Chương 7: Đại Công Tử bị bệnh

Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Vân Đình nằm trên giường La Hán, yên lặng tính toán bước kế tiếp nên làm thế nào mới có thể khiến thủ vệ đồng ý thả Quý Liêm ra ngoài. Chỉ là lúc trước đại náo một trận thực sự quá phí tinh lực, y đầu váng mắt hoa, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chờ đến lúc tỉnh lại, đã là nửa đêm.

Quý Liêm nằm nhoài bên giường, nghe thấy y động tĩnh liền mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, thấp giọng dò hỏi: "Thiếu gia ngươi khá hơn chút nào không? Có muốn uống nước không?"

"Lúc sáng những thủ vệ kia phản ứng thế nào?" Diệp Vân Đình sờ soạng ngồi dậy, nắn nắn sống mũi, cổ họng khàn lợi hại.

"Bọn họ vẫn là nói gì cũng không chịu cho đi." Quý Liêm nói: "Ta hết cách rồi, liền nhét chút bạc cho hai tỳ nữ kia, ngược lại là hỏi được chút tin tức. Tỳ nữ kia nói, bên trên đã thông báo, chỉ cần không phải chuyện lớn liên quan đến tính mạng, các nàng đều có thể không có thời gian để ý."

Hai tỳ nữ kia miệng không kín như thủ vệ, tâm địa cũng mềm hơn một chút, cùng với chuẩn bị lúc trước của Quý Liêm, có lẽ thấy hắn thực sự sốt ruột bốc hỏa, lúc này mới tiết lộ một chút tin tứ. Hai nàng nói dáng vẻ Diệp Vân Đình nhìn vẫn ổn, cho dù các nàng có báo lên trên cũng sẽ không ai để ý tới. Lại khuyên Quý Liêm, so với uổng phí thời gian đi xin thủ vệ cho ra ngoài, không bằng chăm sóc chủ tử nhà mình thật tốt.

Diệp Vân Đình nghe vậy trầm tư chốc lát: "Trong phòng có nước không?"

"Có." Quý Liêm không biết đột nhiên y hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn nói: "Buổi chiều vừa mới xách hai thùng."

Diệp Vân Đình ngủ mê man một buổi chiều, hắn sợ y tỉnh lại muốn lau người, liền chuẩn bị nước trước.

"Ngươi đi đem nước lại đây." Diệp Vân Đình phân phó một câu, liền nghiêng người bắt đầu cởi vạt áo.

Quý Liêm mang nước lại, chỉ thấy trong tay y ôm một đống quần áo, thân trên để trần, trên người chỉ mặc một cái tiết khố.

Hắn thả nước xuống, không hiểu nói: "Thiếu gia muốn tắm sao? Trước mắt không có nước nóng, hay là dùng khăn vải lau một chút đi?! Dùng nước lạnh sợ nhiễm phong hàn."

Diệp Vân Đình lại lắc đầu một cái, ngâm quần áo cởi ra vào thùng nước. Sau khi xác định tất cả đều thấm ướt, mới vớt lên vắt nhẹ, liền muốn khoác quần áo ướt dầm dề lên người.

Quý Liêm thấy thế thiếu chút nữa nhảy lên, duỗi tay cản y lại: "Thiếu gia làm gì vậy?!"

Nào có ai khoác áo ướt lên người?

"Xuỵt." Diệp Vân Đình đè tay hắn lại, làm thủ thế im lặng, ra hiệu cho hắn nhỏ giọng một chút: "Nếu ta không thực sự phong hàn một trận, sợ là khó có thể lừa dối."

Nghe ý tứ trong lời nói của hai tỳ nữ kia, quá nửa là chỉ cần y không chết với không ra khỏi Vương phủ, còn những chuyện khác cũng sẽ không để ý tới.

Nếu y muốn có cớ cho Quý Liêm đi ra ngoài, vậy chỉ có thể sinh một cơn bệnh nặng. Đến lúc đó những thủ vệ kia nhìn thấy tình trạng bệnh của y, nhất định không dám gánh trách nhiệm, hoặc là báo lên trên, trong cung sẽ phái y quan đến kiểm tra; hoặc là mở một con đường cho Quý Liêm ra ngoài mời đại phu.

Bất kể là trường hợp nào, Quý Liêm đều có cơ hội mượn cớ bốc thuốc rời khỏi Vương phủ.

Ngày thu, trong màn đêm thăm thẳm lạnh thấu xương, xiêm y ướt đẫm khoác lên người, Diệp Vân Đình rất nhanh liền lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy.

