Đăng vào: 11 tháng trước
Hai người uống cạn một bình trà, thần sắc Lý Phượng Kỳ đã hoàn toàn tiêu tan.
Cho dù cha mẹ ruột hắn là ai, giữa chừng có chuyện cũ khúc chiết gì, thì cũng đã tan thành mây khói. Lão Vương phi không chịu nói cho hắn biết chân tướng, có lẽ vì có liên quan đến thân thế của hắn, quá nửa là vì bảo vệ hắn. Mà nếu mấy chuyện cũ năm xưa này đã bị Hàn Thiền lật lại, đến một ngày nào đó chắc chắn sẽ lại thấy ánh mặt trời.
Lão Vương phi không nói, hắn liền tự mình đi thăm dò.
Cùng với chẳng hay biết gì, bị người khác bắt bí cho là lợi thế, không bằng tự mình nắm quyền chủ động.
Đem chuyện này suy nghĩ rõ, Lý Phượng Kỳ chân tình thực lòng hướng Diệp Vân Đình nói cám ơn: "Một lời nói của đại công tử, đã giải bối rối nhiều năm trong lòng ta."
Diệp Vân Đình lắc đầu: "Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài thấy rõ. Vương gia thân ở trong núi, mới không thấy rõ nguyên trạng."
"Đại công tử quá khiêm tốn." Lý Phượng Kỳ không đồng ý lời của y. Mẫu thân lạnh nhạt, đệ đệ chết yểu, thủy chung vẫn là nút thắt vắt ngang trong lòng hắn. Nếu không gặp được Diệp Vân Đình, hắn khả năng đã đi vào ngõ cụt, chứ không phải nghĩ được thấu triệt như hôm nay, cuối cùng cũng tiêu tan.
Bất luận thân thế chân thực ra sao, lão Vương phi chung quy vẫn là mẫu thân nuôi lớn hắn.
Điểm này, sẽ không thay đổi.
Lý Phượng Kỳ cười giỡn nói: "Khả năng Tư Thiên Giám chữa lợn lành thành lợn què. Đại công tử quả nhiên là quý nhân cùng ta hỗ trợ lẫn nhau."
Diệp Vân Đình nghĩ thầm, cho dù không có ta, đời trước ngươi cũng tránh thoát cảnh khốn khó, leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Y có phải là quý nhân của Lý Phượng Kỳ không còn chưa biết, nhưng Lý Phượng Kỳ nhất định là quý nhân của y.
Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng y vẫn khách sáo trả lời: "Tư Thiên Giám chỉ tìm lý do đưa ta tới Vương phủ mà thôi. Chuyện mệnh cách từ trước đến giờ đều là một âm một dương, chú ý âm dương điều hòa, nào có hai nam nhân?"
"Cái này lại cũng không hẳn là đúng." Lý Phượng Kỳ nhìn y, bỗng nhiên ý tứ hàm xúc không rõ cười rộ lên: "Đại công tử có biết vì sao đến giờ ta vẫn chưa cưới vợ không?"
Diệp Vân Đình thấy hắn bỗng nhiên thay đổi đề tài không dính dáng gì đến nhau, ngẩn người hoti: "Vì sao? Ta đoán là vương gia không muốn..."
Nói về quyền thế, ai có thể bằng Vĩnh An vương? Ngoại trừ phi tần trong cung, cô nương chờ gả khắp kinh thành này, có lẽ đều tùy hắn chọn đi?
Nếu không phải hắn chậm chạp chưa cưới vợ, cũng không đến nỗi gặp rủi ro xong liền bị nhét nam nhân làm Vương phi.
"Bởi vì ta không thích nữ nhân." Lý Phượng Kỳ cười cười với y, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng chốc băng tiêu dung tuyết, như hoa xuân mới nở, mỹ mạo kinh người.
Hắn thật sự là sinh một bộ túi da đầu độc lòng người.
Diệp Vân Đình từng nghe không ít người ca ngợi tướng mạo của mình, mà thời khắc này nhìn Lý Phượng Kỳ, trong lòng y nghĩ, có lẽ những người đó chưa từng thấy dáng vẻ Vĩnh An vương cười rộ lên.
