Chương 44: Sốt ruột che chở tức phụ

Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi Diệp Vọng rời khỏi, lại lục tục có người rời chỗ.

Lúc này tiệc rượu đã qua hơn nửa, các tân khách cũng không hạn chế ở yên chỗ ngồi, từng người tìm người quen biết túm năm tụm ba tụ tập một chỗ nói chuyện. Cũng không ít người mượn cơ hội đi tìm Lý Phượng Kỳ chúc rượu.

Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu nhấc theo bầu rượu đi qua, cất cao giọng nói: "Vương gia, chúng ta uống một chén?"

Hắn ngoài ba mươi, râu quai nón, tướng mạo có chút hung ác, đôi mắt lại bao hàm chính khí.

"Thích đại nhân còn chưa uống đủ với bọn họ sao?" Lý Phượng Kỳ nâng chén cụng ly với hắn, ngửa cổ uống một hơi.

Thích Thiệu hừ một tiếng: "Tửu lượng của những người kia sao có thể so với Vương gia, uống hai bình liền muốn rút lui có trật tự, chán cực kì."

Hắn vừa nói vừa nhấc bình rót rượu cho Lý Phượng Kỳ. Lý Phượng Kỳ lại giơ tay che chén, hơi mỉm cười nói: "Hôm nay sợ là không rảnh bồi Thượng thư đại nhân uống rượu."

Thích Thiệu không rõ: "Hôm nay Vương gia mời chúng ta đến, lại không uống rượu? Này không thể nào nói nổi đi?"

Hắn nhậm chức Bộ binh, số lần giao thiệp với phủ đô đốc Bắc Cương chỉ nhiều không ít, với Lý Phượng Kỳ càng là rất quen, lúc nói chuyện cũng không có do dự nhiều như vậy, thấy thế cười híp mắt vứt chén đổi thành bát: "Hay là Vương gia ghét bỏ chén nhỏ không đủ vị, phải thay bằng bát?"

Lý Phượng Kỳ nghe vậy chân mày cau lại: "Hôm nay quả thực không rảnh bồi Thích đại nhân uống rượu. Vương phi của ta uống nhiều đi ra ngoài cho tỉnh, chậm chạp chưa thấy về, ta không yên lòng, phải đi xem một chút."

Dứt lời gọi Chu Liệt, đẩy hắn tới trước mặt Thích Thiệu, cười nói: "Vậy để Chu Liệt uống với ngươi đi, vừa vặn hắn còn có chút chuyện đàm luận với ngươi."

Hắn âm thầm nhéo nhéo vai Chu Liệt, hạ thấp giọng dặn dò: "Chi phí quân sự của Bắc Cương, số nợ tám mươi ngàn."

Chu Liệt vốn chỉ nghĩ đến uống rượu, nghe thấy lời này của hắn nhất thời giật mình một cái, thanh tỉnh.

Hắn nhìn Thích Thiệu trước mặt, khà khà chà xát tay, trong mắt tinh quang lấp loé, gọi thị nữ trực tiếp đưa đến vò rượu, đưa một vò cho Thích Thiệu: "Thích đại nhân, đã lâu không gặp, lão Chu đến tiếp ngươi uống thật sảng khoái!"

Chu Liệt ứng phó Thích Thiệu, Lý Phượng Kỳ liền tự mình đi tìm Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình nói đi hóng gió một chút mà bây giờ vẫn chưa thấy về, nghĩ đến chút tửu lượng kia của y, Lý Phượng Kỳ đến cùng không yên lòng, vẫn là tự mình đi tìm.

Việt Trường Câu ngồi bên cạnh thấy hắn đi ra ngoài, vội vã gọi Thường Dụ An cũng đi theo.

Lý Tung ngồi ở trên cao nhất, ánh mắt đảo qua mọi người tại đây, tầm mắt cuối cùng ngưng trên người Hàn Thiền, gã cười đưa ra lời mời: "Trẫm sắp xếp một hồi trò hay, lão sư có muỗn theo ta đi xem không?"

Hàn Thiền ngước mắt nhìn gã, cũng không có ý đứng dậy: "Bệ hạ cần gì phải làm mấy động tác nhỏ này chọc giận Vĩnh An vương? Với tình thế bây giờ cũng không có ích."

"Trẫm vẫn chưa nói, làm sao lão sư biết trẫm định làm gì?" Lý Tung không rõ, gã tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Hàn Thiền, mặt ngoài là mời, ngữ khí lại dẫn theo mấy phần cứng rắn: "Lão sư vẫn là cùng ta đi xem đi, có lẽ có niềm vui bất ngờ đấy."