Y kéo áo ướt lên che kín, dựa vào góc tường lạnh lẽo ngồi xuống, khàn tiếng dặn dò Quý Liêm: "Đem thùng nước đưa ra đi, vệt nước trên đất cũng phải lau khô hết. Ngày mai nếu ta thật sự có thể nhiễm phải phong hàn bệnh nặng, ngươi liền đến chỗ thủ vệ nháo, cần phải để cho bọn họ biết ta bệnh sắp chết rồi."

"Được. Ta biết rồi." Quý Liêm khụt khịt ngồi xổm trước mặt y, vừa đau lòng vừa lo lắng: "Nhưng nếu bọn họ thật sự không quản, thiếu gia ngươi bệnh hỏng thân thể thì phải làm sao bây giờ?"

Diệp Vân Đình miễn cưỡng cười cười, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại quả quyết ác liệt: "Nếu là đánh cược, khó tránh phải có thất bại nguy hiểm."

Kỳ thực y cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy thả trước mặt, y không thể ngồi chờ chết.

Y với Lý Phượng Kỳ sinh tử quấn vào một chỗ, Lý Phượng Kỳ thoát khỏi giam giữ, y cũng sẽ thoát khỏi kết cục phải chết. Huống hồ, trước mắt có tình nghĩa cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, sau này Lý Phượng Kỳ đăng cơ, chắc sẽ niệm thêm mấy phần tình cảm.

Diệp Vân Đình ôm chặt cánh tay, hàm răng khắc chế không nổi mà run lên: "Ngươi đi ngủ đi, ta ngồi ở đây một đêm."

Tình hình như thế, Quý Liêm làm sao ngủ được, hắn ngồi đối diện Diệp Vân Đình, mắt cũng không chớp mà theo dõi y: "Ta trông coi thiếu gia."

Thấy hắn không chịu ngủ, Diệp Vân Đình cũng không đoái hoài tới hắn nữa. Y thực sự rất lạnh, cả người đều mệt mỏi, hai tay ôm gối, đầu gối lên cánh tay, chặt chẽ co lại thành một đoàn. Hơi lạnh thấu xương từ bên ngoài thân thể thẩm thấu vào xương tủy, cơ hồ máu huyết cả người đều ngưng trệ, cánh tay vòng qua đầu gối trắng đến dọa người, mu bàn tay đã đông cứng thành màu bầm đen.

Đêm đó trôi qua phá lệ dài dằng dặc.

Diệp Vân Đình cực lực chống đỡ ý thức mơ hồ, đến sau nửa đêm, cảm giác xiêm y ướt đẫm sắp bị thân thể làm khô, y lại gọi Quý Liêm cầm quần áo ngâm nước một lần nữa.

Quý Liêm viền mắt mũi đều đỏ, lại chỉ có thể làm theo phân phó của y.

Đợi đến khi chân trời hiện lên một tia sáng bạc, Diệp Vân Đình mạnh mẽ chống đỡ rốt cục cũng ngã xuống.

Cái trán y phủ kín mồ hôi lạnh, màu môi trắng đến phiếm xanh, hai gò má và cổ đều đỏ đến dị thường.

Quý Liêm nâng tay sờ sờ trán y, phát hiện nóng đến dọa người. Hắn cố nén nghẹn ngào, giấu kỹ cái áo ướt y mặc, mới đầy mặt kinh hoảng đẩy cửa phòng chạy ra phía cửa lớn.

Diệp Vân Đình sinh bệnh phát sốt là thật, sự lo lắng của hắn cũng là thật.

Thần sắc so với hôm qua liền hoảng loạn hơn rất nhiều.

Thủ vệ ở cửa hôm qua bị hắn huyên náo không kiên nhẫn, vốn không muốn để ý tới, nhưng Quý Liêm quyết tâm, đem cửa lớn đập đến vang vọng: "Mở cửa mở cửa, ta muốn đi tìm đại phu. Nếu thiếu gia nhà ta xảy ra chuyện, các ngươi gánh được trách nhiệm sao?!"

Hắn khí lực vốn lớn, bây giờ liền quyết tâm, cửa lớn cứng rắn đỏ rực bị hắn gõ đến chấn động không ngừng.

Hai thủ vệ hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nói: "Nhìn dáng vẻ hình như là thật bệnh cũng không nhẹ, chúng ta có nên đi xem không?"

Chủ nhân chỉ giao phó bọn họ coi người thật kỹ, cũng không nói muốn đem người giết chết.

