Đăng vào: 12 tháng trước
" Giá trị ác niệm vừa rồi giảm 2 điểm, còn lại 23." Tiểu Bát vội vàng báo, có chút hưng phấn nói tiếp:" Ngươi nói xem nếu ngươi lập tức tha thứ cho hắn, giá trị ác niệm ác niệm có hay không sẽ giảm thẳng về 0?"
Điều này Nam Tầm chắc chắn:" Sẽ không."
Sáng hôm sau, tin tức Hoàng thượng nghỉ tại Phủng Nguyệt cung đã truyền khắp hậu cung.
Chúng phi tần khiếp sợ không thôi.
Mọi người đều biết, Hoàng Thượng không bao giờ nghỉ tại tẩm cung của bất cứ phi tần nào, đều là sủng hạnh xong liền rời đi, nhưng lần này cự nhiên lại ngủ tại tẩm cung Tần quý phi.
Một ít phi tần có tai mắt trong cung, thí dụ như Lý thục phi, nghe nói ngày đó Tần quý phi không chừa cho Hoàng Thượng chút mặt mũi nào, còn hét Hoàng thượng cút, thậm chí cho Hoàng thượng một cái tát, lạ kì nhất là Hoàng thượng một chút cũng không tức giận, sự việc này đối với một người tự xưng là hiểu biết Hoàng Thượng nhất như Lý thục phi, cảm thấy không khác gì hung hăng tát nàng một cái tát.
Sao có thể? Hoàng thượng trời sinh tính khí tàn bạo? Sao có thể nhẫn nhịn một nữ nhân như thế?
Bị nữ nhân mắng cút? Bị nữ nhân tát?
Nực cười, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Chỉ là sự việc Hoàng thượng ngủ tại Phủng Nguyệt cung rốt cuộc là thế nào? Cái này cũng không phải tin giả.
Hiện tại phi tần khắp hậu cung đều biết tiện nhân Tần Bộ Diêu kia sau một đêm được Hoàng thượng cho người đón khỏi lãnh cung, còn được ban cho tẩm cung Phủng Nguyệt xa hoa nhất.
Mà hiện tại, ngày đêm Hoàng thượng cũng chỉ nghỉ tại Phủng Nguyệt cung, vô vàn ân sủng cứ thế dành cho ả tiện nhân họ Tần kia.
Lý Thục phi đố kỵ đến nổi điên, cây kéo trong tay đã đem bồn hoa xinh đẹp cắt đến không còn hình dạng.
Sự ghen ghét cùng lo lắng cuối cùng cũng khiến Lý Thục phi ngồi không yên, tính toán đi Phủng Nguyệt cung thăm dò một chuyến, trước kia Hoàng Thượng có thể vì nàng đem Tần Quý phi biếm vào lãnh cung, chuyện đó có thể có một lần vậy cũng có thể có lần thứ hai.
Nhưng mà, Lý thục phi vừa đến cửa Phủng Nguyệt cung đã bị chặn lại.
" Lớn mật! Một đám cẩu nô tài, nhìn thấy bổn cung cũng dám chặn lại!" Lý thục phi tức giận quát ầm lên.
Ai trong hậu cung này thấy nàng mà không phải khách khách khí khí, ngay đến Đức phi thấy nàng cũng phải lễ độ ba phần, Tần Bộ Diêu là cái thá gì, dám đem nàng ngăn ở cửa!
Hai thái giám ở cửa liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người cung kính nói:" Thục phi nương nương, mời ngài trở về cho, nương nương nhà ta gần đây tâm tình không được tốt lắm, không tiện tiếp khách."
" Tên cẩu nô tài này! Cũng không mở mắt chó của ngươi ra xem nương nương nhà ta là ai, Thục phi nương nương có thể đem so sánh với kẻ khác sao?" Đại nha hoàn phía sau lưng Thục phi nổi giận mắng.
Tiểu thái giám nghe xong lời này liền không cao hứng, cười nhạt một tiếng nói:" Thục phi nương nương, tiểu nhân là kính trọng thân phận của ngài nên mới khách khí giải thích với ngài như vậy, hiện giờ đến cả Hoàng thượng trước khi vào cửa cũng đều phải hỏi tiểu nhân xem tâm tình nương nương hôm nay như thế nào, sau đó mới quyết định có vào hay không, nương nương cho rằng mình có thân phận gì, có thể cùng Hoàng thượng so sánh sao?"
Quả nhiên Lý Thục phi nghe xong lời này, thần sắc đại biến, không biết nên mở miệng thế nào, nếu trả đúng thì chính là thừa nhận thân phận bản thân so với Hoàng Thượng còn cao hơn, đây không phải tội khi quân sao?
Suy xét một hồi, cuối cùng vẫn khách khí hướng thái giám ở cửa cười một cái, đem lửa giận nhét vào trong bụng.
Đành kẹp chặt đuôi mà chạy lấy thân, nhưng còn chưa đi vài bước đã bị gọi trở lại.
Thuý Hoàn từ trong viện đi ra, hướng nàng cười ngọt ngào:" Thục phi nương nương xin dừng bước, nương nương nhà ta có lời mời."
Trong viện, một đám nha hoàn đang tụ tập chơi đấu gà, bắt dế, Nam Tầm ở một bên ngồi xem, vừa xem vừa ăn quả hạnh.
Tiểu Bát khó hiểu:" Vì sao ngươi muốn gặp kẻ xấu xa như Lý Thục phi, tâm tư nàng ta không đơn giản chút nào."
