặc chốc lát, nở nụ cười khẽ, đột nhiên ném ra một quả bom hạng nặng:" Tiểu Bạch, đêm nay bồi ta ngủ đi, chúng ta cùng nhau tâm sự."
Nam Tầm trong đầu đổ rầm một tiếng.
Mẹ kiếp, may mắn là cô còn nhớ rõ bản thân đang là một người đàn ông, bằng không nghe xong lời này, cô khẳng định đã cho tên này một cái đập.
" Ca, cảnh ngục sẽ kiểm tra giường."
" Cậu quên sao, hôm nay là chủ nhật, chủ nhật cảnh ngục không kiểm tra giường."
"......."
Ngày hôm sau, Nam Tầm vẫn đang trong tư thế như con bạch tuộc bám chặt lên người Diêm La, chính cô còn cảm thấy hổ thẹn.
Diêm La lại chỉ cười cười sờ đầu cô, trên mặt cũng không lộ ra bất luận tia ghét bỏ nào.
Trải qua sự kiện quặng mỏ kia, Nam Tầm tinh tường phát hiện ra, thái độ của Diêm La đối với cô đã thay đổi chút ít, giống như ngày càng tín nhiệm cô ngày càng sủng nịnh cô, thật sự là đem cô trở thành một tiểu đệ đệ cần được chiếu cố.
Liền ở thời điểm Nam Tầm đang tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc đến sắp quên hết tất cả thì lại đến đợt thăm tù ba tháng một lần của ngục giam Hoàn Mỹ.
Có người tìm Nam Tầm.
Nam Tầm được một vị cảnh ngục lớn tuổi mang đi, xuyên qua tấm cửa kính thăm tù, cô thấy được vị Triệu đội đã lâu không gặp.
Trong đầu Nam Tầm đổ uỳnh một tiếng, mẹ kiếp, cô thực sự đã quên mất cái vụ nằm vùng!
Triệu đội cấm lấy chiêc điện thoại microphone ngoài cửa kính, Nam Tầm hé hé miệng, cũng cầm chiếc microphone lên.
Triệu đội mang theo vẻ mặt mười phần vừa lòng nhìn cô:" Mặc Bạch, thúc thúc đều nghe ngục giam trưởng nói qua, cậu hành sự rất tốt, Diêm La Vương hẳn là đã hoàn toàn tín nghiệm cậu."
Nam Tầm ở cùng Diêm La Vương rõ ràng đều là xuất phát từ tấm lòng, nhưng từ trong miệng Triệu đội này nói ra, lại khiến cho toàn bộ sự việc giống như đều là cô tỉ mỉ tính kế.
Loại cảm giác này thật mẹ nó khó chịu!
Nam Tầm cúi đầu ngẫm lại, đột nhiên làm một cái quyết định, cô ngẩng đầu nhìn về phía Triệu đội, thần sắc nghiêm túc nói:" Triệu thúc thúc, con cho rằng Diêm La đã bắt đầu hoài nghi con, anh ta sở dĩ cùng con thân cận bất quá là để che mắt người khác, ví dụ như con, ví dụ như thúc."
Sắc mặt Triệu đội lập tức biến đổi:" Mặc Bạch, cậu xác định?"
Nam Tầm gật đầu, " Triệu đội thúc thử nghĩ xem, tất cả mọi người đều nói Diêm La là người luôn luôn thích hành động một mình, cũng không thích thân cận ai, nhưng ngày đầu tiên con đến liền có thể cùng hắn thân thiết, cho nên con hoài nghi từ ngày đầu tiên con tiến vào ngục giam, anh ta liền biết thân thận của con không bình thường."
Triệu đội ban đầu cũng đã hoài nghi như vậy, nghe được lời nói của Nam Tầm liền càng thêm khẳng định, lập tức tin tưởng lời cô nói.
" Quả nhiên là con cáo già, không dễ gì lừa được hắn, Mặc Bạch, nếu thân phận cậu đã bị bại lộ, vậy thúc thúc sẽ mau chóng đem cậu dời ra ngoài."
Nam Tầm vừa nghe xong lời này liền lập tức hoảng hốt, sắc mặt lại cố giả vờ không nhanh không chậm nói:" Triệu thúc thúc, nếu Diêm La Vương đã không vạch trần chúng ta, vậy chứng tỏ anh ta không định cùng cảnh sát đối đầu, huống hồ con chỉ là một thiếu niên, anh ta cũng khinh thường đối phó. Vừa mới thích ứng được với sinh hoạt nơi này, con ở đây cũng tạm ổn, Triệu thúc thúc không cần quá lo lắng."