Y cứ thẳng tắp nhìn Lý Phượng Kỳ ngây ngốc như vậy, mãi đến khi người đã chuyển ghế lăn đi ra ngoài, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại hắn vừa mới nói gì.
Không thích nữ nhân?
Vĩnh An vương không thích nữ nhân?
Trái tim Diệp Vân Đình nhảy một cái. Đầu tiên là kinh sợ, sau đó liền nghi hoặc nồng đậm.
Không thích nữ nhân thì không thích nữ nhân, nhưng hắn bỗng nhiên nói vậy... là có ý gì?
Nhưng mà người đã đi rồi, bỏ lỡ thời gian tốt nhất, y lại đi hỏi dĩ nhiên không thích hợp. Diệp Vân Đình ôm nghi hoặc trong lòng, ngạt thở uống hết chén trà lạnh trong khay.
Nói chuyện ba phần bắt người suy đoán, thật sự là ác liệt đến cực điểm.
*
Nửa ngày còn lại, tâm tình Lý Phượng Kỳ vô cùng tốt.
Hắn nhớ lúc rời đi, bộ dáng Diệp Vân Đình sững sờ đầy mặt, liền cảm thấy thập phần đáng yêu. Có chút giống... đám thỏ xám ngơ ngác trong lồng tre kia. Cuộn tròn thân thể. Mở to đôi mắt tròn vo trừng ngươi. Không trốn cũng không trốn được. Đến lúc bị người tóm chặt hai lỗ tai dài mới hậu tri hậu giác giãy dụa.
Cho nên sau khi nói xong câu kia, hắn liền quyết đoán rời đi.
Không để lại nửa điểm cơ hội cho y dò hỏi.
Hắn dãn thân thể dựa vào ghế lăn, híp mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Xưa nay hắn rất rõ ràng những thứ mà mình muốn. Hắn muốn chinh chiến sa trường, loại bỏ cường địch, liền đầu quân. Hắn muốn che chở Lý Tung ngồi vững vàng trên địa vị, liền cam nguyện làm đồ đao dưới tay gã... Bây giờ, hắn muốn đùa mà thành thật, khiến Diệp Vân Đình làm Vương phi của hắn.
Chỉ là Diệp Vân Đình lại không giống những người kia, y thông tuệ sáng suốt, có chủ ý của bản thân, không dễ dàng bị bên ngoài tác động.
So với Lý Tung càng có đầu óc hơn, so với cường địch càng khó công phá hơn.
Phải... Từ từ phá.
Lúc Lý Phượng Kỳ mười mấy tuổi đã phát hiện mình không thích nữ nhân. Bạn chơi cùng tuổi đều có thiếp thất thông phòng, trầm mê tình yêu nam nữ, hắn lại không nổi lên được một chút hứng thú nào với nữ nhân. Nhưng nếu nói là có hứng thú với nam nhân thì cũng không có ai. Kinh thành này đầy công tử ca, không thiếu người có túi da tốt, nhưng đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, chỉ biết sống phóng túng. Dưới cái nhìn của hắn, người nào cũng ngu như lợn, nhiều lời với bọn họ còn không bằng luyện thêm mấy lần đao pháp.
Đến tuổi cưới vợ, phụ thân mẫu thân cũng muốn thu xếp việc hôn nhân cho hắn, hắn khước từ vài lần. Sau khi phát hiện không có tác dụng, đơn giản liền nói thẳng sở thích của mình. Từ cổ chí kim long dương cũng không hiếm thấy, cha mẹ tuy rằng lo lắng, đến cùng cũng không miễn cưỡng hắn.
Cho tới hôm nay hắn hai mươi sáu, người cùng tuổi cũng đã là cha của mấy đứa trẻ, vậy mà hắn đến một người làm ấm giường cũng không có.
Cũng may Diệp Vân Đình xuất hiện cũng không coi là quá trễ. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh hơn, hai người dù sao cũng ấm áp hơn một người.