Nam Tầm nói:" Bởi vì ta nhàm chán a, hơn nữa ta muốn vô cớ gây rối một lần."
Tiểu Bát:"......."
Thời điểm Lý thục phi tiến vào, nhìn thấy trong viện một đám nha hoàn thái giám đang chơi đùa, không khỏi nhíu mày, Tần quý phi này quản giáo hạ nhân như thế nào, sao để chúng hồ nháo thế này.
Nam Tầm một bên ăn quả hạnh một bên nhìn đến tiểu mỹ nhân yểu điệu vừa đến, đột nhiên hướng nàng cười cười:" Bổn cung có chút nhàn chán, nếu muội muội đến rồi, vậy liền tới đây bồi bổn cung đi."
Lý thục phi mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt không tốt lắm, phải tốn công trang điểm không ít, nhìn mỹ nhân xinh đẹp trước mắt, không khỏi sinh lòng đố kỵ.
Mấy tháng không thấy, Tần Bộ Diêu này thế nhưng so với trước kia còn đẹp hơn vài phần, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, cực kỳ kiều diễm.
Lý thục phi cố gắng trấn áp cảm xúc ghen ghét trong lòng, cười khanh khách nói:" Muội muội nghe nói mai trong vườn mai đã nở rộ, muốn qua mời tỷ tỷ đi thưởng hoa mai, không biết tỷ tỷ có nể mặt muội muội này không?"
Nam Tầm vui vẻ đồng ý.
Hai vị mỹ nhân một trước một sau, hướng vườn mai cùng nhau đi đến, luôn giữ khoảng cách phía sau là hai tiểu nha hoàn thân cận.
Đại nha hoàn của Lý thục phi muốn moi ít tin tức trên người Thuý Hoàn nên trên đường đi luôn tíu tít nịnh nọt, Thuý Hoàn cười ha hả nói:" Tin tức của các người nhận được đúng là không sau, nhiều ngày qua, Hoàng thượng vẫn luôn sủng ái nương nương nhà ta, sủng đến nỗi cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, đúng là không tưởng được."
Nhìn thấy sắc mặt méo mó của đại nha hoàn bên cạnh, tâm tình Thuý Hoàn đặc biệt vui vẻ.
Hai người nói chuyện phiếm đến hăng say, không chú ý đến hai vị nương nương phía trước đã sớm đi đến lối rẽ.
Thuý Hoàn không thấy bóng dáng nương nương nhà mình liền hoảng hốt, không khỏi bước nhanh chân hơn, không ngờ đại nha hoàn bên cạnh đột nhiên giữ tay nàng lại,:" Thuý Hoàn muội muội, hai vị nương nương mới vừa nói, các nàng không muốn hạ nhân đến quấy rầy."
" Ngươi buông ta ra." Thuý Hoàn mặc kệ nàng nói gì, trực tiếp phất tay đẩy nàng ra.
" Ai, nha đầu này thật quá đáng, ta chỉ là hảo tâm khuyên ngươi, đợi chút nữa ngươi bị chủ tử trách mắng, cũng đừng trách ta không có nhắc nhở cho ngươi." Đại nha hoàn kia bày ra bộ dáng ta chỉ muốn tốt cho ngươi.
" Nương nương nhà ta coi ta như tỷ muội, ngươi biết cái gì!" Thuý Hoàn tức giận hét lớn, trực tiếp chạy về phía trước.
Đại nha hoàn kia ngẩn ra một chút, ngay sau đó xì một tiếng khinh miệt:" Tỷ muội? Đúng là chuyện nực cười, trong hậu cung này có chủ tử nào không vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ khác sao? " Nếu không phải bản thân có mấy phần thông minh, hiện giờ cũng không có khả năng đạt được vị trí đại nha hoàn này, càng không nói đến tâm phúc của Thục phi.
Hai tiểu nha đầu một trước một sau đuổi qua, vừa lúc nhìn thấy Lý thục phi cùng Tần quý phi đứng ở hành lang gấp khúc bên cạnh, hai ngươi không biết nổi lên tranh chấp gì, Tần quý phi đem Lý thục phi đẩy vào trong nước.
Thuý Hoàn trợn tròn hai mắt.
" Cứu mạng! Mau cứu mạng! Bổn cung không biết bơi ——" Lý thục phi lớn tiếng kêu cứu.
Đại nha hoàn Lý Thục phi thần sắc khẽ biến đổi, vội vàng chạy trở về, vừa chạy vừa kêu to:" Không tốt, không tốt, Tần quý phi đem nương nương nhà ta đẩy xuống nước, mau tới cứu người, mau tới cứu người, Thục phi nương nương rơi xuống nước rồi."
Dọc theo đường đi vốn có không ít thái giám cùng nha hoàn, nghe vậy vội vàng chạy tới cứu người.
Hai tiểu thái giám vốn muốn nhảy xuống cứu người, lại không ngờ bị vị Tần quý phi đứng khoan thai bên cạnh quát một tiếng:" Đứng lại! Hôm nay ai cũng không được nhảy xuống cứu Thục phi!"
Toàn bộ hạ nhân trợn tròn mắt.
Vị Tần quý phi này có ý gì? Chẳng nhẽ muốn trơ mắt nhìn Lý Thục phi bị chết đuối?
Lý Thục phi này dù gì cũng là nhất phẩm chính phi từng được sủng ái nhất nha! Tần quý phi thế nhưng ban ngày ban mặt muốn Lý Thục phi chết đuối!