Đăng vào: 11 tháng trước
Chu Liệt vô cùng đau đớn nhìn chằm chằm sổ sách trong tay Diệp Vân Đình, ánh mắt mong ngóng, nhìn thập phần khát khao.
Diệp Vân Đình cầm sổ sách cũng cảm thấy có chút phỏng tay.
Y liếc mắt nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, có chút không chắc vừa rồi hắn nói thật hay chỉ lấy y làm bình phong từ chối Chu Liệt.
"Vương phủ này để nhiều bạc cũng không làm gì. Không cần cho luôn, cho mượn thôi cũng được..." Chu Liệt còn chưa chịu buông bỏ. Đây chính là mười vạn lượng bạc nha. Không nói cho hết, chia cho một chút cũng được chứ hả? Dẫu gì mượn dùng trước cũng được a.
Phủ đô đốc nghèo bao nhiêu, Vương gia làm sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế được?
Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, nhìn thấu lòng dạ nhỏ nhen của hắn: "Cho ngươi mượn còn có thể trả lại sao? Những năm qua, bao nhiêu lần lấy tiền tư của ta không ghi lại, ngươi đã bao giờ trả lại chưa?"
Phủ đô đốc cũng không phải luôn khốn cùng chán nản như vậy, lúc tình cờ dư giả cũng không thấy Chu Liệt bù lại tiền cho hắn.
Lúc trước trong Vương phủ không có ai cũng liền thôi. Bây giờ hắn đã là người có gia đình, đương nhiên phải giữ cho trong nhà một ít.
Vừa thấy hắn muốn lôi lại chuyện cũ, ánh mắt chờ đợi khao khát của Chu Liệt nhất thời liền cứng đờ, chà xát tay, cười hắc hắc nói: "Phủ đô đốc với Vương phủ không phải đều là nhà sao? Hà tất tính toán như thế?"
Những năm qua Chu Liệt quản lý sự vụ trong phủ đô đốc, chuyện thường làm nhất chính là cãi cọ quỵt nợ, da mặt đã luyện đếm thâm hậu, lúc nói lời này không chột dạ chút nào.
Nếu không phải Lý Phượng Kỳ đi đứng còn chưa tiện thì đã trực tiếp đạp cho hắn mấy cái.
"Ta thấy ngươi là ngứa da rồi." Lý Phượng Kỳ cười lạnh.
Chu Liệt một bên lui về phía sau một bên lôi kéo Ngũ Canh, nỗ lực tìm kiếm đồng minh: "Lúc đó chẳng phải ta cũng không còn cách nào sao? Nuôi quân tốn bao nhiêu là tiền?!"
Ngũ Canh yên lặng vỗ vỗ tay hắn, không nhìn ánh mắt bi phẫn chỉ trích của hắn, đi ra đứng phía sau Lý Phượng Kỳ.
Hắn cảm thấy đầu óc Chu Liệt không tốt lắm, vậy mà dám nói Vương gia thiếu nợ trước mặt Vương phi.
Đây không phải là làm mất mặt mũi Vương gia sao?!
Không bị đánh một trận đã là vận khí tốt rồi.
Chu Liệt thế đơn sức mỏng cuối cùng cũng không thể chiếm được bạc, lại sợ bị Lý Phượng Kỳ đánh, cuối cùng lòng không cam tình không nguyện mà chuồn mất.
Diệp Vân Đình nhìn vậy buồn cười, liền có chút bận tâm: "Bắc Cương thiếu tiền như vậy, Vương gia thật sự không quản sao?"
Hơn một trăm ngàn lượng kim ngân trong sổ sách này, cũng đều là không công chiếm được.
Lý Phượng Kỳ ngước mắt liếc y một cái, trong mắt mang theo ý cười: "Cho Chu Liệt, kho bạc của Vương phủ này chắc chắn sẽ rỗng tuếch. Huống hồ hắn cũng có thể lấy được số tiền kia từ chỗ khác, chỉ là tìm ta sẽ dễ dàng hơn chút, tiện cho hắn thôi." Hắn chậm rì rì nói: "Hiện tại không thể so với trước kia. Dù sao ta cũng đã là người có gia đình, còn cả đại gia đình phải nuôi sống."