Lúc Chu Liệt lại đây tìm hắn, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ nhìn trời, khóe miệng mỉm cười, cười đến mức cực kỳ đáng sợ...... Lúc trước, cứ khi nào Vương gia cười như thế, đều sẽ có người sắp phải chịu tai ương.
Hắn run cánh tay nổi đầy da gà, cẩn thận dò tới gần: "Vương gia?"
Rất muốn hỏi ngài đây là đang suy nghĩ gì đấy, nhưng mà không dám.
Chuyện Vương gia nghĩ, không phải để những người phàm tục như hắn biết.
Nếu mà biết, nói không chừng lại gặp phải xui xẻo.
Nhưng hắn không hỏi, Lý Phượng Kỳ lại càng muốn nói. Hắn xoay ghế lăn đối diện Chu Liệt, mạn bất kinh tâm hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là người thế nào?"
"?"
Trên đầu Chu Liệt bốc lên một cái dấu hỏi khổng lồ, nghĩ thầm, ngài anh minh thần võ, dụng binh như thần, cao to tuấn mỹ, chỉ là tính khí kém một chút, bây giờ khả năng còn có chút đi đứng bất tiện, nhưng vẫn là vô cùng tốt!
"Vương gia đương nhiên là tốt nhất!"
"Vậy đại công tử thì sao?" Lý Phượng Kỳ lại hỏi.
Chu Liệt phản ứng được đại công tử là ai xong, nghĩ nát óc tiếp tục nói khoác: "Vương phi đương nhiên cũng tốt. Lớn lên tuấn tú tính cách cũng tốt, đối xử với Vương gia hết sức chân thành! Không có ai tốt hơn Vương phi!" Nói xong liền cẩn thận bổ sung một câu: "Ngoại trừ Vương gia ngài."
Nghĩ thầm, lúc này đều tâng bốc rồi, chắc chắn sẽ không bị phạt.
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, liền chậm rãi nói: "Vậy ngươi cảm thấy, trong lòng Vương phi có ngưỡng mộ ta không?"
Chu Liệt:???
Vấn đề này lại có chút lạ nha.
Giờ đều thành hôn rồi, còn nói trong lòng ngưỡng mộ hay không ngưỡng mộ cái gì? Không phải luôn ngủ chung một cái giường sao?
Chu Liệt gãi gãi đầu, cẩn thận nói: "Chắc là trong lòng có ngưỡng mộ... đi?"
Hắn có chút không xác định, Vương gia là muốn nghe trong lòng ngưỡng mộ hay không ngưỡng mộ đây?
Kết quả vừa nói xong, đã thấy Vương gia nhà mình nháy mắt lạnh mặt: "Ta thấy đầu ngươi ngoại trừ làm đồ trang trí cũng không có tác dụng gì. Nếu không dùng được, không bằng ta thay ngươi tháo xuống đi."
Chu Liệt nhảy ra thật xa, tủi thân nói: "Việc của Vương gia với Vương phi, ta làm sao dám suy đoán bừa, tất nhiên là Vương gia nói cái gì chính là cái đó!"
Lý Phượng Kỳ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, một hồi lâu sau vung vung tay: "Cút xa một chút, nhìn thấy ngươi là phiền lòng."
Chu Liệt chạy như gió, nửa đường gặp phải Ngũ Canh còn tận tình khuyên nhủ hắn: "Tâm tình Vương gia không tốt, ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu Vương gia hỏi ngươi mấy vấn đề kỳ quái, ngươi liền giả vờ đau cổ họng, không nói được. Cũng đừng nói ca ca không chỉ điểm ngươi."
Ngũ Canh:???
Hắn cầm một phong bái thiếp đi tìm Lý Phượng Kỳ, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ quả nhiên như Chu Liệt nói, gương mặt bình tĩnh có chút dọa người.
Trong lòng hắn suy nghĩ một phen, quyết định ít nói ít sai: "Vương gia, có bái thiếp của phủ Quốc công."
Lý Phượng Kỳ nhận lấy bái thiếp vừa nhìn, phát hiện là phủ Tề quốc công đưa tới, ngày hai mươi tám tháng tám, cả nhà Tề quốc công sẽ tới cửa bái phỏng.