Cuối cùng Quý Liêm dẫn theo một thủ vệ đi vào kiểm tra tình huống.

Thủ vệ đi qua, vốn cho là cũng chỉ điên điên khùng khùng như hôm qua, ai biết vừa nhìn đãvthấy Diệp Vân Đình nằm trên giường nhỏ bất tỉnh nhân sự, gương mặt sốt đến đỏ bừng. Hắn thử thăm dò nâng tay chạm vào trán y một cái, nóng đến dọa người.

Quý Liêm nói: "Hôm qua thiếu gia nhà ta tổn thương tâm thần, buổi tối lại trúng gió, lúc trước người không tỉnh táo, chỉ xin các ngươi thương xót, cho ta đi mời đại phu. Nếu không được, các ngươi giúp mời y quan đến nhìn một cái cũng được." Hắn lau nước mắt một cái, nói: "Thiếu gia nhà ta dầu gì cũng là công tử phủ Quốc công. Nếu y có chuyện bất trắc, cho dù ta có liều mạng cái mạng này, cũng phải đòi công đạo cho thiếu gia nhà ta!"

Hắn oán hận mắng: "Nói là Vương phi thánh thượng thân phong, mà ta thấy trong Vương phủ này còn không bằng tù nhân trong đại lao Hình bộ!"

Thủ vệ kia nghe vậy mi tâm nhảy một cái, do dự nháy mắt, đến cùng vẫn không dám thả người ra ngoài, chỉ nói: "Ta sẽ mời y quan đến." Nói xong liền nhanh chân rời đi.

Quý Liêm thấy người đi rồi, dùng tay áo lau khô nước mắt, liền đi lấy khăn ẩm đắp lên trán Diệp Vân Đình giúp y hạ nhiệt độ.

Thiếu gia dặn dò hắn đều làm theo, còn lại cũng chỉ có thể chờ đợi.

Hắn trợn to mắt canh giữ bên cạnh Diệp Vân Đình, thỉnh thoảng nhấc ống tay áo lau mắt một cái.

Cũng không biết ngồi buồn xo bao lâu, Lý Phượng Kỳ trong phòng bỗng nhiên lên tiếng gọi. Quý Liêm liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình, mới phiền phiền nhiễu nhiễu đứng dậy đi vào gian bên trong.

"Thiếu gia nhà ngươi thế nào rồi?" Sắc mặt Lý Phượng Kỳ cũng khó coi, trước mắt mang theo dày đặc thanh ảnh. Động tĩnh ở gian ngoài tối qua đương nhiên không gạt được hắn. Diệp Vân Đình chịu đựng một đêm, hắn cũng cùng nhịn một đêm.

Hắn không nghĩ Diệp Vân Đình lại ác với bản thân như vậy.

Đêm qua nghe động tĩnh ở gian ngoài, hắn một lần muốn ngăn cản, rồi lại nhịn được.

Hắn biết Diệp Vân Đình đang làm đúng.

Tuy rằng Lý Tung làm việc không theo lẽ thường, nhưng hắn chưa bao giờ ngu ngốc. Chớ nói bên cạnh hắn còn hai người Thôi Hi và Hàn Thiền. Hai kẻ này đều là hồ ly thành tinh, tâm tư so với ngõ hẻm trong kinh thành còn muốn sâu hơn.

Giả bệnh với thật sự bệnh nặng một trận, hiển nhiên vế sau càng có độ tín nhiệm hơn, cũng càng ổn thỏa hơn.

Lý Phượng Kỳ thở dài trong lòng một hơi, nhớ tới thanh niên thần sắc ôn hòa đút cháo cho hắn, ít nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn.

Diệp Vân Đình mới mười chín tuổi, chưa nhược quán. Nếu không phải vì bị hắn liên lụy, cũng không đến nỗi phải hạ thủ tàn nhẫn với bản thân như vậy.

"Thiếu gia sốt đến lợi hại, thủ vệ kia đã đáp ứng đi mời y quan." Quý Liêm cố nén nức nở nói.

"Ngươi trông coi y cẩn thận, không lâu nữa y quan sẽ đến." Lý Phượng Kỳ thấy hai mắt hắn sưng vù đỏ chót, một bộ dáng vẻ không còn người tâm phúc, liền cho hắn ăn một viên định tâm hoàn.

Quý Liêm "Ừ" một tiếng, liền ra gian ngoài trông coi Diệp Vân Đình.