Diệp Vân Đình nghe hắn nói "Có gia đình" lỗ tai liền nóng lên. Y sờ sờ sổ sách trong tay áo, ngập ngừng nói: "Thường ngày trong phủ chi tiêu cũng không nhiều..."
Huống hồ trên dưới Vương phủ gộp lại, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba chủ nhân, đâu ra một đại gia đình?
Lý Phượng Kỳ sách một tiếng: "Chi tiêu có lớn hay không trong kho cũng không thể không có tiền bạc." Hắn vỗ vỗ cánh tay Diệp Vân Đình, dặn dò: "Sổ sách này và chìa khóa nhà kho liền giao cho đại công tử xử lý. Nếu tiếp tục đặt trong tay Chu Liệt, sợ là không đến mấy ngày sẽ bị chuyển hết." Hắn liền chỉ chỉ Ngũ Canh: "Lúc trước Ngũ Canh cũng từng làm cùng lão quản sự trong Vương phủ, có thể bảo hắn trợ giúp cho ngươi."
Ngũ Canh nghe vậy gật đầu: "Có việc gì Vương phi chỉ cần dặn dò."
Hai người một xướng một họa như thế, Diệp Vân Đình cũng không tiện đẩy đưa nữa, chỉ có thể đồng ý, mơ mơ hồ hồ nhận lấy sổ sách và chìa khóa nhà kho.
...
Sau khi hai người dò xét một vòng trong nhà kho, mới tách ra từng người làm việc của mình.
Lý Phượng Kỳ còn muốn xử lý công vụ nên cùng Ngũ Canh đến thư phòng. Diệp Vân Đình mang theo sổ sách cùng chìa khóa trở về phòng chính. Tuy nói Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên đem tài sản của Vương phủ giao cho y có chút đột ngột, nhưng nếu y đã đồng ý, dĩ nhiên là không thể phụ lòng tín nhiệm của Lý Phượng Kỳ.
Diệp Vân Đình tỉ mỉ lật xem sổ sách, Quý Liêm hầu hạ ở bên cạnh, nhìn con số trong sổ líu lưỡi: "Nhiều ngân lượng với điền trang như vậy, sau này đều do thiếu gia quản lý sao?"
Đời này hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!
Phát tài rồi!
Trên gương mặt trắng tròn mập mạp của hắn, đôi mắt mở to như chuông đồng. Diệp Vân Đình bị hắn chọc cười: "Giao cho ta quản lý, cũng không phải nói đều thuộc về ta."
Quý Liêm vò đầu, không hiểu nói lầm bầm: "Nhưng ta thấy lúc trước trong phủ Quốc công là phu nhân quản, chính là có thể tùy ý lấy dùng nha."
Dưới cái nhìn của hắn, Vĩnh An vương giao sổ sách và chìa khóa nhà kho cho thiếu gia nhà mình, đó chính là có ý để thiếu gia làm chủ gia đình.
Cũng quản lý sổ sách trong nhà, tự nhiên có thể tùy ý dùng tiền bạc!
Bọn họ có tiền rồi!
Quý Liêm một mặt vui sướng.
Diệp Vân Đình có lòng muốn giải thích vài câu với hắn, nhưng lại phát hiện lời hắn nói tựa hồ có mấy phần đạo lý. Nếu là phu thê bình thường, chủ mẫu trong nhà quản sổ sách, tự nhiên là có ý làm chủ trong nhà. Nhưng y với Lý Phượng Kỳ lại không giống vậy. Bọn họ nói là phu phu, trên thực tế chỉ là tạm thời mà thôi. Lý Phượng Kỳ giao sổ sách cho y, chỉ vì trong phủ không ai quản, nên mới tạm thời giao cho y đi?