Hắn xì một tiếng, nghĩ thầm, Tề quốc công này đến rất đúng lúc, nói không chừng có thể có cơ hội giải vây cho Diệp Vân Đình, khiến y cảm kích mình thật nhiều. Từ xưa tới nay đều nói, ơn một giọt nước báo đáp một dòng sông, hắn cũng không phải cần báo đáp dòng sông, chỉ cần lấy thân báo đáp là đủ rồi.
"Người Lý Tung đưa tới còn an phận không?" Lý Phượng Kỳ suy tư một phen rồi hỏi.
"Coi như an phận. Theo Vương gia yêu cầu, không cho các nàng biết được tin tức gì, một tia cũng không lộ ra. Ba người vào canh giờ cố định sẽ đem tin tức truyền vào trong cung."
"Ừ. Vậy đến ngày hai mươi tám, đánh lạc hướng đẩy ba người truyền tin kia ra, đừng để các nàng nhìn được điều gì."
Hai phu thê Diệp Tri Lễ với Ân Hồng Diệp cũng không phải người hiền lành. Nếu bọn họ đến Vương phủ biết thu liễm thì tốt, nếu không biết thu liễm, hắn khó tránh khỏi ra tay. Nếu truyền vào trong cung khiến Lý Tung biết hắn để ý Diệp Vân Đình, không chắc liền muốn làm mưu đồ lớn.
Tuy rằng hắn không sợ, nhưng sẽ phiền phức.
*
Buổi tối lúc đi nghỉ, Diệp Vân Đình vẫn còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày.
Tuy rằng y chưa trải qua chuyện tình ái, nhưng cái gì phải biết cũng đều biết. Hai ngày nay hai người vẫn luôn ngủ cùng giường, sau này có lẽ còn một thời gian rất dài phải chung chăn gối. Đối với y mà nói, hai nam nhân ngủ một giường cũng không có gì lập dị biệt nữu. Huống hồ giường cũng khá lớn, cũng không trở ngại gì.
Nhưng hôm nay Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên nói với y hắn không thích nữ nhân, ý kia là hắn yêu thích nam nhân?
Vậy bây giờ mình ngủ cùng giường với hắn, chẳng phải như nam nữ ngủ cùng nhau sao? Diệp Vân Đình hơi nhíu mày suy tư, chắc Lý Phượng Kỳ cũng không phải đối với nam nhân nào cũng có ý nghĩ kỳ lạ đi?
Lúc Lý Phượng Kỳ tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Diệp Vân Đình ôm bình nước nóng trong lồng ngực, dựa trên giường xuất thần.
Mái tóc dài của y tùy ý rối tung trên đầu vai, dưới ánh nến càng đen nhánh lộng lẫy, da trắng hơn tuyết, môi đỏ như chu sa.
Lúc trước Lý Phượng Kỳ rất ít khi để ý đến dáng vẻ của người khác. Dễ nhìn, khó coi, trong mắt hắn cũng chỉ là một cái danh hiệu mơ hồ. Mà bây giờ nhìn Diệp Vân Đình, lại cảm thấy càng nhìn càng hợp ý, nhanh chóng muốn chiếm y thành của mình.
Kỳ thực hắn cũng không biết hắn nổi tâm tư với Diệp Vân Đình từ lúc nào, có thể là lúc y ngâm nước lạnh bị bệnh nặng một trận, chỉ để đổi lấy một cơ hội ra khỏi phủ lấy thuốc cho hắn. Cũng có thể là lúc y sốt cao, lúc tỉnh lại còn băn khoăn về hắn và Bắc Cương... Bọn họ quen biết chưa lâu, nhưng ở chung từng li từng tí, bây giờ nhớ lại đều là tim đập thình thịch.
Lý Phượng Kỳ ấn ấn ngực, có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt, cổ vũ bất an.
Trong cuốn (Mẫu Đơn đình) có câu: Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, nhưng càng kéo dài càng sâu đậm.
Bây giờ vừa vặn đúng với tâm tình của hắn.
