[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 398: Thiếu tinh hạch
Tần Hàn Vũ biết tính Bảo Bảo quật cường, thế nhưng anh cũng nhìn ra nơi mềm mại dưới đáy lòng cô, không có cô đồng ý, vật nhỏ này sao dám chạy đến chỗ anh cơ chứ.
Tần Hàn Vũ điểm nhẹ một cái lên chóp mũi hồng hồng của Đỗ Quyên, sau đó đặt nó lên đùi, khởi động xe tiếp tục lên đường.
Vân Hoán vươn tay ôm vai Tần Nhất, để cô dựa vào mình, ba người dọc đường đều im lặng không ai nói chuyện.
Thành phố H đã là một thành phố bỏ hoang, bên trong một chút hơi người cũng đều không có. Tận thế đã kéo dài được mấy năm, vật tư trong thành đã bị lục soát gần như không còn.
Ngày thường có rất ít người đến đây, nếu có người đến cũng là vì săn gϊếŧ Zombie và bán thú nhân.
Tần Hàn Vũ tìm một chỗ khuất dừng xe lại, Tần Nhất vung tay lên, thu ô tô vào trong không gian. Vân Hoán đặt Tịch ở trên vai, sau đó nắm tay Tần Nhất đi về phía trước.
Tần Hàn Vũ theo phía sau, tiểu Linh Hồ nằm sấp trên vai anh.
Vận khí của Tần Nhất không tệ, đi dạo lung tung trên đường phố không bao lâu thì gặp được mấy con Zombie cao cấp, hai con ngươi lập tức phát sáng. Cô ngưng tụ ra lôi cầu ném về phía Zombie, nắm đấm theo sát phía sau vung tới.
Lôi cầu và nắm đấm luân phiên, bốn con Zombie cấp bốn chỉ chốc lát đã bị Tần Nhất giải quyết.
Móc tinh hạch bên trong ra, Tần Nhất lấy nước rửa sạch, bên trong đôi mắt hiện lên sự tiếc nuối, tinh hạch cấp bốn có hơi thấp, không biết Tịch chúng nó có ăn hay không.
Hai vật nhỏ hiện tại có chút kén chọn, phải là tinh hạch cao cấp mới ăn, Tần Nhất cảm giác áp lực như núi.
Cô rửa sạch tinh hạch đưa cho Tịch, quả nhiên, bên trong đôi mắt to tròn màu vàng lóe lên từng tia ghét bỏ, nhưng vẫn nhận lấy, móng vuốt nhỏ ôm tinh hạch bắt đầu gặm.
Tần Nhất đưa hai viên tinh hạch còn lại cho tiểu Linh Hồ, sau đó nói: "Đi thôi."
Cô hiện tại thật sự rất thiếu tinh hạch, thế là nửa ngày còn lại, Zombie ra cửa kiếm ăn đều bị Tần Nhất giải quyết toàn bộ, không sót một con. Cũng bởi vì cô biếи ŧɦái như vậy, khiến cho toàn bộ những con Zombie có chút linh trí đều sợ hãi bỏ trốn, không dám xuất hiện.
Tần Nhất tìm không thấy Zombie, có chút tiếc hận nhìn đường phố trống trải. Cô vuốt ve cái cằm trơn bóng, mắt phượng híp lại, bên trong chợt hiện lên tia giảo hoạt, vô cùng linh động, giống như một con tiểu hồ ly.
Vân Hoán dịu dàng nhìn cô, quyến luyến dưới đáy mắt hay nhu tình đong đầy trong tim, tất cả đều dành cho người trước mặt.
Vân Hoán tiến lên kéo kéo tay Tần Nhất: "Trước tiên chúng ta tìm một nơi ở lại đã, phía nam thành phố H có một rừng cây, bên trong hẳn là sẽ có vài con thú biến dị, ban đêm bọn chúng tất sẽ ra ngoài kiếm ăn."
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Cũng được, em cũng có chút đói bụng."
Tần Hàn Vũ quan sát xung quanh một vòng, sau đó nhìn Tần Nhất: "Bảo Bảo, anh thấy bên kia có một khu nhà ở, chúng ta có thể qua đó."
"Được." Tần Nhất đồng ý.
Khu nhà ở Tần Hàn Vũ nói tới rất không tệ, chọn một căn nhà, ba người tiến vào, mỗi người tùy ý chọn một gian phòng. Bên trong vì thật lâu không có người ở nên bám đầy tro bụi, ba người lưu loát quét dọn phòng sạch sẽ. Thành phố H không có điện, cũng may bên trong không gian của Tần Nhất có đèn khẩn cấp.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt màu vàng, ba người Tần Nhất ăn xong bữa cơm tối ngon miệng. Tần Nhất sờ bụng nhỏ có chút phồng lên, không thể không nói, tay nghề của Vân Hoán càng ngày càng tốt.
Vân Hoán cũng không để ý Tần Hàn Vũ vẫn còn ở đây, ôm Tần Nhất qua, bàn tay to rộng nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ. Anh bất đắc dĩ nhìn Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa là cưng chiều say lòng người: "Em ý, đồ ăn ngon cũng không cần ăn tham như thế, bằng không chút nữa bụng sẽ không dễ chịu."
Tần Nhất được xoa thấy rất dễ chịu, như nữ vương sai sử Vân Hoán: "Qua bên trái một chút."
