Đăng vào: 12 tháng trước
Ánh mắt hắn tuần tra lui tới, đến khí tức đều nhẹ nhàng hơn.
Lý Phượng Kỳ thả ống quần xuống, cười lên một tiếng, chuyển động ghế lăn tới gần y, ánh mắt ám trầm lấp loé: "Đại công tử thật sự hiểu chưa?"
Diệp Vân Đình bị hắn từng bước áp sát, theo bản năng lui về sau một bước, đôi môi ngập ngừng nói không ra lời.
Mi mắt y rung động, trái tim như nổi trống, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không biết nên ứng đối ra sao. Tâm ý Lý Phượng Kỳ đương nhiên là y hiểu rõ, thứ y không hiểu chỉ là lòng mình thôi.
"Nếu đại công tử chưa rõ ràng, ta không ngại khiến ngươi hiểu hơn một chút." Lý Phượng Kỳ liền cười nhẹ một tiếng, tiếng nói trầm thấp ám khàn, mang theo một loại cảm giác ngột ngạt không đâm thủng được, Diệp Vân Đình nhất thời chưa kịp phản ứng đã bị hắn bắt lấy tay.
Y luống cuống co quắp ngón tay, lại bị Lý Phượng Kỳ từng ngón từng ngón đẩy ra, sau đó để sát vào ngực hắn.
Đầu tiên là lồng ngực ấm áp, sau đó là trái tim mạnh mẽ đập liên hồi. Diệp Vân Đình như bị bỏng, muốn rụt tay về lại bị hắn chặt chẽ ấn lại, không thể động đậy.
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ vững vàng khóa lấy y, mặc dù ý tưởng ban đầu của hắn vốn không nên làm rõ nhanh như vậy, nhưng nếu hôm nay đánh bậy đánh bạ đâm thủng tầng giấy này, hắn cũng không có ý định giấu diếm thêm nữa. Hắn nắm chặt lực đạo, làm cho y cảm thụ nhịp tim đập của chính mình: "Nơi này, là vì ngươi mà nhảy lên. Ta... Trong lòng ta ngưỡng mộ ngươi." Tiếng nói của hắn khô khốc như bị lửa thiêu đốt, lời nói ra khỏi miệng mang theo nhiệt độ nóng bỏng: "Trong lòng đại công tử thì sao? Có một tia nào ngưỡng mộ ta không?"
"Ta, ta..." Diệp Vân Đình chấn động vì lời biểu lộ trắng ra của hắn, đôi môi đóng mở muốn cự tuyệt, nhưng đối thượng cặp mắt tràn ngập nghiêm túc mong đợi kia của hắn, lời cự tuyệt làm thế nào cũng không nói ra được.
Tim đập nhanh đến mức muốn từ yết hầu nhảy ra, đầu óc càng là rối như tơ vò, cắt không đứt, gỡ không ra.
Y mờ mịt cùng Lý Phượng Kỳ nhìn nhau, cuối cùng đôi môi ngập ngừng nói: "Ta, ta không biết..."
Qua nhiều năm như vậy, y đọc trong sách thấy rất nhiều gút mắc yêu hận, bản thân y với chuyện tình ái vẫn là trúc trắc không thông, muốn né tránh.
Lý Phượng Kỳ như khám phá ra trốn tránh cùng khiếp sợ theo bản năng của y, hắn cười một tiếng, cũng không quá thất vọng, chậm rãi buông cổ tay y ra, thấp giọng nói: "Thế nhưng ngươi không từ chối, có đúng hay không?"
Với tính tình của Diệp Vân Đình mà nói, tâm tư y từ trước đến giờ trong veo thông suốt, nếu y không thích không muốn, sẽ trực tiếp từ chối, chứ không phải nói "Ta không biết".
Nói không biết, biểu thị y do dự.
Thời gian của bọn họ còn rất dài, hắn nguyện ý bỏ thời gian dạy y thấy rõ tâm ý của chính mình.
"..."
Hắn tung câu hỏi một câu so với một câu càng khó chơi hơn, Diệp Vân Đình không biết nên trả lời thế nào, chỉ trầm mặc thu tay về giấu ra sau lưng.
Lý Phượng Kỳ không biết đang suy nghĩ gì, không nói gì thêm. Diệp Vân Đình cũng là không biết nên nói gì, đến hô hấp đều thả nhẹ.
Bầu không khí dần dần lặng im, Diệp Vân Đình còn lo âu chân hắn, theo bản năng đến xem, đã thấy máu đỏ tươi không biết bắt đầu từ khi nào đã nhuộm tiết khố màu trắng đỏ một mảng lớn.
Y kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Chân của ngươi!"
Nói xong thần sắc hoảng loạn ngồi xổm xuống thăm dò, ngón tay vừa đụng vào, chỉ cảm thấy một mảnh ẩm ướt dính dính, nhất thời hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào. Y vội vàng đứng dậy: "Ta đi gọi đại phu."
Chỉ là còn chưa kịp đứng lên đã bị Lý Phượng Kỳ nắm sau gáy.
