[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 410: Giao dịch
"Tôi nói, hiện tại chúng ta đang đứng trong sào huyệt của thực vật biến dị, khắp nơi đều vô cùng nguy hiểm, hai người còn có thời gian ở đây show ân ái à." Ngữ khí của Mộc Hiên Nhiên có chút không vui.
Đêm qua anh ta đã tới nơi này, cho nên sự tình buổi sáng hôm nay đều nhìn thấy rất rõ ràng, chuyện Vân Hoán và Tần Nhất là một đôi anh cũng biết.
Mặc dù có chút giật mình Tần Nhất là gay, nhưng Mộc Hiên Nhiên lại cảm thấy mình không hề bài xích, thậm chí còn có chút ẩn ẩn vui sướng.
Về phần vui sướng cái gì, chính Mộc Hiên Nhiên cũng không biết.
Trong giọng nói của Mộc Hiên Nhiên có vị chua, Vân Hoán nghe ra được, nhưng Tần Nhất lại không có cảm giác gì.
Lúc cô đang chuẩn bị nói, Thanh Thanh đoạt nói trước, giọng của cô ta điềm đạm: "Tần Nhất, hai người quả thật có phần quá mức rồi, lúc này đang là thời gian quan trọng, chúng ta không được phép có nửa điểm phân tâm. Hai người ở chỗ này tình chàng ý thiếp, có chút không tốt."
Thanh Thanh nói rất đường hoàng, cô ta đang rầu vì không có ai giúp mình đối phó Tần Nhất, không nghĩ tới Mộc Hiên Nhiên thoạt nhìn là cùng một bọn với đám người Tần Nhất, thế nhưng hình như đối với bọn họ có chỗ bất mãn. Như vậy thì dễ xử lý hơn nhiều rồi, chỉ cần cô ta tóm chặt lấy Mộc Hiên Nhiên là được.
Lâm Bình vội lôi kéo cánh tay Thanh Thanh, trong giọng nói có chút trách cứ: "Thanh Thanh, cô đang nói cái gì thế, người ta muốn làm gì là tự do của bọn họ, cô ở chỗ này chen miệng loạn làm gì."
Nói xong, Lâm Bình lại hướng Vân Hoán cười nịnh nọt: "Vân đội trưởng, ngài đừng nóng giận, Thanh Thanh không hiểu chuyện, cô ta nói lung tung."
Vân Hoán còn chưa mở lời, Mộc Hiên Nhiên ngược lại lạnh lùng liếc nhìn Thanh Thanh: "Tôi nói bọn họ quá mức lúc nào? Lại nói, coi như tôi có nói, cũng không tới phiên cô xen vào."
Mộc Hiên Nhiên ở phương diện này giống Tần Nhất lạ thường, hai người đều là kẻ bênh người thân không cần đạo lý. Bọn họ tự do tùy ý, nhiều khi rõ ràng không giảng đạo lý, nhưng lại hoàn toàn không làm cho người ta chán ghét.
Thanh Thanh bị Mộc Hiên Nhiên nói cho sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, người này là có ý gì, cô ta hảo tâm giúp đỡ anh ta đối phó Tần Nhất và Vân Hoán, thế nào lại quay sang nói cô ta?
Vân Hoán không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng, lạnh lùng nhìn lướt qua Thanh Thanh, phảng phất như cô ta là người chết. Không ai có thể nói tiểu gia hỏa của anh, một chút xíu cũng không được.
Con ngươi đen nhánh của Vân Hoán lóe lên vài tia màu xanh đen, yêu dị kỳ quái.
Tần Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, cả người giống như đóa hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp nở rộ, trương dương bức người.
"Cô oán hận tôi, cô muốn gϊếŧ tôi."
Bị chọc trúng tâm tư, Thanh Thanh cuống quít lắc đầu: "Không, tôi không có, cậu đang nói linh tinh gì thế."
"Tôi đang nói linh tinh? Không, đây là suy nghĩ chân thật nhất dưới đáy lòng cô. Là vì tên đầu trọc kia đi, cô đem cái chết của anh ta đổ lên người chúng tôi, cho nên cô muốn gϊếŧ chúng tôi báo thù cho anh ta."
Tần Nhất tới gần, mắt phượng trong veo giống như có thể thấy rõ tối tăm sâu trong mắt người khác: "Cho nên, cô đã làm giao dịch cùng với thực vật biến dị, đúng không?"
Tiếng Tần Nhất vừa dứt, người ở chỗ này ngoại trừ Vân Hoán và Mộc Hiên Nhiên đều giật mình ngạc nhiên. Đặc biệt là Lâm Bình, anh ta trợn to mắt, trên mặt tràn đầy sự không thể tin: "Thanh Thanh, lời Tần Nhất nói chẳng lẽ là thật? Cô thật sự làm giao dịch với thực vật biến dị?"
Hốt hoảng trong mắt Thanh Thanh đã không thể che giấu được nữa: "Cậu nói láo, cái gì mà làm giao dịch với thực vật biến dị, tôi nghe không hiểu, cậu đang nói xấu tôi! Lâm Bình, anh cũng không tin tôi sao? Tôi là hạng người gì anh không biết? Đây rõ ràng là cậu ta ngứa mắt tôi, muốn tùy tiện an bài cho tôi một cái tội danh, sau đó gϊếŧ tôi."