Hàn Thiền để chén rượu xuống, nhìn thẳng gã vài giây, khẽ thở một hơi, rốt cục vẫn đứng lên: "Vậy liền theo bệ hạ nói, đi xem đi."

Lúc này Lý Tung mới cười rộ lên: "Đi thôi."

*

Trầm Tĩnh Đình.

Diệp Vân Đình vặn người nhanh nhẹn tránh né tay Phan thống lĩnh tập kích lại đây, dựa vào trụ hành lang quanh đình để tránh né, đọ sức với gã.

Phan thống lĩnh hai lần ba lượt đều hụt tay, ánh mắt càng lúc càng hung ác, thần sắc cũng nghiêm túc hơn.

Diệp Vân Đình vẫn luôn lưu ý vẻ mặt và động tác của gã, trước mắt thấy sắc mặt gã mặc dù còn ửng hồng, trong mắt lại hết sức thanh minh, trong lòng liền nhảy một cái, mơ hồ ý thức được cái gì.

...... Sợ rằng Phan thống lĩnh này say rượu sỉ nhục y là giả, giả vờ say cố ý tìm y gây phiền phức mới là thật.

Phan thống lĩnh là một tay vũ phu, chức vị trong quân cũng không cao, Diệp Vân Đình không tin gã có lá gan gây phiền phức cho y ngay trong phủ Vĩnh An vương, trừ phi sau lưng gã có người sai khiến, có thể làm chỗ dựa cho gã.

Mà có thể là chỗ dựa cho gã, ngoại trừ Thái phó Hàn Thiền, thì chỉ còn hoàng đế Lý Tung.

Mà theo tính cách của hai người kia, Hàn Thiền xem thường loại thấp kém này, ngược lại là Lý Tung, thường xuyên thích dùng thủ đoạn bỉ ổi tổn nhân bất lợi kỷ.

Trong lòng Diệp Vân Đình tính toán, nhìn sắc mặt Phan thống lĩnh cũng càng lạnh lẽo: "Phan thống lĩnh. Không quan tâm người sai khiến ngươi cho ngươi hứa hẹn gì, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một tiếng, người sau lưng ngươi có thể không đủ để bảo vệ ngươi dưới cơn thịnh nộ của Vĩnh An vương đâu."

Trên mặt Phan thống lĩnh có nháy mắt chần chờ, nhưng tiếp theo gã liền trừng mắt lên, nện bước xiêu xiêu vẹo vẹo nhào tới Diệp Vân Đình: "Cho dù Thiên vương lão tử đến, hôm nay ông cũng phải làm ngươi!"

Lần này hắn gã nhiên bị chọc giận, bước chân tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, tốc độ lại cực nhanh, đồng thời còn chặn mất đường lui của Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình không thể tránh khỏi, lúc đang chần chờ muốn từ trên giả sơn nhảy xuống, lại nghe một tiếng quát: "Diệp Vân Đình! Ngươi quay lại!"

Động tác của y ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, đã nhìn thấy Diệp Vọng nhanh chân xông tới.

Phan thống lĩnh đang áp sát không nghĩ bỗng nhiên có người đến, sắc mặt cũng cùng biến đổi. Lúc vị kia dặn dò gã làm việc đặc biệt đã thông báo, nói sẽ đuổi sạch những người chung quanh, sẽ không có ai lại đây.

Gã quay đầu nhìn người đến, lại đón lấy nắm đấm phẫn nộ đến cực điểm của Diệp Vọng.

Sau khi Diệp Vọng nghe thị nữ kia truyền lời, liền lập tức hào hứng tới tìm Diệp Vân Đình. Kết quả mới tới dưới chân hòn non bộ, chỉ thấy Phan Nhạc một mặt dữ tợn áp sát Diệp Vân Đình, mà Diệp Vân Đình đã bị dồn đến đường cùng, dáng vẻ như muốn nhảy xuống.

Hắn gào thét một tiếng, đại não liền bị phẫn nộ chiếm cứ. Thân thể so với đầu óc phản ứng càng nhanh hơn, xông lên dụng hết toàn lực một quyền đập lên mặt Phan thống lĩnh.

Phan thống lĩnh dáng người cao lớn, bị hắn đánh một quyền vào mặt, cái đầu có lắc lắc mà người cũng không nghiêng lệch, mà Diệp Vọng lại "xít" một tiếng, gắt gao cắn chặt răng nhịn xuống cảm giác đau đớn cường liệt, mới miễn cưỡng không thất thố. Hắn giấu tay đau vào trong tay áo, cứng cổ lên, cả giận nói: "Ngươi là ai? Dám ở Vương phủ bất kính với Vương phi? Không muốn sống nữa sao?!"