Lý Phượng Kỳ cụp mắt, lông mi chặn lại tâm tình mãnh liệt trong đáy mắt. Hắn đem ghế lăn chuyển tới bên giường, cánh tay cường tráng liền chống giường, đem người dời lên trên.
Vị trí bên cạnh chìm xuống, Diệp Vân Đình mới phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ đã ngồi xuống bên cạnh mình.
Hắn mặc trung y trắng như tuyết, vạt áo thắt có chút lỏng, chỗ cổ áo đan xen liền lỏng lỏng lẻo lẻo mở rộng, lộ ra nửa bên lồng ngực cơ bắp rõ ràng.
Diệp Vân Đình chỉ thoáng nhìn liền vội vã dời mắt đi, không hiểu sao lại nghĩ đến lúc trước có một lần đi ngủ, y đã chui vào chăn Lý Phượng Kỳ... Liền có chút không được tự nhiên hơi di chuyển vào bên trong.
Vậy hẳn là... Không tính là khinh bạc đi?
Diệp Vân Đình quả thực đứng ngồi không yên, cảm thấy không hỏi rõ sợ là không thể nào an tâm ngủ được. Y châm chước ngôn từ một phen, hắng giọng một cái, nói: "Lời ban ngày Vương gia nói là có ý gì? Ta nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra. Kính xin Vương gia nói rõ."
Lý Phượng Kỳ ngừng động tác đang chỉnh đệm chăn lại, thẳng thân thể lên, nhìn y: "Hả?"
Từ chóp mũi phát ra một tiếng "Ừ", thấp mà mềm mại, mơ hồ mang theo khí tức ám muội.
Diệp Vân Đình không biết có phải ban ngày mình bị kích thích, bây giờ Lý Phượng Kỳ làm gì cũng khiến y nghi thần nghi quỷ hay không.
Y giấu tay dưới chăn, kéo kéo bình nước nóng đè lên hình hoa thêu trên chăn, xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là tiếp tục hỏi: "Ban ngày Vương gia nói mình không thích nữ nhân, vậy Vương gia... yêu thích nam nhân sao?"
Lý Phượng Kỳ kéo chăn đến eo, nửa người trên thả lỏng thích ý dựa lên gối mềm, cách hai thước nghiêng mặt nhìn y: "Ừm."
Tư thái của hắn thanh thản bằng phẳng, khiến Diệp Vân Đình cảm thấy mình làm kiêu quá mức. Y nhíu mày suy tư còn muốn hỏi tiếp hay không, liền nghe nam nhân bên cạnh nói: "Đại công tử yên tâm. Mặc dù ta yêu thích nam nhân, nhưng cũng không phải đối với nam nhân nào cũng có thể có dục vọng. Lúc trước ta ở trong quân, cùng ăn cùng ngủ với các huynh đệ, bọn họ ở trong mắt ta cũng không có gì khác."
Diệp Vân Đình nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: "Là ta nghĩ nhiều rồi."
"Đại công tử cũng không phải là nghĩ nhiều." Lý Phượng Kỳ thấy y thả lỏng thần sắc, không nhịn được lại muốn đùa y. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Vân Đình, hắn không nhanh không chậm nói: "Đại công tử với những kẻ thô thiển đó, tất nhiên là không giống nhau."
Diệp Vân Đình:???
Y trợn to mắt, giật mình trừng Lý Phượng Kỳ, hiển nhiên còn chưa lý giải được ý tứ trong lời nói này, hoặc là hiểu lại không thể tin được.
Nóng nảy không ăn đậu hũ nóng, Lý Phượng Kỳ đến điểm liền dừng, trượt thân thể xuống, làm ra dáng vẻ muốn đi ngủ: "Không còn sớm nữa, đại công tử cũng ngủ sớm chút đi."
Nói xong nghiêng người sang, đưa lưng về phía Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình tiếp tục trừng gáy hắn, nghĩ thầm, rõ ràng là hắn cố ý.
Thật là ác liệt đến cực điểm.
...