Vân Hoán thuận theo dời qua, Tần Hàn Vũ yên lặng thu dọn đồ trên bàn, nhưng thật ra là nhìn không nổi Vân Hoán ăn đậu hũ của Bảo Bảo. Hiện tại anh không có lập trường gì để ngăn cản hành động của Vân Hoán.
Chương 399: Thân thiết
Thấy Tần Hàn Vũ đi vào phòng bếp, đôi mắt đào hoa của Vân Hoán thẫm lại, lập tức bắt đầu không quy củ, anh cúi người hôn lên cánh môi của Tần Nhất, mềm mềm, thơm ngọt ngon miệng.
Tần Nhất cũng không từ chối thân mật với Vân Hoán, cô vươn tay ôm cổ Vân Hoán, đổi bị động thành chủ động, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi màu hồng nhạt của Vân Hoán.
Chính xác là gặm cắn.
Tần Nhất không biết cách hôn môi, đời trước cô quen với Trịnh Trọng, nhưng ngay cả dắt tay cũng không có. Nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy.
Không nói Vân Hoán, ngay cả Tần Nhất cũng cảm thấy môi Vân Hoán rất ngọt, mềm mềm giống thạch, ăn ngon vô cùng. Cô cứ gặm gặm cắn cắn như vậy, Vân Hoán ngược lại cũng rất phối hợp.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được muốn cười, tiểu gia hỏa là đang coi môi anh như xương mà gặm sao?
Tần Nhất gặm một hồi, rốt cục cũng gặm mệt rồi. Cô vừa định rời đi, lại bị Vân Hoán ngăn lại. Tay Vân Hoán nhẹ nhàng đè lại đầu cô, để môi cô dính thật sát vào mình, sau đó phát động tiến công về phía cánh môi đỏ mọng mà mình mong nhớ ngày đêm.
Nhẹ nhàng mút vào, một lát sau lại thấy không vừa lòng, đầu lưỡi bắt đầu miêu tả viền môi Tần Nhất, cảm giác tê tê dại dại, khiến Tần Nhất nhịn không được kêu lên một tiếng.
Vân Hoán được một tấc lại muốn tiến một thước, đi vào cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của Tần Nhất, trằn trọc cùng múa. Anh giống như phát hiện một đại lục mới, không biết mệt mỏi triền miên.
Tần Nhất bị hôn đến choáng váng, cô chưa từng có cảm thụ như vậy, cảm giác cả người mềm thành một vũng nước, trước mắt giống như có vô số pháo hoa đang nở rộ, tốt đẹp khiến cho cô nhịn không được khóe mắt cong cong.
Khó trách giữa người yêu với nhau lại thích thân mật như thế, loại cảm giác này quả thật rất tốt đẹp.
Hôn môi vẫn còn tiếp tục, hai vật nhỏ thẹn thùng quay lưng lại, không dám nhìn.
Tần Hàn Vũ ở trong phòng bếp không ra, đều là đàn ông, sao anh không biết Vân Hoán sẽ làm chuyện gì. Cho dù đối với việc Vân Hoán cướp đi Bảo Bảo cảm thấy rất oán hận, nhưng không thể không nói, Tần Hàn Vũ vẫn rất thưởng thức Vân Hoán.
Tứ thiếu Kinh Đô, anh thưởng thức nhất chính là người này. Anh tin tưởng, Vân Hoán nhất định sẽ đối xử tốt với Bảo Bảo.
Nụ hôn của Vân Hoán chậm rãi dời xuống dưới, cánh môi nóng rực lưu luyến trên xương quai xanh tinh xảo gợi cảm của Tần Nhất, môi mỏng in lên làn da trắng nõn từng đóa hồng mai, xinh đẹp nở rộ.
"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa vang lên, đánh tan một phòng kiều diễm, cũng làm cho Tần Nhất từ bên trong ý loạn tình mê lấy lại tinh thần. Vân Hoán thở gấp, ôm chặt lấy Tần Nhất, mặt vùi vào cổ cô, bình phục lại tâm tình của mình, đè xuống lửa dục trong lòng.
Tần Nhất cúi đầu, liền nhìn thấy áo của mình đã bị Vân Hoán kéo xuống, bả vai trắng mịn mượt mà lộ ra, trên cổ và xương quai xanh tràn đầy đóa hồng mai, cánh môi có chút đau nhức, không cần nhìn cũng biết là sưng lên rồi.
Tần Nhất mặt không đổi sắc chỉnh lại quần áo của mình. Người đàn ông này, thật sự là không giờ khắc nào không mê hoặc cô, nếu không phải có tiếng gõ cửa, vừa rồi thật sự sẽ vượt rào mất.
Tần Nhất bởi vì động tình mà mắt phượng long lanh ánh nước và mị sắc, cánh môi sưng đỏ, cho dù hiện tại là bộ dáng thiếu niên thì vẫn vô cùng mê người.
Tiếng gõ cửa bên ngoài còn đang không ngừng vang lên, gương mặt tuấn mỹ vô song của Vân Hoán trực tiếp đen lại. Anh đặt Tần Nhất sang bên cạnh, vươn tay sửa sang lại mái tóc có chút xốc xếch của cô, hôn một cái lên khóe miệng Tần Nhất, sau đó ôn nhu nói: "Anh đi mở cửa."
Tần Nhất gật đầu, sau đó cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm. Tần Hàn Vũ cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh từ trong phòng bếp đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy cánh môi sưng đỏ và cần cổ tràn đầy hồng mai của Tần Nhất.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Vân Hoán.