Trong lòng y nghĩ như thế, không biết làm sao lại nghĩ tới câu "Hiện tại không thể so với trước kia. Dù sao ta cũng đã là người có gia đình." của Lý Phượng Kỳ.
Có gia đình, gia đình này hình như là chỉ y... Nhưng lý trí liền nói cho Diệp Vân Đình, không nên nghĩ quá nhiều.
E rằng Lý Phượng Kỳ chỉ là thuận miệng nói thôi, vẫn chưa suy nghĩ nhiều.
Y lắc lắc đầu, quăng cái suy nghĩ quá mức ám muội không rõ kia đi, nghiêm mặt nhắc nhở Quý Liêm: "Chuyện này nội tình quá phức tạp. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta chỉ là người tạm thời quản lý sổ sách thôi, những bạc này đều là của Vương phủ, không quan hệ nhiều đến chúng ta."
Quý Liêm thất vọng "Ồ" một tiếng, như đứa trẻ vừa bị đánh một cái, ủ rũ cộc cộc.
Diệp Vân Đình vừa bực mình vừa buồn cười: "Chúng ta cũng không có gì cần tiêu tiền, có tiền hay không khác nhau chỗ nào?"
Hiện giờ chi phí ăn mặc trong Vương phủ cũng không lo, có nhiều tiền bạc như vậy cũng không có chỗ dùng.
"Làm sao giống nhau được?" Quý Liêm nhỏ giọng thầm thì: "Có tiền cho dù không tiêu, chỉ nhìn thôi trong lòng cũng vui vẻ."
Hắn còn nhớ, lúc trước thiếu gia đến tiền mua giấy bút cũng phải thắt lưng buộc bụng, tích góp tiền tiêu hàng tháng rất lâu mới có.
Mười vạn lượng bạc, có thể mua được bao nhiêu giấy mực tốt nhất đây?!
Quý Liêm nhìn mà thèm cực kỳ.
Diệp Vân Đình nhìn ra bật cười, cuốn sổ sách lại gõ gõ đầu hắn: "Được rồi. Đừng suy nghĩ nữa, nghĩ nữa cũng không phải của chúng ta."
Quý Liêm bĩu bĩu môi, rầm rì đi kiếm điểm tâm ăn.
*
Diệp Vân Đình xem qua sổ sách một lần vừa vặn đến giờ cơm tối. Trùng hợp Lý Phượng Kỳ cũng xử lý xong công vụ. Hai người dùng bữa tối xong liền đến xem lang vương.
Lang vương được tạm thời thu xếp ở trong sân, trong lồng sắt thả hai, ba con gà sống và nước sạch.
Lúc Diệp Vân Đình bọn họ đến, thấy trong lồng thú chỉ còn lại lông gà rải rác, con sói đang nằm nhoài trong một góc lồng, liếm láp vết thương trên người. Nhìn thấy hai người lại đây, nó dừng động tác ngẩng đầu nhìn liếc một cái, lại cúi đầu tiếp tục liếm lômg.
...... Lang vương ăn cả ba con gà sạch sành sanh, đến một giọt máu cũng không lãng phí, liếm đến sạch sẽ.
"Con sói này vậy mà rất ngoan cường, nhanh như vậy đã khôi phục tinh thần." Lý Phượng Kỳ nhìn nó, không nhịn được tấm tắc một tiếng.
Diệp Vân Đình tán đồng gật đầu: "Nhìn bộ dáng của nó, nuôi thêm mười ngày nửa tháng chắc đã không còn gì đáng ngại. Chờ thương thế của nó khỏi, liền đưa nó vào trong núi thả đi."
Lý Phượng Kỳ không tán thành cũng không phản đối, chỉ nói: "Trước tiên cứ nuôi đã."
Diệp Vân Đình lại sai người bổ sung đồ ăn nước uống cho nó, thấy sắc trời đã tối sầm, y đẩy Lý Phượng Kỳ đi quanh hai vòng tiêu cơm, sau đó mới cùng trở về phòng chính đi ngủ.