Nhưng Lý Phượng Kỳ đoán quả nhiên không sai, chỉ nửa canh giờ y quan đã đến. Hơn nữa còn là Thôi Hi tự mình mang người tới.

Hắn chắp tay đứng bên giường, cụp mắt nhìn xuống Diệp Vân Đình rơi vào hôn mê, nhất thời lại không chắc mình có nhìn nhầm người hay không.

Người chạy về báo cáo nói, hôm qua Diệp Vân Đình phát điên, hôm nay liền bệnh không dậy nổi, nhìn thập phần dọa người, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nguyên bản cho rằng đối phương là giả ngây giả dại có mưu đồ, tò mò mới tự mình đến liếc mắt nhìn một cái.

Lúc thật sự nhìn thấy người, thấy y sốt đến bất tỉnh nhân sự, liền không chắc chắn nữa.

Nhìn rõ ràng là bị bệnh thật, mà bệnh cũng không nhẹ.

Thôi Hi gom lại suy nghĩ sâu trong đáy mắt, nói với y quan đang đứng bên cạnh đợi mệnh: "Trần y quan nhìn một cái đi."

Lúc này Trần y quan mới để rương thuốc xuống tiến lên, trị liệu cho Diệp Vân Đình. Sau một loạt thao tác thăm khám, hắn mới khom người trả lời: "Vương phi đây là trong lòng tích tụ, phong tà vào cơ thể gây nên."

"Có đáng lo không?"

Trần y quan do dự nháy mắt, vẫn là như thực chất nói: "Ôn bệnh này thế tới hung hăng, thần chỉ có thể kê chút dược vật giúp đổ mồ hôi hạ sốt. Chủ yếu còn phải xem thân thể Vương phi có thể chịu đựng được không. Nếu chịu đựng được thì uống mấy thang thuốc, điều dưỡng một hồi thì cũng không ngại."

"Vậy liền cho thuốc đi." Trần y quan này tuyệt đối không thể giúp y che giấu. Nếu hắn nói hung hiểm, chính là người thật sự bệnh cũng không nhẹ.

Lòng nghi ngờ của Thôi Hi cũng dần dần bỏ đi.

Trần y quan rất nhanh đã viết xong phương thuốc: "Tới vội vàng, rất nhiều dược liệu không mang tới......"

"Ta đi lấy thuốc!" Quý Liêm chờ một bên vội vã lên tiếng, "Ta chạy nhanh, rất nhanh là có thể mang thuốc về."

Thôi Hi liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn hai mắt sưng tấy, thần sắc hoảng sợ, không nghĩ nhiều, khoát tay áo một cái cho đi.

Quý Liêm thấy thế khom người lại, nhận phương thuốc trong tay Trần y quan liền vội vàng ra khỏi phủ.

Thôi Hi liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình, dặn dò Trần y quan thăm khám thêm chút, liền vào gian trong nhìn Lý Phượng Kỳ.

Lý Phượng Kỳ nhắm hai mắt nằm trên giường, dường như không quan tâm chút nào đến động tĩnh ở gian ngoài.

Đánh giá hoàn cảnh bốn phía một phen, Thôi Hi chậm rãi nói: "Hai ngày nay Vương phi chăm sóc Vương gia quả thật không tồi. Bây giờ người bị bệnh, sao Vương gia cũng không quan tâm vài câu?"

Lý Phượng Kỳ chợt mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc không vui: "Chuyện của bản vương, từ bao giờ đến phiên ngươi xen vào?"

"Vương gia lại vẫn như trước kia." Thôi Hi không để ý thái độ của hắn.

Cho dù vua sói không còn vuốt sắc, kiêu ngạo trong xương vẫn không giảm phân nửa.

Huống hồ Vĩnh An vương xưa nay mặt lạnh tâm lãnh, cho dù đã từng có mấy phần chi tình bảo vệ hoàng đế. Mặc dù Diệp Vân Đình chiếu cố hắn hai ngày, nhưng hắn mới phải nhận hết khuất nhục bị hoàng đế tính kế, bây giờ lại quan tâm nam nhân được nhét vào để làm nhục hắn thì mới thật sự không ổn.

Thôi Hi triệt để bỏ đi nghi ngờ, cũng không muốn đấu khẩu nhiều, liền quay người đi ra ngoài, mang theo người của mình về cung phục mệnh.

Mà lúc này, Quý Liêm rốt cục cũng bước được ra khỏi cửa lớn Vương phủ, dựa theo địa chỉ Diệp Vân Đình dặn dò đi lấy thuốc cho y.