Cả đêm Diệp Vân Đình ngủ không ngon, còn cân nhắc ý vị không rõ trong lời hắn nói. Y trằn trọc trở mình suy tư một lúc lâu, vừa quay đầu lại đã thấy Lý Phượng Kỳ ngủ đến an ổn chân thật, nhất thời bực mình. Y cảm thấy có lẽ Lý Phượng Kỳ là cố ý nói như vậy, làm cho y vì bào căn vấn để ăn chút giáo huấn. Nếu như Lý Phượng Kỳ thật sự có ý kia với y, vậy sao còn có thể ngủ an ổn như vậy?
Vì thế y đơn giản không xoắn xuýt nữa, kéo đệm chăn cũng ngủ.
Sau đêm nay, giữa hai người vừa không khác gì lúc trước, vừa như mơ hồ nổi lên chút thay đổi.
Diệp Vân Đình tự nhận cân bằng tâm trạng, chỉ coi Lý Phượng Kỳ là đùa cợt y chơi vui thôi. Mà Lý Phượng Kỳ lại như chơi đến nghiện, rảnh lúc nào liền muốn đùa y hai câu, đến lúc cả người y không dễ chịu, hắn lại bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Diệp Vân Đình tức cũng không tức được. Nếu y giận thật, có vẻ lòng dạ y cũng quá hẹp hòi.
Vì thế y đơn giản không tiếp tục để ý đến Lý Phượng Kỳ nữa. Phàm là Lý Phượng Kỳ nói cái gì hàm xúc không rõ, hoặc là làm chút động tác ái muội, y chỉ coi như không biết, mặc kệ hắn.
Nghĩ thầm, đến lúc người này phát hiện y không tiếp chuyện, chắc chắn sẽ mất hứng thú.
Chớp mắt như vậy liền lại qua một ngày, đến ngày hai mươi tám tháng tám, ngày hôm đó chính là ngày phu thê Tề quốc công tới cửa bái phỏng.
Diệp Vân Đình ngủ dậy như thường ngày, đang cầm lấy xiêm y bên giường phủ thêm, lại bị Lý Phượng Kỳ kéo cánh tay lại. Nam nhân dựa vào đầu giường, cằm giơ giơ lên, cười nói: "Hôm nay Tề quốc công tới chơi, mặc cái này không thích hợp."
"?" Diệp Vân Đình nhíu mày: "Vậy phải mặc cái gì?"
Xiêm y của y thực sự không nhiều, vật liệu kiểu dáng cũng đều tương tự, món này với những món khác cũng không khác nhau nhiều lắm, mặc cái nào đều như nhau.
"Ngũ Canh." Lý Phượng Kỳ giương giọng gọi một tiếng.
Ngũ Canh chờ ở bên ngoài nghe tiếng, liền nâng mấy cái hộp gấm tiến vào.
"Ta sai người lâm thời làm gấp, ngươi thử xem có vừa người không." Lý Phượng Kỳ nói.
Ngũ Canh nghe vậy đem hộp gấm xếp hàng ngang trên bàn, mở nắp ra cho y chọn lựa: "Tổng cộng làm chừng mười bộ, nhưng thời gian quá gấp, mới chỉ kịp làm xong hai bộ."
Diệp Vân Đình cúi đầu nhìn xiêm y trong hộp gấm, một bộ trắng bạc, một bộ tím sẫm. Trắng bạc thanh lịch, trường bào chần bông chẳng hề thấy dày nặng, trường sam có mũ màu xám khói, đẹp trang nhã như tranh thủy mặc. Bộ tím sẫm lại càng quý giá hơn, lông thú mềm mại làm lớp lót, tơ lụa tốt nhất phủ bên ngoài, cuộn một vòng ở cổ áo và vạt áo, làm lộ ra phần lông thú màu đen. Ngoài ra, còn có một cái hồ cừu màu đen, giày bó, phát quan ngọc bội, từ trên xuống dưới, đặt mua thập phần đầy đủ, hiển nhiên là người dặn dò rất dụng tâm.
Diệp Vân Đình suy tư một phen, chọn bộ màu tím kia. Nếu là mặc gặp khách, mộc mạc quá cũng không tốt.
