Chương 155: Mất ngủ, lần đầu tiên trong cuộc đời

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mấy người trong phòng trông thấy bộ dạng đáng đánh của Nam Tầm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như vậy, bọn họ chính là cảm thấy tên tiểu tử này quá thuận buồm xuôi gió, đừng nói những người khác, trước tiên cứ nói đến lão đại lợi hại nhất phòng này, Thiết ca, thấy Đao Sẹo cũng phải cúi đầu khom lưng.

Nhưng tên tiểu tử này, chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, lại có thể đánh bại hung thần ác danh Đao Sẹo nổi danh, trên mặt một chút vết thương cũng không có, lớn lên trắng trẻo nõn nà, cừu con cũng chưa trắng bằng "hắn"!

Mấy người biết Nam Tầm đánh nhau lợi hại, đương nhiên không dám trực tiếp gây khó dễ, liền muốn ngầm cho cô một bài học, muốn cân bằng chút tự ái của bản thân.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến, tên tiểu tử này lại có thể bình yên vô sự trở lại.

Trải qua sự kiện lần này, mấy người này đã hoàn toàn buông bỏ ý niệm muốn chỉnh Nam Tầm, bắt đầu đào tim đào phổi mà cùng cô nói chuyện nhân sinh lý tưởng.

Nam Tầm cũng không muốn hoàn toàn chặt đứt quan hệ với mấy người này, khoé miệng hạ xuống, cười cười nói:" Con người tôi xưa nay, người khác đối tối với tôi, tôi nhất định cũng đối xử tốt với họ."

Dừng lại, ý vị sâu xa liếc một cái về phía Đỗ Phan:" Ngược lại, nếu có người tính kế tôi, tôi nhất định khiến hắn hối hận."

Đỗ Phan cười khan vài tiếng, không khỏi day day cái mũi.

" Lão nhị, tôi quả thực tò mò, anh là vì cái gì mới tiến vào đây?" Nam Tầm đánh giá trên dưới Đỗ Phan, đối phương nhìn có chút giống thương nhân khôn khéo, nhưng nếu thật là thương nhân, khẳng định là cái loại buôn bán không tốt đẹp gì, bởi vì hắn quá ranh ma.

Đỗ Phan nhún nhún vai:" Cũng không có gì, chỉ là lừa gạt chút tiền nho nhỏ."

Lão Tứ thình lình kêu to:" Tiểu Lục, cậu đừng tin Nhị ca nói, anh ta vào đây chính là do đệ nhất phú hào thành phố S tố cáo, nghe nói lừa của hắn ta ước chừng hai trăm triệu."

Nam Tầm nha một tiếng, trào phúng nói:" Nhìn không ra, Lão Nhị là người như vậy, nguyên lai là có tiền sử lừa đảo, khó trách thích gạt người như vậy."

Đỗ Phan không cho là đúng, phản bác:" Tiểu Lục, tuy rằng ta là kẻ lừa đảo, nhưng cũng là người có đạo đức, ta không lừa người già không lừa trẻ nhỏ, cũng không lừa người tốt. Cậu biết tên phú hào kia một năm vơ vét của dân bao nhiêu tiền không? Hắn ăn hối lộ nhiều như vậy, đời này e rằng xài không hết, ta chỉ là nghĩ cách giúp hắn cùng nhau sẻ chia, đáng tiếc, đại sự sắp thành lại bại, vẫn là bị lão cáo già kia phát hiện."

Nam Tầm vui sướng khi người khác gặp nạn, bình thản nói:" Xứng đáng."

Không biết có phải vị bên trên chiếu cố Tô Mặc Bạch hay không, thế nhưng phân cho Nam Tầm đến phòng cũng không tính là phần tử đặc biệt cực đoan gì.

Lão đại Thiết ca tuy rằng là phần tử trên đường*, nhưng cũng là người có nghĩa khí,biết xả thân vì huynh đệ, là do đánh nhau gây chết người nên bị nhốt vào đây. Lão Nhị là tên lừa đảo, nhưng cùng coi như là kẻ lừa đảo có đạo đức, bất quá vụ lừa lần trước quá lớn, tình tiết nghiêm trọng lại va phải phú hào giảo hoạt nên bị phán mười năm năm.

* trên đường: xã hội đen

Lão Tam và Lão Tứ vào đây cũng là có câu chuyện phía sau, Lão Tam vào đây là bởi vì mẹ già duy nhất ở nhà gặp phải tên bác sĩ lang băm, vốn dĩ mẹ hắn chỉ là bệnh nhẹ, nhưng sau khi tên lang băm này khám chữa lại chữa đến chết, trong phút xúc động nên hắn đã đâm chết tên lang băm kia, tuy đối phương không chết nhưng lại biến thành người thực vật, do vậy bị phán hai mươi năm.

Lão tứ vào đây là bởi vì đứa con trai yêu quý nhất của anh ta bị người ta lấy thuốc chuột hại chết, anh ta tố cáo đối phương nhưng cảnh sát không tìm ra chứng cứ, anh ta dưới cơn tức giận đã đốt cháy nhà đối phương, vốn tưởng bên trong không có người, nào ngờ vợ của đối phương đang lúc ngủ trong phòng, bị lửa đốt đến huỷ dung, do đó bị phán mười năm năm.

Còn lão Ngũ, hây, cái này có chút rối rắm, con trai duy nhất trong nhà hắn bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị, hắn vay chạy khắp nơi đều không đủ, trong lúc vô vọng liền nghĩ quẩn đi siêu thị cướp bóc, nhưng ai ngờ một đồng còn chưa cướp được đã bị cảnh sát bắt được, phán ngay mười năm tù.