Hai người một trước một sau khi tắm, thay trung y sạch sẽ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay hai người ngủ cùng giường đã thành quen. Nhưng hôm nay không biết làm sao, Diệp Vân Đình nằm ở bên trong vậy mà liền biệt nữu lên.
Y vừa thủ sẵn bình nước nóng trong lồng ngực vừa nghĩ, quả nhiên vẫn là chuyện ban ngày đang tác quái. Y nhắm mắt lại, cưỡng bách mình không nghĩ sự tình phát sinh bên trong kiệu nữa.
Nhưng càng không muốn nghĩ, trong đầu lại càng không khống chế được nhớ lại.
Y buồn bực xoay người mấy cái, không tĩnh được tâm, lại càng không ngủ được.
Lý Phượng Kỳ nằm bên cạnh thấy y trằn trọc trở mình, khóe môi liền cong cong, lên tiếng nói: "Đại công tử không ngủ được sao? Không thì nói chuyện với ta đi?"
Diệp Vân Đình dừng thân thể, chậm rãi xoay người lại: "Vương gia muốn nói chuyện gì?"
"Nói một chút việc an bài tiệc rượu." Lý Phượng Kỳ nghiêng người nhìn y, kéo gần lại khoảng cách của hai người: "Ngày đã định ra rồi, khách mời cũng đều mời hết, tiệc rượu cũng nên chuẩn bị dần."
Thấy hắn nói chính sự, Diệp Vân Đình buông lỏng tâm lý, nói: "Ta đã phân phó, hạ nhân cũng đang mua sắm chuẩn bị."
"Ta không phải nói cái này." Lý Phượng Kỳ nhìn vào gò má y, ngữ khí không nhanh không chậm, thập phần nghiêm trang nói: "Tiệc rượu ngày đó phần lớn quan chức đều sẽ trình diện, bọn họ có khi là muốn cài cắm quan hệ với ta, có khi là đến thăm dò hư thực về ta... Còn muốn đến xem chuyện cười của ta."
Biểu tình của hắn hết sức nghiêm túc: "Trong mắt của vài kẻ xem ra, Vĩnh An vương quyền khuynh triều bây giờ không di chuyển được, còn bị ban cho một nam Vương phi, nhất định là lòng tràn đầy khuất nhục không cam lòng. Trong Vương phủ khẳng định cũng là náo loạn không được an bình..."
Diệp Vân Đình nghe được sửng sốt một chút: "Vương gia hà tất quan tâm đến cái nhìn của người ngoài?"
"Cũng không phải ta quan tâm cái nhìn của người ngoài." Lý Phượng Kỳ chậm rãi nói: "Chỉ là không thích bị hiểu lầm thôi. Cho nên đến lúc đó còn cần đại công tử phối hợp với ta một chút."
Diệp Vân Đình chầm chậm nháy mắt một cái: "Phối hợp làm sao?"
"Đến lúc đó đại công tử sẽ biết." Lý Phượng Kỳ cười cười với y, mặt mày mở ra, dáng vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Mí mắt Diệp Vân Đình giật giật, tim cũng cùng nhảy lên, y cong thân thể, ôm bình nước nóng trong ngực, "Ồ" một tiếng, lại nói: "Ta biết rồi."
Lý Phượng Kỳ thấy y đáp lại, còn nói: "Ngày mai không có chuyện gì, đại công tử theo ta ra ngoài phủ một chuyến. Đêm nay ngủ sớm chút đi." Nói xong tiện tay nhét nhét góc chăn cho Diệp Vân Đình, sau đó mặt hướng về phía y nhắm mắt lại.
Diệp Vân Đình nhìn vào đôi lông mày tuấn lãng của hắn một lát, mím mím môi, cả người đều co vào trong chăn.
Ngủ.
Y cưỡng bách chính mình không nghĩ bậy nghĩ bạ, dùng sức nhắm chặt mắt lại.