Thân thể y cứng đờ, duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ, ngửa đầu nhìn về phía Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ cũng nhìn y, tay phải hắn che trên gáy y, cảm thụ được da thịt mịn màng ở nơi đó, cùng với vài sợi tóc rối mềm mại vướng trên da thịt. Hắn không nhịn được nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt ve, liền có thể cảm nhận thấy người trước mặt phản ứng càng ngày càng cứng ngắc.
Như con thỏ ngốc bị thợ săn nắm lấy, không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể mặc người bài bố.
Mâu sắc hắn càng ngày càng ám trầm, sâu trong đáy mắt lại có một đám lửa đang thiêu đốt.
"Đừng lo lắng." Hắn khàn tiếng nói một câu.
Sau đó dưới con mắt mở to của Diệp Vân Đình, bàn tay đè lên gáy y chậm rãi đẩy tới gần, đặt lên môi y một nụ hôn nóng bỏng.
Một cái hôn lướt qua liền thôi, mà lại nóng bỏng như dấu ấn.
Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới của y, ý do vị tẫn buông ra, nhìn y cười nói: "Hôn đại công tử là có thể giải tất cả đau đớn." Nói xong còn liếm liếm môi, mang theo vài phần tình sắc hàm xúc.
Hai má Diệp Vân Đình đỏ thấu, đến cổ cũng lan tràn sắc hồng. Y chật vật tránh ràng buộc của Lý Phượng Kỳ, nhìn hắn chằm chằm đến một câu nguyên lành cũng không nói ra được: "Ngươi, ngươi..."
Y muốn mắng vài câu, nhưng đến giờ vẫn chưa từng mắng người, từ ngữ thiếu thốn.
Tức giận đến mức mặt càng đỏ hơn.
Lý Phượng Kỳ cười liếc nhìn y chủ động nói tiếp: "Ta tùy tiện, ta hạ lưu. Đại công tử còn muốn mắng gì nữa?"
Diệp Vân Đình: "..."
Vô lại!
Đôi tròng mắt đen nhánh bị tức giận nhuộm dần ướt át, mơ hồ còn có mấy phần ngượng ngùng cùng tức giận.
Nói chung, cũng không có chán ghét phản cảm.
Nụ cười của Lý Phượng Kỳ càng mạnh mẽ, thoáng qua liền đổi sắc mặt, lông mi dài nhíu chặt, hít "xít" một hơi.
Tâm tình hắn xoay chuyển quá nhanh, Diệp Vân Đình sửng sốt một chút, có chút lo lắng, mà phần lớn là sợ hắn lại giở trò cũ, mắt liếc chân hắn, cẩn thận không tới gần: "Làm sao vậy?".
Lý Phượng Kỳ nhìn phản ứng của y, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, khó nhọc nói: "Đại công tử đây là đến sự sống chết của ta cũng không muốn quản sao?"
"..." Diệp Vân Đình trừng mắt, trong lòng mắng hắn nói hưu nói vượn.
Người này đã quen thói đổi trắng thay đen trả đũa.
Có lẽ vì đêm nay chấn động quá lớn, biểu tình trên mặt Diệp Vân Đình có thể nói là quá phong phú. Lý Phượng Kỳ đảo qua, liền biết trong lòng y chắc chắn đang chửi mình, hắn nhịn đau cười một tiếng: "Làm phiền đại công tử lại mang một con dao sạch sẽ đến cho ta." Nói xong liền tự mình chuyển động ghế lăn, trở lại một bên án thư, nâng cái chân chưa xử lý kia đặt lên ghế đẩu.
Diệp Vân Đình cầm khăn sạch và dao lại, chỉ thấy gân mạch trên đùi hắn nhô ra càng lúc càng khủng bố, phồng lên đến mức phảng phất sau một khắc sẽ nổ tung ra.
Y đem con dao nướng trên ngọn nến, lại cuốn cái khăn đưa tới bên miệng hắn.
Lý Phượng Kỳ nhận dao, lại không nhận khăn, hắn liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình, nói giọng khàn khàn: "Có đại công tử ở đây liền không cần vật này nữa. Ngươi nói chuyện với ta."
Nói xong, giơ tay chém xuống.
Diệp Vân Đình hãi hùng khiếp vía, nhắm chặt mắt không dám nhìn. Thực sự lo lắng hỏi: "Thật sự không cần tìm đại phu sao?"
"Lấy được máu độc bên trong ra là tốt rồi, dao pháp của đại phu chưa chắc đã tốt bằng ta." Lý Phượng Kỳ hít một hơi, đôi mắt nhìn vào vết thương, trên tay vững vững vàng vàng, ngữ khí kiên định: "Đại công tử không tin ta sao?"
"..."
Diệp Vân Đình nghĩ thầm, ngươi hoang đường như vậy, ai mà dám tin ngươi?
Y không đáp lời, Lý Phượng Kỳ lại không buông tha, sau khi để máu tụ trong gân mạch chảy ra hết, trên trán hắn phủ kín mồ hôi hột. Hắn thở một hơi, lại bắt đầu dằn vặt Diệp Vân Đình: "Đại công tử có thể lau mồ hôi cho ta một chút được không?"