Triệu thúc thúc cũng đã nghe qua chuyện đứa nhỏ này đánh bại Đao Sẹo, việc này cũng khiến ông nhìn cậu với con mắt khác, nhưng vẫn như trưởng bối nhắc nhở:" Mặc Bạch, thúc thúc nghe ngục giam trưởng nói, Đao Sẹo dưỡng thương sắp quay lại, chính cậu phải hết sức cẩn thận, nếu thật sự không chịu được thì cứ tìm ngục giam trưởng để lại lời nhắn, thúc thúc sẽ cho con đổi nơi khác."
Nam Tầm gật gật đầu, thật sự cảm động nói:" Cảm ơn Triệu thúc thúc."
Bởi vì những người tiến vào ngục giam Hoàn Mỹ này đều định sẵn là bỏ mạng, không thì cũng là rất nhiều năm, cho nên những người đến thăm thực sự không có mấy người, giống như phòng 242, chỉ có Nam và Lão Ngũ, có rất nhiều nhà thậm chí một lần thăm tù cũng không có.
Lão Ngũ cao hứng cả ngày, liền đi trên đường vẫn lẩm nhẩm ca hát.
Diêm La cũng không có người thăm tù, thời điểm cô trở về liền thấy trong tủ quần áo có thêm một con búp bê vải trắng sứ, đáng yêu cực kì.
Sau đó búp bê vải liền chẳng may bị rơi ra khỏi tủ Nam Tầm, bị cả phòng giam cười nhạo không thôi.
Nam Tầm liếc mắt trừng bọn họ:" Là em gái ca tôi đưa tới, anh ấy là một đại nam nhân không thích nên liền cho tôi."
Đỗ Phan cười to:" Tiểu Lục, vậy chẳng nhẽ cậu không phải đàn ông?"
Nam Tầm nhe răng, cười đến đuôi mắt cong cong,:" Tôi không phải đàn ông, tôi là tiểu nhóc con, ta tôi bảo vậy."
Mấy người xung quanh buồn nôn đến nổi cả da gà.
Mẹ nó Diêm La Vương đúng là nuỗi dưỡng tiểu đệ đệ chu toàn, đem Tiểu Lục sủng đến quá đáng, cái đuôi sắp lên đến tận trời rồi.
Triệu đội nhắc nhở quả không sai, không quá mất ngày Đao Sẹo đã trở lại, hắn ở phòng y tế tĩnh dưỡng hơn hai tháng rốt cuộc cũng trở về trại giam khu A. Vết thương trên trán đã kết vảy, mắt phải bị Nam Tầm chọc mù, phải mang bịt mắt, một mắt lại thêm vết đao dữ dằn càng làm hắn thêm nham hiểm cùng hung ác.
Nam Tầm mỗi ngày đều cùng Diêm La như hình với bóng, thời điểm mỗi lần nhìn thấy Đao Sẹo, hắn đều đi thẳng, phảng phất như đã quên mất tên đầu sỏ là Nam Tầm.
Thẳng đến một lần, Nam Tầm một mình đi WC, ở trên hành lang gặp thoáng qua Đao Sẹo, Đao Sẹo gắt gao nhìm chằm chằm cô, trên mặt tản ra tia hận ý nồng đậm làm người khác giật mình, ánh mắt âm ngoan mà độc ác.
Tuy Nam Tầm đã sớm đoán trước được nhưng vẫn bị hận ý trong mắt hắn doạ hoảng sợ.
Nam Tầm cảm thấy như Đao Sẹo muốn giết cô ngay lập tức, hắn khẳng định là còn đang tìm cơ hội ra tay, nhưng Nam Tầm cô cũng không phải người ngồi im chịu chết, Đao Sẹo là bởi vì buôn lậu thuốc phiện nên mới tiến vào đây, tên tay cũng giết qua rất nhiều người, đối phó với hạng người này không nhất thiết phải nhân từ.
Liền ở thời điểm Nam Tầm đang trù tính làm thế nào để giết chết Đao Sẹo, thì vào một buổi sáng sớm đẹp trời, có người ở khu vực xanh hoá thi thể Đao Sẹo cùng một đàn em đắc lực nằm đó, một người bị đâm một phát vào đầu, người còn lại bị một đao thọc chết, thủ đoạn dứt khoát lưu loát, không lưu lại một chút dấu vết.