Như vậy xem ra, trong phòng 242 này, đốt nhà, cướp của, giết người, tất cả đều đủ cả.

Đều là trọng phạm( tù nhân phạm trọng tội) từ mười năm tù trở lên, nhưng Nam Tầm thấy mấy người này bản tính đều không quá xấu, ai sinh ra chẳng có ác niệm ( ý muốn làm việc xấu) trong phút chốc, chỉ là cái phút chốc này, bọn họ vừa vặn xúc động mà phạm phải hành vi phạm tội.

Bất quá, con người luôn là vì xúc động nhất thời mà trả giá cả đời, hiện tại bọn họ tụ tập tại phòng giam 242 này, nhẹ chính là mười năm hai mươi năm, nặng hơn chính là cả đời đều ra không được, một năm chỉ có thể thấy được bạn bè người thân vài lần, nhưng vẫn là chào hỏi qua tấm cửa kính, đây coi như là sự trừng phạt cho phút giây xúc động của cuộc đời.

Mấy người sôi nổi kể lại chuyện xưa, Đỗ Phan đột nhiên lớn gan hỏi:" Tiểu Lục à, vừa rồi cậu đi nhà tắm đụng phải Diêm La Vương phải không? Vậy hắn..hắn không có biểu hiện gì sao?"

Nam Tầm liếc hắn một cái:" Anh là ước gì tôi cùng hắn đánh nhau một trận, sau đó tôi bị hắn đánh đến mặt mũi bầm dập, phải không?"

Đỗ Phan ha hả cười gượng một tiếng:" Tiểu Lục à, nếu cậu không muốn nhắc đến, Nhị ca từ nay sẽ không hỏi nữa."

Nam Tầm đem chân gác lên thành giường, ngáp một cái nói:" Đây là lần cuối cùng tôi gọi các anh là ca."

Năm người liếc nhau, lão đại vuốt cái đầu trơn bóng của bản thân, vẻ mặt dữ tợn bây giờ khúm núm hơn nhiều, vội vàng nói:" Đừng mà Tiểu Lục, cậu thực sự muốn chúng ta trở thành người xa lạ sao?"

Nam Tầm xua xua tay:" Thật không phải bởi vì chuyện này, tôi vừa rồi nhận Diêm La Vương là ca, nếu gặp mọi người cũng kêu ca, vậy thì không hay cho lắm, trải qua lần tâm sự hôm nay, tôi cảm thấy Diêm La người này quá tâm cao khí ngạo*, tôi nếu như lại......"

* tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách kiêu ngạo của những người có tài.

Nam Tầm một câu còn chưa nói xong, mấy người còn lại lập tức lao vào đánh gãy lời Nam Tầm, điên cuồng đồng thanh:" Đừng kêu ca, ngàn vạn lần đừng gọi bọn ta là ca, chúng ta có ngàn cái gan cũng không dám cùng Diêm La Vương xưng huynh gọi đệ."

Bất quá bọn họ vẫn cảm thấy có chút không thể tiêu hoá nổi, Tiểu Lục từ bao giờ lại cùng chiến tuyến với Diêm La Vương vậy, vị Tôn phật gia này trong mắt còn nhìn thấy người khác sao? Hắn không phải nổi danh thích làm việc một mình sao, như thế nào lại cho phép Tiểu Lục tới gần?

Nhưng rất nhanh, tất cả đều đồng tình đưa ra kết luận, chắc chắn là do biểu hiện hôm nay của Tiểu Lục quá xuất sắc, Diêm La Vương đây là coi trọng bản lĩnh đánh lộn của Tiểu Lục? Muốn thu nhận làm đàn em?

Quả thực là vận cứt chó mà!! Nếu thật sự được Diêm La Vương coi trọng, chờ hắn ra ngoài, khẳng định sẽ nghĩ cách đem theo đàn em của mình ra.

Đây chính là lý do mà một năm gần đây có nhiều người thử tiếp cận lôi kéo Diêm La Vương.

Đáng tiếc, những người này đều chỉ có một kết cục, mặt mũi bầm dập, răng rơi đầy đất.

Tiểu Lục hắn không hổ là người sinh ra đã dẫm phải vận cứt chó mà, thế mà có thể được làm đàn em của Diêm La.

" Mau tắt đèn, đến giờ đi ngủ rồi." Thiết ca nhắc nhở một câu.

Mọi người nghe vậy cũng nhanh chóng bò lên giường của mình.

Quả nhiên vài phút sau, tất cả đèn điện của nhà tù đều tắt hết, trừ bỏ đèn tuần tra trên hành lang, cũng thuận tiện cho nửa đêm có người buồn đi vệ sinh.

Sau đêm nay, tất cả mọi người đều có vẻ rất hưng phấn, đặc biệt là lão tam, sùng bái đối với Tô Mặc Bạch lại tăng thêm một cấp, quả thực sắp trở thành fan não tàn của " cậu ta".

Buổi tối đầu tiên sau khi tiến vào ngục giam, Nam Tầm trằn trọc không yên, xung quanh là tiếng ngáy, tiếng nghiến răng cùng tiếng nói mớ trong lúc ngủ. Hôm nay cô đã thành công trở thành đàn em dưới trướng Diêm La, hiệu suất cao đến kinh người.

Ánh trăng xuyên thấu qua song sắt nhà tù chiếu vào, vừa vặn chiếu vào trên giường Nam Tầm, miêu tả vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ trên giường.

Nam Tầm mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bị mất ngủ.