Chương 411: Trùng mập
Thanh Thanh có chút cuồng loạn gầm nhẹ, điều này khiến Lâm Bình lại có chút dao động.
Đúng vậy, Thanh Thanh lúc trước là một cô gái tốt, tuy xen lẫn cùng một chỗ với những tên côn đồ như bọn hắn, nhưng bọn hắn chưa từng làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, nhiều nhất chỉ là đi theo đằng sau người khác nhặt nhạnh chỗ tốt.
Thanh Thanh cũng thế, tuy cô thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng thực chất bên trong vẫn rất tốt, đối xử với bọn hắn cũng tốt, cho nên bốn người trong đội đều thích cô, chiều cô.
Cho nên, anh ta làm thế nào cũng không dám tin Thanh Thanh sẽ làm ra loại chuyện phản bội bọn hắn.
Cấu kết với thực vật biến dị, Thanh Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tần Nhất cười khẽ: "Không thừa nhận? Không sao cả, tôi có chứng cứ. Sở dĩ chưa vạch trần cô, là vì muốn nhìn xem rốt cuộc nó đang giở trò quỷ gì."
Mắt phượng của Tần Nhất mang ý cười, ánh mắt lưu chuyển, nhìn thoáng qua túi áo của Thanh Thanh: "Nếu tôi nhớ không nhầm, đồ vật nó đưa cho cô ở ngay trong túi áo của cô. Cần tôi lấy nó ra hộ không?"
Thanh Thanh nghe vậy, vội giữ chặt túi áo của mình, không đánh đã khai.
Trong mắt Lâm Bình hiện lên sự thất vọng: "Thanh Thanh, sao cô có thể như vậy?"
Lâm Bình là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thanh Thanh, hai mắt cô ta trở nên đỏ bừng, có chút điên điên khùng khùng nhìn Lâm Bình: "Tại sao tôi không thể như này? Là bọn họ hại chết Quang ca! Các người vậy mà đều không báo thù cho Quang ca, còn muốn đi theo nịnh bợ bọn họ!"
Quan hệ giữa Thanh Thanh và Quang ca rất tốt, bọn hắn đều biết. Thế nhưng chuyện này xác thực không phải lỗi của đám người Tần Nhất, lúc ấy Tần Nhất còn nhắc nhở bọn hắn, là do bọn hắn không để ở trong lòng. Quang ca bởi vì muốn gây hớn, khiêu khích Tần Nhất, cho nên mới bị mất mạng.
Tần Nhất nghe Thanh Thanh nói ra lý do, trong lòng cười lạnh, loại người này cô đã thấy nhiều, bọn hắn thích đẩy tất cả sai lầm lên trên người người khác, tất cả đều là người khác sai, từ đó tìm cho mình một sự giải thoát.
Khi đó Thanh Thanh có thể khuyên nhủ Quang ca, nhưng thực chất cô ta cũng xem thường đám người Tần Nhất, cho nên Quang ca dưới sự ra hiệu của cô ta mới có nghĩ đến chuyện khiêu khích Tần Nhất.
Chuyện xảy ra, việc đầu tiên Thanh Thanh làm là đẩy tất cả sai lầm lên người Tần Nhất.
"Ha ha, các người không giúp Quang ca báo thù, vậy chỉ có thể tự tôi tới thôi." Đáy mắt Thanh Thanh mang theo một tia hung ác quyết tuyệt, cô ta kiên định lấy đồ vật trong túi ra, cho vào miệng nuốt xuống.
"Thanh Thanh, cô muốn làm gì?" Lâm Bình không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Thanh đem đồ vật nuốt xuống.
Thế nhưng, qua mấy phút, Thanh Thanh không hề cảm thấy bản thân mình có thay đổi gì: "Sao có thể như vậy? Không phải nói chỉ cần tôi ăn thứ đó, toàn thân sẽ tràn ngập sức mạnh ư? Tại sao một chút biến hóa cũng không có?"
Tần Nhất cười khẽ, trên mặt mười phần vô lại, đầu ngón tay thon dài linh hoạt chơi đùa một viên hạt châu màu đỏ, mắt phượng khẽ nhếch: "Cô nói vật này?"
Thanh Thanh nhìn qua, lập tức biết đồ mình vừa nuốt xuống đã bị đánh tráo, mặt mũi cô ta tràn đầy tức giận nhìn Tần Nhất: "Trả lại cho tôi."
Đuôi phượng cong lên, làn da mịn màng óng ánh dưới ánh mặt trời, như là ngọc dương chi tốt nhất: "Không trả."
Nói xong, đầu ngón tay Tần Nhất thoáng dùng sức, hạt châu màu đỏ lập tức nát. Bên trong là một con côn trùng hơi hơi trong suốt, Tần Nhất dùng tinh thần lực bao vây lấy nó, nó có chút bất an ngọ nguậy.
Mộc Hiên Nhiên trời sinh không có thiện cảm với côn trùng, con côn trùng mập mạp này khiến anh ta cảm thấy ghê tởm: "Đùa gì thế, bên trong vậy mà còn có côn trùng, đây cũng quá buồn nôn đi."