Hắn không quen biết Phan thống lĩnh, Phan thống lĩnh lại biết hắn. Sau khi phát hiện người đến là nhị công tử của Tề quốc công, gã liền thầm mắng trong lòng một tiếng.

Vị này chính là tiểu bá vương, có phủ Tề quốc công và Vân gia Vân Dung đứng sau lưng, không thể dễ dàng động vào. Chỉ là gã nghe nói Vĩnh An vương phi này lúc trước ở phủ Tề quốc công luôn bị đối xử lạnh nhạt, bây giờ nhị công tử này thay y ra mặt, cũng không biết là có ý gì.

Nâng tay lau máu mũi tràn trề dưới mũi, Phan thống lĩnh chỉ có thể cắn răng diễn tiếp.

Thân thể gã lắc lư như say rượu, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Tặc tử từ đâu tới? Dám chọc giận ông nội ngươi!" Nói xong cũng muốn bắt Diệp Vọng.

Chỉ cần bắt được Diệp Vọng, tạm thời nhốt lại. Đợi gã làm xong chuyện bên trên trên bàn giao, sau đó Tề quốc công cũng sẽ không trách tội được gã.

Nhưng gã nghĩ rõ hay, Diệp Vọng lại không phải bé ngoan đứng tại chỗ cho gã bắt. Hắn cao giọng hô một tiếng "có thích khách", liền xông lên ôm lấy Phan thống lĩnh, quay đầu hướng Diệp Vân Đình nói: "Ngươi đi gọi người! Nhanh lên!"

Lúc hắn vừa mới lại đây đã chú ý tới, Trầm Tĩnh Đình này khá là vắng vẻ, bốn phía cũng không nhìn thấy hạ nhân, hắn gọi một tiếng cũng chỉ vì làm Phan thống lĩnh kinh sợ, kì thực hắn chỉ có thể cuốn lấy Phan thống lĩnh, để Diệp Vân Đình nhân cơ hội đi gọi người.

Ánh mắt Diệp Vân Đình phức tạp nhìn hắn, lại không động.

Diệp Vọng rống lên: "Ngươi choáng váng sao? Đi mau a!"

"Không cần gọi người." Thần sắc Diệp Vân Đình khôi phục thong dong, ánh mắt nhìn hắn cũng nhu hòa lại: "Người đã tới, ngươi buông gã ra đi." Y đi vòng lớn như vậy với Phan thống lĩnh một lúc, chính là tính toán thời gian, chờ Quý Liêm trở về.

Diệp Vọng quét mắt nhìn xung quanh, nhưng ngay cả cái bóng quỷ cũng không thấy. Lúc đang muốn nổi giận, đã thấy một bóng người từ khúc quanh đi chầm chậm lại đây, là Quý Liêm.

"?" Nếu không phải tình huống không cho phép, Diệp Vọng rất muốn kiểm tra một chút có phải y thật bị làm sợ cho đầu óc choáng váng rồi không.

Quý Liêm có thể làm gì chứ?!

Mập như thế, chạy đi cũng vất vả, là ngại cản trở còn chưa đủ nhiều sao?

Nhưng còn chưa đợi hắn nói chuyện, Phan thống lĩnh đã đẩy hắn ra. Gã cũng không đoái hoài tới sự tình chưa làm xong, nghe Diệp Vân Đình nói có người đến, liền nhanh chân muốn chạy.

Sau đó liền nhìn thấy Quý Liêm.

"Quý Liêm, ngăn hắn lại." Diệp Vân Đình cao giọng nói.

Quý Liêm nghe vậy để giỏ trúc trong tay xuống bên cạnh, liền đánh về phía Phan thống lĩnh......

Phan thống lĩnh thấy người đến chỉ là một gã sai vặt trắng mập, thần sắc liền trấn định hơn rất nhiều, gã dừng bước chân, giơ tay muốn đẩy Quý Liêm ra. Quý Liêm cũng không trốn, tùy ý để gã tóm lấy vạt áo trước ngực mình, hai tay mượn cơ hội bắt được quần áo ở eo gã.

Phan thống lĩnh thấy hắn còn dám phản kháng, trên tay dùng lực, muốn đẩy hắn xuống bậc thang. Nhưng không ngờ một cái đẩy này, người lại vẫn không nhúc nhích. Ngược lại là Quý Liêm nhếch miệng nở nụ cười với gã, hai tay vồ lấy, trực tiếp nhấc gã lên vứt vào trong đình, vừa vặn lạch cạch ngã sấp xuống bên chân Diệp Vân Đình.