Y nâng quần áo, hướng Lý Phượng Kỳ nói cám ơn.
Lúc này Lý Phượng Kỳ đã ngồi dậy khỏi giường, đang ung dung thong thả chỉnh lý xiêm y, ống tay áo to rộng trượt xuống, liền lộ ra một đoạn xương cổ tay tinh xảo.
Hắn nheo mắt lại, cười với Diệp Vân Đình: "Coi như là tạ lỗi tối hôm trước. Ta ở trong quân lâu, khó tránh khỏi lây chút lỗ mãng, đại công tử chớ trách tội." Rõ ràng là giải thích câu nói làm hiểu lầm tối hôm trước, mà lời từ trong miệng hắn phun ra, luôn nhiều thêm mấy phần triền miên kiều diễm, cơ hồ buổi tối đó còn xảy ra chuyện gì khác vậy.
Diệp Vân Đình không muốn dây dưa việc này, mím mím môi, thần sắc bình thản nói: "Vương gia nói quá lời."
Dứt lời liền nâng quần áo ra sau tấm bình phong thay y phục.
Hai người ngươi tới ta đi, lời nói mang thâm ý, Ngũ Canh bên cạnh nghe, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, trên mặt lại muốn làm bộ mình nghe cái gì cũng không hiểu. Hắn cúi thấp đầu xuống, đôi mắt lặng lẽ liếc lên trên, nhìn nhìn Vương gia nhà mình, lại nhìn nhìn bức bình phong kia, trong lòng nói, ôi chao nương ơi, chân Vương gia đã như vậy mà vẫn hùng phong không ngã. Không hổ là Vương gia!
Diệp Vân Đình thay y phục đi ra, liền cảm thấy ánh mắt Ngũ Canh nhìn y tràn ngập quái dị.
Y hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn bản thân, không chắc chắn lắm hỏi nói: "Không hợp sao?"
Trên mặt Ngũ Canh hiện rõ dấu chân chó: "Đặc biệt hợp, Vương phi mặc bộ này quả thực là tiên nhân hạ phàm! Nếu để cô nương bên ngoài nhìn thấy, sợ là không đi nổi nữa."
Ngôn ngữ biểu tình động tác của hắn đều quá mức khoa trương, Diệp Vân Đình nhíu nhíu mày lại, nhìn về phía Lý Phượng Kỳ.
Cảm giác vẫn là Vương gia đáng tin hơn.
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn Ngũ Canh một cái, vuốt cằm nói: "Ngũ Canh chưa từng đọc sách, qua lại cũng chỉ có hai câu khen người kia, nói ẩu nhưng cũng có lý. Bộ này rất hợp với ngươi."
Hắn cũng không nói bừa, Diệp Vân Đình mặc bộ này rất hợp. Thường ngày y hay mặc màu trắng, càng lộ vẻ thanh nhã ôn nhuận. Bây giờ một thân áo tím hào hoa phú quý, như mai đỏ trên tuyết trắng, thâu tâm đoạt phách.
Nghe Lý Phượng Kỳ nói như vậy Diệp Vân Đình mới yên lòng.
Y sai Quý Liêm thu thập quần áo còn lại, chờ Lý Phượng Kỳ thay y phục xong mới đi đến tiền viện.
...... Hạ nhân đến báo, cả nhà Tề quốc công đã chờ ở tiền thính.
*
Ở tiền thính, Diệp Tri Lễ uống hết chén trà nhỏ thứ hai vẫn chậm chạp không thấy người đến, hắn tầng tầng đem chén trà để lên bàn. Mặc dù e ngại đây là đang ở Vương phủ không chỉ trích, nhưng sắc mặt cũng thập phần không dễ nhìn.
Ân Hồng Diệp ngồi bên cạnh hắn, quét mắt nhìn thị nữ cúi đầu phục tùng một cái, không vui nói: "Chúng ta đã ở chỗ này đợi nửa ngày, nhưng không thấy thân ảnh Vương gia Vương phi, hay vì mấy hạ nhân các ngươi lười biếng không đi thông báo?"