"..." Biết rõ trong lòng hắn không trong sáng, Diệp Vân Đình lại chỉ có thể mím môi cầm khăn, động tác êm ái lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Lý Phượng Kỳ ngửa mặt chờ y lau xong, liền trát thuốc lên vết thương, cái miệng lại cũng không nghỉ ngơi: "Đại công tử không cần quá đau lòng, trên chiến trường bị thương còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều."
"..."
Diệp Vân Đình thực sự không chịu nổi hắn tự biên tự diễn, nghiêm mặt phản bác: "Ta không đau lòng."
"Ồ." Lý Phượng Kỳ ngước mắt, trong con ngươi điểm điểm ý cười: "Nói một đằng làm một nẻo."
Diệp Vân Đình: "..."
Y phát hiện sau khi chọc thủng tầng giấy, Lý Phượng Kỳ liền không còn thứ gọi là da mặt nữa.
Lúc trước làm sao lại không biết Vĩnh An vương không cần mặt mũi như vậy?
Lý Phượng Kỳ hạ con ngươi xử lý xong vết thương trên chân, ném khăn và dao dính máu vào chậu đồng, rửa tay xong mới thở ra một hơi dài. Khóe mắt hắn thoáng nhìn Diệp Vân Đình đầy mặt lo âu nhìn chân hắn, đến lúc ngước mắt lên, lại thấy y dời mắt dời sang chỗ khác.
Vành tai và trên cổ còn chưa tan hết sắc hồng.
Hắn nắn vuốt ngón tay, nhớ lại một chút cảm giác mịn màng kia, cả người dựa vào lưng ghế, ngữ khí yếu ớt nói: "Ta không còn chút sức lực nào, còn phải làm phiền đại công tử đưa ta trở về. Chỗ này để Ngũ Canh xử lý."
Diệp Vân Đình đầy mắt hoài nghi đánh giá hắn, nhưng lại thực sự nhìn không thấu hắn là không còn chút sức lực nào thật hay là giả vờ, cuối cùng xem ở hắn xác thực mới vừa phát độc, vẫn là đem người đẩy ra ngoài.
Bên ngoài Ngũ Canh đã đợi sẵn, lúc sượt qua người liền nhìn thấy ánh mắt của Lý Phượng Kỳ.
Thập phần kiêu ngạo.
Nhìn xem, quả nhiên hắn làm không sai, này không phải phu phu song song trở về phòng sao?!
Hắn tự vào thư phòng thu dọn đồ vật bên trong.
Lý Phượng Kỳ thì lại cùng Diệp Vân Đình trở về trong phòng.
Diệp Vân Đình đẩy hắn đến bên giường, chờ hắn tự lên. Lý Phượng Kỳ tuy rằng hai chân bất tiện, nhưng lực cánh tay hơn người, vào ngày thường đều là tự hắn chống đỡ cạnh giường trèo lên. Nhưng hôm nay hắn lại ngồi bất động, một mặt "Ta thật yếu ớt, ta không nhúc nhích được".
Rõ ràng chờ Diệp Vân Đình ôm hắn lên.
Diệp Vân Đình rất không muốn động, cái hôn vừa xong cảm giác còn chưa tan hết, khiến cả người y cũng không được tự nhiên.
Hai người giằng co, Lý Phượng Kỳ nằm trong ghế lăn, không chỉ có bất động, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ hừ khó chịu.
Cuối cùng Diệp Vân Đình vẫn là đánh không lại hắn, nhẹ dạ ôm hắn đặt lên giường nhỏ.
Lý Phượng Kỳ cười tủm tỉm nhìn y nói "Liền làm phiền đại công tử ".
Diệp Vân Đình không nhịn được buồn bực: "Lúc này Vương gia không sợ không cao lớn không vĩ đại nữa sao?" Y đây là lấy lời nói lúc trước của Lý Phượng Kỳ ra đâm hắn.
"Đó là tất nhiên." Lý Phượng Kỳ cả mặt cây ngay không sợ chết đứng: "Nhờ Vương phi của mình ôm một cái, liên quan gì đến không cao lớn không vĩ đại? Này chỉ có thể chứng tỏ tình cảm tốt."
Diệp Vân Đình:...
Quả thực vô lại đến cực điểm!
Nhưng hắn vô lại đến hết cách rồi, y trừng Lý Phượng Kỳ nửa ngày, cởi ngoại bào cởi giầy bò vào bên trong, đưa lưng về phía hắn nằm xuống ngủ.
Lý Phượng Kỳ cũng trở mình, nhìn chằm chằm gáy y: "Lời hôm nay ta nói đều phát ra từ phế phủ, đại công tử suy nghĩ thật kỹ, không cần vội vã cho ta đáp án, ta có đủ kiên trì."
Nhịp thở của Diệp Vân Đình như ngừng lại, im lặng chốc lát, chôn mặt vào trong chăn, buồn bực nói: "Ta sẽ cân nhắc."
Lý Phượng Kỳ ở sau lưng y không hề có một tiếng động nở nụ cười.