Lần ngã này không nhẹ, Phan thống lĩnh hoa mắt váng đầu, lắc lắc mới bớt đau, chống cánh tay muốn bò lên.

Quý Liêm thấy thế vỗ tay một cái, nhấc giỏ trúc liền xông lại, mạnh mẽ đá thêm mấy cái, mãi đến khi gã nằm không thể nhúc nhích nữa, mới nhìn về phía Diệp Vân Đình tranh công nói: "Thiếu gia, ngăn được rồi!"

"..." Diệp Vọng chậm rãi há to miệng.

Diệp Vân Đình sờ sờ đầu hắn: "Làm rất tốt."

Nói xong muốn Quý Liêm đi gọi người, lại nghe thấy một giọng nói kinh ngạc nói: "Đây không phải là Phan thống lĩnh sao? Đây là xảy ra chuyện gì?"

Diệp Vân Đình theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lý Tung cùng Hàn Thiền đang đứng trên bậc thang, Thôi Hi đi sau hai người nửa bước, người vừa mới lên tiếng là hắn.

Sắc mặt Lý Tung biến ảo không ngừng, hướng Thôi Hi liếc mắt ra hiệu.

Thôi Hi liền bước nhanh lên trước, nhìn tình huống Phan thống lĩnh một chút, mới đứng dậy đáp lời  Lý Tung: "Người ngất đi thôi, trên người có chút bị thương ngoài da."

"Phan Nhạc chính là thống lĩnh Thần Sách Quân, một tên hạ nhân mà dám to gan đánh đập mệnh quan triều đình, đáng xử tội chết." Lý Tung nắn vuốt ngọc bội bên hông, lãnh đạm nói: "Bắt lấy hắn!"

Trong lòng gã khá là không vui. Hắn mang theo Hàn Thiền lại đây, vốn là muốn xem trò hay. Kết quả vừa tới nơi, lại vừa vặn nhìn thấy Phan Nhạc bị một tên hạ nhân đánh đập đến mức không có chút sức đánh trả nào, lúc này mới không thể không ra mặt.

Nếu biện pháp lúc trước không thể thực hiện được, vậy liền thay biện pháp khác, dù sao hắn cũng chỉ là muốn thử một chút mấy tin đồn kia là thật hay giả thôi.

Lý Tung vừa xuất hiện, không hỏi đúng sai phải trái liền hưng binh vấn tội, càng chứng thực suy đoán trong lòng Diệp Vân Đình.

Y tiến lên một bước, che Quý Liêm ở phía sau, đối lập với Thần Sách Quân đang rút đao ra khỏi vỏ: "Phan Nhạc mượn rượu bất kính với ta, Quý Liêm chỉ là nghe ta dặn dò, giúp Phan thống lĩnh tỉnh rượu mà thôi."

Lý Tung nheo mắt lại: "Vương phi đây là muốn ngang nhiên che chở?"

Diệp Vân Đình nghiêm mặt đối lập với gã: "Chỉ là muốn nói rõ sự tình với bệ hạ."

"Việc trẫm tận mắt nhìn thấy, làm sao vẫn cần Vương phi nói năng rườm rà?" Lý Tung sầm mặt lại, quát lên: "Bắt lấy người cho ta!"

Thị vệ nghe vậy đang muốn áp sát động thủ, cũng không phòng một thanh phi đao phá không mà đến, tinh chuẩn đâm xuyên lòng bàn tay thị vệ. Thị vệ bị đau buông tay, trường đao leng keng rơi xuống đất.

"Sự tình còn chưa phân rõ đúng sai, sao bệ hạ đã muốn bắt người? Không khỏi quá nóng vội rồi." Lý Phượng Kỳ đứng dưới bậc thang, âm thanh lại không thể xem nhẹ.

Lý Tung đột nhiên quay người lại, thị vệ bên cạnh rút hết đao ra khỏi vỏ, đám hộ vệ bao bọc gã vào giữa.

Vệ thống lĩnh phẫn nộ quát: "Làm càn, trước mặt bệ hạ, há có thể dùng đao?!"

Lý Tung nhìn phi đao trong tay Lý Phượng Kỳ, trầm giọng hỏi: "Vĩnh An vương này là có ý gì?"

Lý Phượng Kỳ thu hồi phi đao, hờ hững cười cười: "Bệ hạ chớ trách, thần chỉ sốt ruột che chở tức phụ mà thôi."