"Phu nhân thứ tội, chúng ta đã thông báo qua, chỉ là thường ngày giờ này Vương gia và Vương phi mới ngủ dậy..." Nàng nói ngẩng đầu nhìn Ân phu nhân sắc mặt không tốt một cái, không dám nói nữa.
Các nàng vốn là người trong cung đưa tới, chẳng hề được Vĩnh An vương tín nhiệm, thường ngày không có chuyện không được phép vào các phòng. Các nàng đã đi thông báo, mà hạ nhân bên trong chỉ thả một câu "Vương gia Vương phi vừa mới dậy, bảo bọn họ chờ" liền không nói gì nữa.
Nguyên văn này bọn họ cũng không dám nói, chỉ có thể bị khinh bỉ cả hai đầu.
Ân Hồng Diệp nghe vậy càng không thoải mái. Nàng là người không chịu nổi tức giận, âm dương quái khí trào phúng nói: "Quả nhiên là lúc này không giống ngày xưa."
Vừa dứt lời, liền nghe một người nói: "Ân phu nhân uống hai chén trà nhỏ trong Vương phủ, cũng lại là phẩm ra chút chân ý."
Ân Hồng Diệp theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình sóng vai đi vào. Hai người cùng mặc xiêm y màu tím, chỉ là một người màu đậm, một người màu nhạt hơn, ngay cả ngọc bội trên eo cũng là một đôi.
Nàng híp mắt, lôi nhi tử sững sờ xuất thần, cùng Diệp Tri Lễ cùng đứng dậy làm lễ. Chỉ là lễ mặc dù làm được, ngoài miệng lại không chịu thua: "Trà trong quý phủ của Vương gia là trà ngon, chỉ là uống hai chén có chút chán ngấy."
Còn kém nói thẳng bọn họ đãi khách thất lễ.
Lý Phượng Kỳ hờ hững liếc mắt nhìn nàng: "Nếu phu nhân ngại ngấy, vậy liền uống ít một chút." Dứt lời liền giơ tay, sai người mang chén trà đi, chẳng khác gì trực tiếp đuổi người.
Không nghĩ hắn làm việc không nể mặt mũi như vậy, Ân Hồng Diệp biến sắc mặt, còn muốn nói, lại bị Diệp Tri Lễ ấn ấn cánh tay. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ yên tĩnh lại, liếc mắt lườm Diệp Vân Đình một cái.
Mà Diệp Tri Lễ lại giữ được bình tĩnh hơn. Hắn bưng khuôn mặt từ phụ, nhẹ nhàng nói: "Ta với Vân Đình đã lâu không gặp, có khá nhiều lời muốn nói. Vương gia có thể để phụ tử chúng ta nói chuyện riêng một lát hay không?"
Lý Phượng Kỳ cau mày, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ tay vịn ghế lăn, cảm thấy Diệp Tri Lễ quả nhiên không nhận rõ tình thế.
"Tề quốc công muốn nói chuyện riêng với Vương phi, sao lại hỏi ta có đồng ý hay không?" Hắn trào phúng cười một tiếng: "Ta nghĩ Tề quốc công lầm một chuyện. Quy củ trong phủ Vĩnh An vương của ta có thể không giống phủ Tề quốc công." Hắn nâng tay chủ chỉ, "Phủ Vĩnh An vương bây giờ có ba chủ nhân, ngoại trừ mẫu thân và ta, người còn lại chính là Vân Đình."
Hắn nhìn sắc mặt Diệp Tri Lễ như gan lợn, không nhanh không chậm tiếp tục hỏi: "Tề quốc công có rõ ràng ý của ta không?"
Diệp Tri Lễ sao có thể không rõ ý tứ của hắn? Vĩnh An vương đây là sáng loáng mà nói cho hắn biết, Diệp Vân Đình cũng là chủ nhân trong Vương phủ này, hắn muốn nói chuyện riêng với Diệp Vân Đình thì phải tự hỏi y.
Đây là bảo người làm phụ thân là hắn này, thấp giọng xuống cầu xin nhi tử.
Quả thực chính là khinh người quá đáng!